Tiểu Thế Thân Bị Bạch Nguyệt Quang Bắt Đi Rồi

Chương 41



Truyện được đăng ở wattpad QuiinYue.

***

Chương 41

Mộ Nam Kiều không trả lời lại ngay, dù sao đường đường là tổng tài mà buổi chiều cuối tuần còn bị gọi đi tăng ca, thì chắc hẳn thật sự là có việc gấp, cho nên Lộc Kỳ cũng không sốt ruột, cậu lấy máy tính bảng ra tiếp tục hoàn thành bản phác thảo.

Tầm một tiếng sau, Lộc Kỳ đứng dậy duỗi eo, cầm di động lên xem thử.

Nơi cậu vẽ tranh là thư phòng của Mộ Nam Kiều, chủ nhà chuẩn bị cho cậu một góc, ngay tầm tay là một kệ nhỏ chứa đồ ăn vặt, ngẩng đầu lên chính là bàn làm việc của Mộ Nam Kiều, trên bàn có ảnh chụp của hai người ở quảng trường Đỏ.

Đối diện với thư phòng là phòng tập gym, bên trong có một số thiết bị tập thể hình, bao cát đấm bốc được treo ở giữa phòng, Lộc Kỳ hài lòng nhìn găng tay quyền anh mà cậu đã mua cho Mộ Nam Kiều được treo ở trên tường, gần đây đúng là hắn không còn bị trầy da nữa, coi như hắn có nghe lời cậu.

Lộc Kỳ xoa xoa đống thịt mềm ở bụng, cậu mở máy chạy bộ ra, bắt đầu chạy chậm trên đó, lúc này Mộ Nam Kiều lại gọi điện thoại tới cho cậu.

Lộc Kỳ mở loa ngoài, nghe được giọng nói lười biếng kia của hắn: "Детка, em nhắn tin cho anh là muốn giao tiền thuê nhà hả?"

Da mặt của hắn dày, Lộc Kỳ cũng không thèm để ý nữa, cậu đơn giản không thèm tiếp câu hỏi của hắn, vừa chạy chậm vừa nói: "Vừa rồi em xuống dưới lầu đi bộ, có gặp được một người, là cô út của Lâm Uyên."

Mộ Nam Kiều ừ một tiếng, "Cô ta cũng ở đây à? Nhưng với tình hình của nhà họ Lâm, chắc là cô ta sẽ phải dọn đi nhanh thôi."

Dù sao thì phí thuê nhà ở Vân Thịnh Tinh Lan cũng không phải là một con số nhỏ.

"Cô ấy đã dọn đi rồi." Lộc Kỳ bắt đầu thở hổn hển, nhắc lại cuộc đối thoại của hai người cho Mộ Nam Kiều nghe, cuối cùng hỏi: "Chỉ là em cảm thấy cô ấy đã thay đổi khá nhiều, trông hơi đáng thương."

"Cục cưng của anh thật là tốt bụng." Mộ Nam Kiều bật cười, sau đó ngừng một lát, lại nói: "Chỉ là lời chúc chúng ta hạnh phúc mà cô ta thuật lại kia, anh chắc chắn không tin."

"Hả?" Lộc Kỳ khó hiểu hỏi: "Vậy là cô ấy nói dối sao?"

"Ừm...." Mộ Nam Kiều suy nghĩ, "Cô ta còn bảo Lâm Uyên không phải là bạn trai cũ của em mà...."

Hắn cười khẽ: "Thật ra cô ta đang cầu xin thay cho Lâm Uyên, có lẽ cô ta cho rằng càng làm cho mối quan hệ giữa em và Lâm Uyên nhạt bớt đi, thì anh sẽ bớt thù địch Lâm Uyên hơn một chút chăng?"

Tiếc là Lâm Hiểu Sương không biết Lâm Uyên từng làm cái gì, cứ tưởng rằng mối quan hệ giữa hắn ta và Mộ Nam Kiều chỉ đơn giản là tranh giành tình cảm nên mới mâu thuẫn.

"Hóa ra.... Phù... là ý này....."

Lộc Kỳ tắt máy chạy bộ đi, dùng khăn lau mồ hôi: "Bảo sao, tự nhiên cô ấy lại nói như vậy, hóa ra là vì cô ấy muốn mượn lời của em để cầu xin anh....ừm,... em không hiểu ngay, có phải em hơi ngốc không?"

"Em không thường phải nghĩ tới những chuyện như vậy." Mộ Nam Kiều nói: "Không sao, để anh suy nghĩ thay em."

Có người không hiểu được những chuyện loanh quanh vòng vèo như vậy, Lộc Kỳ cũng chẳng nghĩ nhiều, cậu uống hai ngụm nước rồi nói tiếp: "Anh họp xong chưa, có thuận lợi không?"

Giọng của cậu trong trẻo êm tai, mang một chút màu sắc của thiếu niên, Mộ Nam Kiều nghe mà vô thức nhếch môi mỉm cười, cái cảm giác bực bội do cuộc cãi vã của mấy người cổ đông vào chiều nay đều giảm đi không ít.

