Tiểu Thế Thân Bị Bạch Nguyệt Quang Bắt Đi Rồi

Chương 20



Truyện được đăng ở wattpad QuiinYue.

***

Chương 20

Lộc Kỳ sắp bị Mộ Nam Kiều làm cho tức chết rồi.

Rõ ràng người này nhìn thông minh như vậy, sao lại có thể không chút phòng bị nào đối với tên cặn bã đã từng bắt nạt mình như thế chứ, cậu nhìn Mộ Nam Kiều nhận ly rượu, sau đó cầm ly rượu kia nói chuyện với Lâm Uyên, rượu màu vàng nhạt khẽ lay động dưới ánh đèn.

Nhưng rõ ràng Lộc Kỳ đã nhìn thấy tên khốn Lâm Uyên đã bỏ cái gì đó vào ly rượu.

Cậu cảnh giác mà nhìn chằm chằm vào cái ly rượu đó, đáng tiếc lúc nãy cậu còn chưa kịp lấy điện thoại ra chụp hình làm bằng chứng.

Mộ Nam Kiều nâng ly rượu chân dài lên, căn bản hắn không hề để ý tới Lâm Uyên đang nói gì, nhìn như là hắn đang nói chuyện với Lâm Uyên, nhưng trên thực tế, tâm tư của hắn đều đặt trên người bé nai con đang co đầu rụt cổ ở trong góc kia.

Hắn bỏ ly rượu xuống, mũ lưỡi trai liền quay về phía quầy bar, hắn cầm ly rượu lên, đầu của cậu lại quay về phía này, hắn sắp không kìm được ý cười trên môi, chỉ có thể giơ tay lên che miệng khẽ ho một tiếng.

Lâm Uyên đã đổi ly hai lần rồi, sắc mặt của hắn trầm xuống: "Rốt cuộc cậu có nghe tôi nói gì hay không?"

Cuối cùng Mộ Nam Kiều cũng đem ánh mắt chuyển dời về phía Lâm Uyên.

" Nghe hay không nghe, có quan trọng sao? Đều không có ý nghĩa gì cả."

Mộ Nam Kiều ngã người dựa vào quầy bar phía sau, tâm tình không tồi, khuôn mặt mỉm cười, cặp mắt hồ ly kia long lanh lấp lánh, có chút lưu luyến chưa phai, nhưng đối diện với tên chướng mắt này, giọng điệu của hắn khá lạnh lùng, "Lâm tổng, sao anh phải quanh co như vậy làm gì, giảng hoà là giả, muốn tôi uống rượu anh đưa mới là thật, đúng không?"

Ánh mắt Lâm Uyên tối tăm, vẻ nguỵ trang hiền hoà bị xé rách, nếu đã bị phát hiện, hắn biết rằng Mộ Nam Kiều sẽ không uống ly rượu đó, vì thế hắn cười lạnh, đang muốn nói gì đó thì lại thấy Mộ Nam Kiều sâu xa liếc nhìn hắn một cái.

Mộ Nam Kiều giơ tay đem ly rượu kia lên môi, thế mà hắn đem ly rượu đó uống một hơi cạn sạch,vì uống có chút nhanh nên chất lỏng màu vàng nhạt còn chảy xuống theo khoé môi, làm ướt yết hầu.

Lâm Uyên trợn mắt há hốc mồm kinh ngạc, không biết chuyện này là có ý gì, nhưng hắn vẫn theo bản năng cảm thấy không thích hợp, nên lùi về phía sau vài bước.

Cùng lúc đó, một người đột nhiên xông tới bên cạnh Mộ Nam Kiều, đập thùm thụp vào lưng của hắn, " Thỏ thỏ thỏ thỏ thỏ!"

Lâm Uyên:......

Người này tự báo danh tính của mình là thỏ sao? Nhưng mà cái tốc độ kia thì đúng là giống thỏ thật.