"Cũng được..." Hắn thở dài, kéo dài giọng: "Chỉ là tối nay anh còn phải tham gia một buổi tiệc xã giao nữa, phải uống rượu, anh sẽ về hơi muộn."

Lộc Kỳ ồ một tiếng, cậu vui vẻ nói: "Vậy em không chờ anh về cùng ăn tối nữa."

Bỗng nhiên Mộ Nam Kiều cảm thấy có chút hụt hẫng: "Cục cưng à, chẳng phải lúc trước em mong anh về nhà hàng ngày lắm sao?"

"Khụ..." Lộc Kỳ không giấu được vẻ chột dạ, cậu khẽ nói: "Ai bảo gần đây anh chỉ nghĩ tới việc thu tiền thuê nhà...."

"Bạn nhỏ à, em nói đạo lý chút đi." Mộ Nam Kiều dở khóc dở cười nói: "Rõ ràng là sáng nay em quyến rũ anh trước....."

Lỗ tai Lộc Kỳ đỏ ửng.

Đúng là sáng nay cậu có nhắc tới việc đóng tiền thuê nhà, nhưng đó cũng là do mấy ngày rồi cậu không gặp Mộ Nam Kiều nên muốn cọ cọ hồ ly to này một chút, nhưng cuối cùng Mộ Nam Kiều lại được voi đòi tiên, cậu khóc đến rối tinh rối mù suốt cả buổi, đến bây giờ còn cảm thấy mất mặt.

Đầu dây bên kia có người nói chuyện với Mộ Nam Kiều, hình như là Mộ Xuyên Bách, Lộc Kỳ nhân cơ hội nói: "Vậy anh làm việc đi nhé, em..."

"Tối nay em tới đón anh đi." Mộ Nam Kiều đúng lý hợp tình nói: "Anh uống rượu, không lái xe được."

Lộc Kỳ: "....Không phải anh có tài xế sao?"

"Hôm nay tài xế xin nghỉ, trợ lý cũng xin nghỉ." Mộ Nam Kiều nhìn thoáng qua trợ lý Trương, đối phương rất thức thời mà làm một cái thủ thế khóa miệng mình lại.

"Vậy anh gọi xe về đi...." Lộc Kỳ nói, "Tuy rằng em có bằng lái, nhưng em ít khi lái xe lắm...."

Mộ Nam Kiều:......

"Детка....." Hắn rất bất đắc dĩ mà thở dài, "Anh chỉ muốn cùng em đi một đoạn đường mà thôi."

Lộc Kỳ thầm nghĩ, bạn trai của cậu thật sự rất thích làm nũng và dính người mà, nhưng người là chính cậu tự chọn, lại còn là một nhóc tội nghiệp đã từng chịu tổn thương, cậu có thể làm gì được chứ?

Thôi vậy.

Vì thế cậu gật đầu đáp ứng, bảo Mộ Nam Kiều lát nữa gửi địa chỉ qua cho cậu.

.......

Sau khi cúp điện thoại, Mộ Nam Kiều vẫn còn đang nhếch môi mỉm cười, hai tiếng gõ cửa "cốc cốc" nặng nề khiến hắn hoàn hồn.

Mộ Xuyên Bách cầm gậy chống gõ ầm ầm lên sàn nhà, triệu hồi linh hồn nhỏ bé của con trai mình về.

"Cái đức hạnh này." Ông cười nhạo, " Cái vẻ mặt cười tràn đầy ý xuân như vậy, con có thể có chút tiền đồ được hay không thế?"

Đáng tiếc, da mặt của Mộ Nam Kiều còn dày hơn cả da trâu, lời nói châm chọc mỉa mai như vậy căn bản chẳng có chút sát thương gì với hắn, trái lại hắn còn làm ra vẻ thông cảm cho sự ghen tỵ của người cha già đang phòng đơn gối chiếc.

Cô đơn buồn tủi mà còn phải đối phó với mấy lão già trên lầu kia, hắn đồng cảm với ba của mình lắm.

Mộ Xuyên Bách: ".....Con nhìn ông đây bằng ánh mắt gì đấy?

"Không có gì ạ." Mộ Nam Kiều nhún vai, bắt đầu nói chính sự, "Ba, mấy lão trên lầu kia sống yên phận được nửa năm, bây giờ họ không thể ngồi yên được nữa, chúng ta phải tìm cách lấy lại cổ phần của bọn họ."

Khi nhắc tới chuyện công việc, hai cha con vẫn luôn đồng tâm hiệp lực, Mộ Xuyên Bách gật đầu, lấy di động ra: "Ba giới thiệu cho con vài cái danh thiếp, con tiếp xúc nhiều một chút, mấy người này không giống với đám nhị thế tổ mà tối nay hẹn con ăn cơm, là người thật sự có thể dùng được...."