Nhìn kỹ lại, vậy mà lại là Lộc Kỳ.

Lộc Kỳ chuyển vành nón ra đằng sau đầu, sau đó ra sức mà vỗ " bụp bụp" lên lưng của Mộ Nam Kiều: " Mau phun ra! Tôi nhìn thấy hắn bỏ một viên thuốc vào trong ly rượu này đó!"

Mộ Nam Kiều: " Khụ khụ khụ.....khụ khụ.....!"

Hắn quay đầu lại, ánh mắt vô tội nhìn Lộc Kỳ, vì ho quá nhiều nên đôi mắt có chút ướt át, hắn há miệng ý bảo Lộc Kỳ nhìn xem.

Môi mỏng nhạt màu, đầu lưỡi đỏ tươi, thế mà hắn nuốt rồi!

Suýt nữa thì Lộc Kỳ nhảy dựng lên, khoảng cách ngắn như vậy, lúc thi chạy 100m cậu cũng chưa từng chạy nhanh đến thế! Vậy mà hắn đã uống rồi!!

" Anh là con nít sao? Uống gì mà nhanh như vậy?" Lộc Kỳ tức giận quay đầu lại nhìn về phía Lâm Uyên, "Anh bỏ cái gì vào rồi? Có phải anh tính bỏ thuốc anh ấy rồi làm cái gì hay không?"

Lâm Uyên sắp điên rồi, hắn không thèm quan tâm đến mặt mũi của mình nữa, quát lên: "Anh không có hứng thú với hắn! Ai lại có hứng thú với người đã đánh mình chứ! Anh cũng không phải là tên cuồng bị ngược! Anh mẹ nó muốn là em cơ!"

Thái thái tiểu Lộc với kiến thức phong phú không hề bị mắc lừa, cả khuôn mặt đều viết: Vậy thì không chắc!

Lâm Uyên cảm thấy đầu mình sắp nổ tung rồi, đúng thật là hắn có bỏ thuốc Mộ Nam Kiều, nhưng kế hoạch của hắn là đợi sau khi thuốc phát huy tác dụng, Mộ Nam Kiều phải đi tới phòng riêng để nghỉ ngơi, hắn sẽ tìm một tên trai bao cho Mộ Nam Kiều, tốt nhất là trong khi hai người làm việc thì Lộc Kỳ tới.

Nhưng hắn không ngờ rằng Lộc Kỳ lại đến sớm như vậy, này thì hay rồi, Mộ Nam Kiều uống xong rượu, Lộc Kỳ vừa lúc ở đây, cái này không phải là hắn bỏ tiền trợ hứng cho hai người hay sao? Hay hắn dứt khoát đưa thêm thẻ phòng cho bọn họ luôn!

Mẹ nó, hắn bị oan!

Đúng thật là Lộc Kỳ nhìn thấy tin nhắn Lâm Uyên bảo sẽ phái tài xế đến đón cậu, nhưng cậu không phải tên ngốc, tự dưng ngồi xe của tên cặn bã làm gì? Cũng không phải cậu không trả được tiền xe! Huống chi, cũng lâu rồi cậu không gặp Lý Nhất Mạc, cậu tính tới đây sớm một chút để gặp em họ.

Trước khi xuất phát Lộc Kỳ vẫn còn có chút tức giận.

Mặc kệ Mộ Nam Kiều có là tài xế hay là tổng tài, thái độ của cậu đối với hắn đều sẽ không có thay đổi gì, vấn đề ở đây là Mộ Nam Kiều lừa gạt cậu, ban đầu cậu thật sự lo lắng về vấn đề công ăn việc làm của Mộ Nam Kiều, kết quả tên khốn này căn bản không cần phải lo về việc ăn no áo ấm.

Đầy đầu của Lộc Kỳ đều là lửa giận cháy hừng hực, cậu vừa bước vào liền thấy được Mộ Nam Kiều đang ngồi trong góc

Người đàn ông ngồi ở nơi mà ánh sáng và bóng tối giao nhau, góc nghiêng tuấn mỹ, thân hình cao ngất, chân thẳng thon dài, mặc áo sơ mi đen mở hai cúc trên cùng, tóc mái dài che khuất đôi mắt của hắn. Thần sắc của hắn vừa kiêu căng vừa ngạo mạn mà Lộc Kỳ chưa bao giờ được thấy qua, hắn mỉm cười nói chuyện với từng người, nhưng vẫn luôn giữ khoảng cách nhất định với đám người đó.

Lộc Kỳ chống cằm thưởng thức sắc đẹp của Mộ Nam Kiều, ngắm người đẹp dưới ánh đèn, càng xem trong lòng càng rung động, ngọn lửa nhỏ trong lòng bị chút sắc đẹp này thổi cho lắc lư trái phải, sau đó "phụt" một cái tắt ngúm.

Không có biện pháp nào, Lộc Kỳ chỉ là phạm vào điều mà người đàn ông nào cũng đều sẽ mắc phải, cậu nhìn chằm chằm vào gương mặt kia mà không khỏi nghĩ, hay là hắn có nỗi khổ gì đó nên không thể nói ra sự thật chăng?

Nghe hắn giải thích rồi lại nói đi!

Kết quả, cậu lại nhìn thấy vị Mộ tổng này uống sạch rượu mà tên khốn Lâm Uyên kia đưa cho!

Lộc Kỳ tính đi lên kéo cổ áo Lâm Uyên hỏi xem hắn đã bỏ thuốc gì, lại bị Mộ Nam Kiều chặn ngang ôm lấy, hắn xoa đầu cậu rồi đẩy cậu ra phía sau lưng.

" Ngoan nào." Mộ Nam Kiều nói, "Em xông lên trước lỡ đụng vào đâu thì phải làm sao bây giờ?"

Hắn vén tay áo lên, giơ tay tháo cà vạt xuống, tuỳ tiện nhét vào trong cái túi nhỏ treo trước ngực của Lộc Kỳ.

Hắn chớp mắt, cười vô cùng dịu dàng lại ranh mãnh: " Để tôi."

Sau đó hắn xoay người lại, trên mặt đã không còn bóng dáng dịu dàng nhu tình nữa, chân dài bước qua những thứ đặt lung tung trên mặt đất, nhanh chóng đi về phía Lâm Uyên.

Lâm Uyên vừa thấy cái vẻ mặt này của Mộ Nam Kiều là cái tay cùng với xương sườn vừa mới lành của hắn lại bắt đầu đau lên, hắn không nghĩ ngợi gì thêm liền quay đầu chạy, nhưng người xung quanh sớm đã bị động tĩnh ở nơi này hấp dẫn, từng gương mặt quen thuộc hoặc xa lạ đều là những người khá nổi tiếng trong vòng.

Bởi vì xấu hổ mà hắn do dự một cái chớp mắt, liền cứ như vậy mà bỏ lỡ cơ hội xoay người để chạy trốn, thấy Mộ Nam Kiều đã lấy một cái ghế dựa qua, hắn dứt khoát tiên hạ thủ vi cường*, thuận tay cầm một chai rượu ở trên quầy bar.

* Ra tay trước sẽ dành được lợi thế, trở thành kẻ mạnh; ra tay sau sẽ chịu phần thua thiệt, bất lợi.

Lộc Kỳ có chút lo lắng, nhưng Mộ Nam Kiều đã nghiêng eo một cách thành thạo để né tránh.

Nhìn một lát, Lộc Kỳ thấy yên tâm hơn, nhưng ánh mắt từ lo lắng lại chuyển sang phức tạp.

Thân thể của cậu không thích hợp vận động mạnh, cậu lại thích ở nhà, các hạng mục vận động đều không quá tốt, nhưng chưa ăn thịt heo thì cũng đã thấy qua heo chạy, Mộ Nam Kiều đâu chỉ có thể đánh, mà còn rất thành thạo nữa là đằng khác, hắn di chuyển rất có quy tắc, ngược lại, Lâm Uyên chỉ như đánh bằng bản năng, còn lại thì không có cái gì khác nữa.

Cho nên Lâm Uyên không kiên trì nổi hai phút, đã bị Mộ Nam Kiều dùng một chân đá vào mạn sườn ngã lăn ra ghế dài, loảng xoảng đụng rớt rất nhiều ly.

Tên tra nam đó nằm trong đống thuỷ tinh cùng rượu trên đất mà kêu đau đớn.

Ồ, đây là bạch nguyệt quang ốm yếu, nhu nhược, không làm được việc gì trong truyền thuyết sao? Lộc Kỳ sờ cằm, cậu cảm thấy cậu và hắn vẫn có chỗ giống nhau đó.

Như vị trí đá tên tra nam kia đều giống nhau.

.........

Từ quán bar ra ngoài, trợ lý của Mộ Nam Kiều vẫn đang nói chuyện với trợ lý của Lâm Uyên, không biết vì nguyên nhân gì mà Lâm gia cũng không có ý tứ muốn báo cảnh sát, chỉ muốn giải quyết riêng.

Mà hai vị đương sự, một người thì lại vào bệnh viện, một người thì ra ngoài với Lộc Kỳ.

Đối diện với quán bar là một quảng trường, có đèn đường, có người ôm đàn ghi ta ca hát, hai người đi chầm chậm dọc theo rìa của quảng trường, ánh sáng hỗn loạn dừng lại trên cánh tay trắng ngần của Lộc Kỳ, cũng dừng trên áo sơ mi đen của Mộ Nam Kiều, trên chất vải mịn màng tô điểm thêm vài đốm sáng nhỏ.

" Xin lỗi em." Mộ Nam Kiều nhỏ giọng nói: "Lúc ở trong quán bar nhìn thấy em, tôi đã đoán được đại khái là Lâm Uyên nói với em về thân phận của tôi, không phải tôi cố ý giấu em, chỉ là một chức vị tổng tài mà thôi, cũng không phải là hoàng đế cải trang vi hành, không có gì tốt để gạt em cả."

Thái độ của hắn cũng không tệ lắm, Lộc Kỳ nhìn hắn một cái, rốt cuộc cũng không tức giận được, tuy rằng Mộ Nam Kiều nói dối cậu, nhưng cũng không có ảnh hưởng gì đến lợi ích của cậu cả, chỉ là dù sao cũng là bạn bè của nhau, trong lòng khó tránh khỏi cảm thấy có chút không thoải mái.

" Vậy vì sao anh lại làm như vậy?" Lộc Kỳ cởi mũ xuống, gãi gãi nhúm tóc bị đè xẹp lép, " Có thể nói được không?"

Cậu chỉ thuận miệng hỏi thôi, lại không nghĩ tới Mộ Nam Kiều không chút do dự nào đã gật đầu, khuôn mặt đẹp trai tràn ngập sự chân thành, "Có thể nói."

Cái này lại làm cho Lộc Kỳ hơi ngại ngùng, hai người đi tới một góc tương đối yên tĩnh, tìm một cái ghế dài rồi ngồi xuống.

Từng tiếng ve kêu râm ran, gió đêm thổi nhè nhẹ, Mộ Nam Kiều lại im lặng không nói gì.

Lộc Kỳ nhỏ giọng nói: "Nếu anh không muốn nói thì cũng không có sao đâu."

" Tôi đang suy nghĩ nên bắt đầu nói từ lúc nào." Mộ Nam Kiều quay qua nhìn Lộc Kỳ, trong đôi mắt hẹp dài cuồn cuộn một ít cảm xúc phức tạp, "Ừm, bắt đầu nói từ lúc ba của tôi gặp tai nạn xe, không thể không đi tới Thụy Điển để tiếp nhận điều trị đi, câu chuyện xưa này thật ra còn....rất cũ rồi."

Sau khi Mộ Xuyên Bách gặp tai nạn xe, Mộ Nam Kiều chỉ mới vừa tốt nghiệp cấp 2.

Lúc ấy tình huống rất nguy cấp, Talia nghe ngóng biết được có một chuyên gia ở Thụy Điển có thể làm phẫu thuật cho Mộ Xuyên Bách, cần ngay lập tức đưa Mộ Xuyên Bách xuất ngoại để tiếp nhận điều trị.

Lúc đó, Mộ Xuyên Bách đã nháo mâu thuẫn với Mộ gia được nhiều năm rồi, tự bản thân ông cũng có một công ty nhỏ, sinh hoạt cũng coi như khá giả, nhưng đối mặt với chi phí chữa bệnh khổng lồ như thế, cũng khó tránh khỏi gánh vác không nổi.

Talia không biết khi nào thì Mộ Xuyên Bách mới có thể tỉnh lại được, nhưng con trai còn chưa thành niên, cần phải tiếp tục đi học, không thích hợp đi theo bọn họ ra nước ngoài xa xứ.

Mộ Xuyên Bách đã từng nói qua với Talia, dù sao Mộ gia cũng là người thân của ông, bởi vì một câu này, Talia đã đưa ra một quyết định sai lầm.

Thiếu niên Mộ Nam Kiều bị đưa tới nhà của ông nội, trên danh nghĩa hắn là thiếu gia nhỏ của Mộ gia, nhưng trên thực tế, những con cháu Mộ gia đều có thể khinh thường, làm nhục hắn.

"Vẫn có thể ăn cơm no, nhưng phải là người ăn cuối cùng, có đôi khi thời gian ăn cơm của bọn họ rất dài, tới lượt tôi thì đồ ăn đều đã lạnh hết." Mộ Nam Kiều nhìn vào khoảng không, đột nhiên cười khẽ, " Rất buồn cười phải không? Một gia tộc với khối tài sản cả trăm triệu như Mộ gia, lại dùng phương thức này để chèn ép một đứa nhỏ."

Lộc Kỳ cảm thấy một chút cũng không buồn cười, cậu cắn mô,i dưới, lặng lẽ nhích lại gần Mộ Nam Kiều, tay không biết đặt ở đâu chỉ nâng lên lại buông xuống, cậu cảm thấy mình tuỳ tiện nắm tay người ta sẽ khiến người ta hiểu lầm.

Nhưng cậu thật sự không biết an ủi người khác.

Do dự một lúc, bàn tay của Mộ Nam Kiều lại đưa qua, nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu.

Lộc Kỳ chớp mắt, nắm ngược trở lại.

Mười ngón tay giao nhau, Mộ Nam Kiều cảm nhận được độ ấm từ lòng bàn tay truyền tới, hắn lại tiếp tục nói: "Còn tôi, lúc đầu tôi tưởng rằng do bản thân mình làm không tốt, sau đó mới phát hiện không có quan hệ gì tới việc tôi làm cả, từ nhỏ tôi chưa từng bị bắt nạt bao giờ, người khác đánh tôi, khẳng định tôi sẽ đánh ngược lại, dù đánh có thắng vẫn bị phạt quỳ, nhưng ít ra trong lòng cũng vui vẻ hơn."

" Sau đó, tên chó con Mộ Thụy kia không dám ở trong nhà đánh tôi, vì thế gã động thủ ở trường học, luôn dựa vào số lượng người mà đánh thắng, sau khi đánh tôi xong, còn chụp hình lại gửi cho cha của gã xem, vì không muốn nhìn thấy khuôn mặt ghê tởm của hai cha con nhà đó, tôi quyết định không quay trở về Mộ gia nữa."

Mộ Nam Kiều nhớ tới chuyện ở nhà kho cũ, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay của Lộc Kỳ, " Nhưng mẹ của tôi để lại tiền cho tôi đều đang nằm ở trong tay của Mộ Xuyên Tùng, ông ta không cho tôi trọ ở trường, không có biện pháp nào khác, tôi liền đi làm thêm, thuê được phòng 502, khi đó, phòng 502 cho rất nhiều người thuê chung, hoàn cảnh không tốt nhưng được cái giá thuê rẻ."

" Ở nơi đó tôi mới có thể ngủ ngon được, không cần phải lo lắng đang ngủ sẽ có người hất nước lạnh lên người mình." Mộ Nam Kiều rũ mắt, xoa xoa ngón tay sạch sẽ của Lộc Kỳ, " Đây là nguyên nhân mà tôi dọn về ở trong phòng 502, ở nơi khác tôi sẽ có chướng ngại về giấc ngủ, cứ cảm thấy sẽ có người đột nhiên nhảy ra tấn công tôi, ở trong phòng 502 thì tình huống này sẽ tốt hơn rất nhiều."

" Đây là nguyên nhân tôi ở tại phòng 502." Hắn thở dài một hơi, " Nhiều năm như vậy rồi, tôi vẫn còn bị nhốt ở nơi đó, chỉ cần những người kia còn sống tốt, hưởng thụ sinh hoạt đầy đủ, tôi liền không thoát ra được."

Rất lâu mà Lộc Kỳ cũng không nói chuyện, lúc mở miệng giọng có chút khàn, " Cho nên, lúc đầu anh không nói là vì, nói ra liền phải giải thích, anh......"

Chấn thương tâm lý.

" Xin lỗi anh, tôi...." Lộc Kỳ cúi đầu, giống như một cây nấm nhỏ bị mưa xối ướt, " Tôi không nên....."

" Không có gì." Mộ Nam Kiều nhẹ giọng nói: "Từ ngày tôi gặp em, tôi đã biết rằng tôi có thể nói với em chuyện này rồi."

Ừm, này.....

Anh có thể thổ lộ tình cảm với người tưởng anh là vịt trong quán bar sao?

Cậu muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn im miệng, một bộ "Anh vui vẻ là được."

Mộ Nam Kiều nhìn bộ dáng Lộc Kỳ bối rối như vậy liền biết cậu đang suy nghĩ cái gì, hắn vừa tức vừa buồn cười, nhẹ búng trán cậu một cái.

Thân thể của hắn dựa ra phía sau, nâng cái tay đang nắm của hai người lên, ngửa đầu nhìn những ngón tay sạch sẽ của Lộc Kỳ, như đang than thở mà nói: "Có đôi khi tôi hy vọng em thương hại tôi, như vậy tôi có thể dựa vào sự mềm lòng của em mà tiến tới, có đôi khi tôi lại không hy vọng em thương hại tôi, tôi không muốn em vì đồng tình với tôi mà ảnh hưởng đến phán đoán của em...."

" Tôi sẽ không vì đồng tình với anh mà cùng anh hẹn hò đâu." Lộ Kỳ nhỏ giọng phản bác, " Anh trải qua rất nhiều việc không tốt, hiện tại vẫn lớn lên thành một người rất tốt, đương nhiên có chỗ càng hấp dẫn được tôi rồi."

" Hửm?" Mộ Nam Kiều có chút hứng thú, dẫn dụ từng bước, "Ví dụ như?"

Lộc Kỳ không nhận ra bản thân bị Mộ Nam Kiều dụ dỗ vào cái bẫy tỏ tình, cậu còn nghiêm túc mà nghĩ, "Ừm, giống như, khuôn mặt....."

Mộ Nam Kiều:.....

Hắn bị sự thẳng thắn của Lộc Kỳ chọc cười, vừa cười vừa nói, " Cảm ơn ba mẹ của tôi, đã cho tôi một gương mặt có thể dụ dỗ người khác....."

Mặt của Lộc Kỳ đỏ lên, nhanh chóng ngắt lời hắn, " Tôi vẫn chưa nói xong mà, đương nhiên còn có những mặt khác nữa.....Ừm? Mộ Nam Kiều? Anh làm sao vậy?"

Người đàn ông ngồi bên cạnh đột nhiên nhăn mặt lại, hơi thở có chút dồn dập lên.

"Hình như..... không quá thoải mái" Thanh âm nói chuyện của hắn có chút khàn khàn, trong ánh mắt lại phủ kín một tầng sương mù, hắn giơ tay kéo kéo cổ áo.

Lộc Kỳ:....

Bộ dáng này sao giống như xuâ,n tình tràn lan ấy nhỉ.......

" Không phải anh nói, ra khỏi nơi đó để gió lạnh thổi một chút thì dược hiệu của thuốc sẽ mất sao?" Lộc Kỳ luống cuống, nếu không phải Mộ Nam Kiều còn đang nắm tay cậu, cậu đã ở chỗ này xoay vòng quanh rồi, " Hiện tại phải làm sao bây giờ? Anh muốn đi bệnh viện không? Muốn gọi 120 không?"

" Không cần." Mộ Nam Kiều lắc đầu, hắn duỗi tay vuốt tóc mái rũ xuống trước trán ra sau đầu, lộ ra xương chân mày sâu, đuôi mắt hẹp dài hơi ửng đỏ, làm cho nốt ruồi son ở đuôi mắt càng thêm đỏ hơn.

Ánh mắt của hắn mê muội mà nhìn Lộc Kỳ, hầu kết khẽ trượt lên xuống trên cần cổ thon dài, như đang nhẫn nhịn cái gì đó.

Quả thật giống y như hồ ly tinh câu dẫn hồn phách.

Lộc Kỳ dùng cái tay khác vỗ vỗ gương mặt của chính mình, khiến bản thân tỉnh táo lại, cậu nghĩ vẫn nên gọi 120 thì hơn, những thứ lung tung như thế này cậu đã nghe không ít lần, dùng thuốc vớ vẩn hậu quả có lớn có nhỏ, tốt nhất vẫn nên đừng để xảy ra vấn đề gì.

Nhanh chóng mời những thiên thần áo trắng tới thu tên yêu nghiệt này đi.

Cậu vừa lấy điện thoại trong túi ra, Mộ Nam Kiều liền đưa tay ra chặn lại.

" Đừng quậy." Lộc Kỳ đẩy tay Mộ Nam Kiều ra, lại lấy điện thoại lần nữa nhưng Mộ Nam Kiều vẫn ngăn lại như cũ.

" Tôi không muốn đi bệnh viện." Mộ Nam Kiều nhắm mặt lại, lẩm bẩm.

" Vậy anh nói đi phải làm sao bây giờ?" Lộc Kỳ rút tay ra, hừ hừ vỗ vào tay của hắn, dùng sức rất lớn, bốp một tiếng, mu bàn tay in một vết đỏ, "Anh đừng có mà chơi xấu, nghĩ mấy trò mờ ám, tôi sẽ tố cáo anh tội quấy rối tìn,h dục! Anh mau đứng lên, chúng ta gọi taxi đi bệnh viện!"

Cũng do Lộc Kỳ đang sốt ruột, nếu không cậu đã thấy khoé môi đang co quắp của Mộ Nam Kiều, rõ ràng là hắn đang cố nén cười.

" Được rồi." Mộ Nam Kiều có vẻ thoả hiệp: " Vậy phải nói cho trợ lý của tôi biết, giấy tờ của tôi đều do anh ta giữ."

" Ồ ồ....." Lộc Kỳ cảm thấy có chút là lạ: " Tổng tài nằm viện thôi mà phiền phức như vậy sao? Nếu trợ lý của anh hỏi tại sao anh lại muốn đi bệnh viện, chẳng phải rất là xấu hổ sao, còn có, anh như thế này thì phải đi khoa nào mới được?"

Tầm mắt của cậu như có như không mà nhìn xuống phía dưới.

Mộ Nam Kiều: "......Đẹp không?"

Lộc Kỳ dời tầm mắt đi, cậu nghĩ thầm hình như không có biến hoá gì cả, ồ, nếu là Lâm Uyên hạ thuốc, vậy cũng không cần Mộ Nam Kiều phải có biến hoá gì phải không,.... Có thể là như vậy chăng?.....

Mộ Nam Kiều hít sâu, hắn duỗi tay ra nói: " Đi thôi, em đỡ tôi một chút."

" Khụ......" Lộc Kỳ đưa tay ra dìu hắn.

Nhưng cậu lại cảm thấy có chút không đúng, dường như Mộ Nam Kiều không đem trọng lượng cơ thể đè lên người cậu, chỉ khoác hờ lên vai cậu, hai người sóng vai đi được hai bước, Lộc Kỳ khó hiểu mà nhíu mày.

Vào lúc này, Mộ Nam Kiều cúi đầu, cười khẽ bên tai của Lộc Kỳ, rõ ràng giọng nói không lớn lắm, nhưng lại khiến lỗ tai Lộc Kỳ tê dại.

" Ừm, tuy rằng rượu Whiskey có tác dụng hơi chậm, nhưng cũng không nên bởi vì cái này mà tới bệnh viện chứ, nếu không tôi biết tới khoa nào đây?" Rốt cuộc Mộ Nam Kiều không nhịn cười nổi nữa: "Có phải tôi quên nói với em rồi không? Rượu Lâm Uyên đưa cho tôi, tôi không hề uống, tôi đã đổi với một ly khác có trên quầy bar rồi."

Lộc Kỳ:.......

" Mộ, Nam, Kiều!" Cậu giơ chân lên đạp một phát vào chân của Mộ Nam Kiều, trên đôi giày da đắt tiền in rõ dấu giày thể thao, " Tên lừa đảo này!"

Lần này dẫm rất mạnh, Mộ tổng ăn đau, thiếu chút nữa là nhảy dựng lên tại chỗ, hắn đứng yên chờ cơn đau qua đi, mới lật đật đuổi theo chú nai con đã đi xa, hắn biết bản thân làm bậy, chỉ có thể nhẹ giọng dỗ dành: "Tôi sai rồi, sẽ không có lần sau nữa đâu, giờ em muốn về nhà sao? Hôm nay tài xế Mộ uống rượu, không thể lái xe chở em về được, chúng ta bắt xe về nhé."

Đột nhiên Lộc Kỳ tỉnh táo lại.

Bị Mộ Nam Kiều chọc ghẹo như vậy, chút chua xót trong lòng cũng vơi bớt đi không ít, giống như bị một trận gió thổi qua, cuốn bay về phía bầu trời đêm.

Bước chân của Lộc Kỳ chậm lại, quay đầu nhìn về phía Mộ Nam Kiều.

Người này đang đi phía sau cậu, bước chân nhàn nhã, đôi mắt hồ ly xinh đẹp vẫn luôn nhìn chăm chú về phía cậu, sương mù trong mắt dường như tiêu tán đi không ít, ánh mắt trong suốt chuyên chú.

Mộ Nam Kiều thật sự không muốn người khác thương hại hắn, càng không muốn lợi dụng sự đồng tình của người khác để đạt được mục đích của mình.

Cho dù, đối mặt với hắn là một người dễ mềm lòng như vậy, nhưng hắn cũng coi thường sử dụng loại thủ đoạn này.

Hắn đuổi theo Lộc Kỳ, cùng Lộc Kỳ sóng vai, hắn cười hỏi cậu: " Vẫn còn tức giận sao?"

Lộc Kỳ hừ một tiếng, quay mặt đi.

Nhưng lỗ tai của cậu lại lặng lẽ đỏ lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.