Nhưng nhị thế tổ cũng có tác dụng riêng, những người trẻ tuổi trong giới phần lớn đều đại diện cho ý chí của những người lớn phía sau lưng họ, Mộ Nam Kiều cũng phải ứng phó.

Thế là Mộ Xuyên Bách gửi danh thiếp của một vài người cho Mộ Nam Kiều, Mộ Xuyên Bách phát hiện Mộ Nam Kiều đã thay avatar, trông giống như nhà thờ thánh Basil, trên quảng trường có một bóng người, chắc là Tiểu Lộc, ông muốn phóng to hơn để xem nhưng lại vô tình ấn hai lần.

[ Tôi vỗ vai "Nam Kiều", nhắc nhở anh ấy nên thu tiền thuê nhà]

Mộ Xuyên Bách:???

Ổng ngẩng đầu nhìn con mình, "Con lấy căn nhà nào cho thuê đó?"

Mộ Nam Kiều không đổi sắc mặt, đứng dậy chỉnh lại cà vạt của mình một chút, "Chỉ có một căn đó thôi, để trống cũng như không."

Mộ Xuyên Bách:???

Vậy rốt cuộc là cho thuê căn nào?

....

Buổi tiệc rượu đêm nay, nói đến cùng cũng có chút xấu hổ, các vị thiếu gia hai mặt nhìn nhau, có chút không biết nên làm gì.

Trước kia mọi người tụ tập với nhau, có Lâm Uyên là tên biết chơi, dù là trêu mấy cô ở quán bar, hay là tìm vài người hoặc nam hoặc nữ tới bồi bọn họ uống rượu, cũng coi như là thuận lợi. Bây giờ Lâm Uyên trực tiếp bị lôi vào tù với tốc độ chớp nhoáng và thủ đoạn nhanh gọn, đám anh em plastic của hắn cũng không dám đối đầu với Mộ gia vì hắn, nhưng khi đối mặt với Mộ Nam Kiều, bọn họ vẫn có hơi chột dạ không nói nên lời.

Mộ Nam Kiều ngồi xuống bàn đối diện, cả người đều toát ra khí tràng "giải quyết bọn họ dễ như chém dưa thái rau" khiến lòng bọn họ vừa sợ hãi vừa cung kính.

Nhưng cũng không phải tất cả mọi người đều không nói chuyện với Mộ Nam Kiều, những nhà có tiền thì tài nguyên giáo dục đều rất phong phú, không phải tất cả đều là những kẻ ăn chơi trác táng, sẽ luôn có vài người xuất chúng ở đó. Hai ba người ngồi gần Mộ Nam Kiều bàn bạc về chuyện cạnh tranh của dự án gần đây, bọn họ có ý muốn tìm hiểu, mà Mộ Nam Kiều lại dùng một câu "đi chơi thì không bàn chuyện làm ăn" khiến bọn họ im lặng.

Lần đi "chơi" này cũng chỉ là một bữa cơm bình thường, mấy vị thiếu gia chơi chung với Lâm Uyên khóc không ra nước mắt, nhớ tới bữa tiệc đơn thuần như thế này, hình như là vào trước ngày quốc tế thiếu nhi lần trước thì phải.

Cũng may Mộ Nam Kiều cũng không làm khó gì, ai đi qua nói chuyện thì hắn cũng nể tình mà uống một ly, để hoàn thành nhiệm vụ của người lớn trong nhà giao phó, bọn họ thật sự ngoan ngoãn ăn một bữa cơm.

Ít nhất trên mặt mọi người đều là niềm vui vẻ hòa thuận.

Qua ba tuần rượu, đã đến lúc dừng lại, có người nói tới đồ án tốt nghiệp vẫn chưa hoàn thành, muốn đi trước một bước, thế là mọi người không tiếp tục kéo dài bữa tiệc nữa, ai cũng đứng dậy, những người tiếp xúc với chuyện làm ăn của gia đình từ sớm thì ở lại nói chuyện với Mộ Nam Kiều vài câu, thế là những người nhỏ tuổi hơn đều rời khỏi.

"Đệch mợ ha ha ha ha ha....."

Vừa ra khỏi khách sạn, nhóm người này lập tức lăn ra cười ầm ĩ, ồn ào nhốn nháo: "Mẹ kiếp, Cao lão nhị, vậy mà cậu còn có thể nói chuyện nghiêm túc thế kia, cậu có thuộc đầy đủ tên ngành mình học là gì không đó?"

"Cút, cút, cút!" Người bị giễu cợt thẹn quá hóa giận mà mắng to, "Mẹ nó, các cậu không dám lên tiếng, còn chơi lắc xúc xắc trong nhóm wechat để đẩy nồi cho tôi, tôi còn có thể nói gì được nữa? Mộ Nam Kiều chỉ lớn hơn tối có mấy tuổi thôi, nhưng người thì kỳ lạ! Hắn vừa ngồi xuống là không khác gì bố tôi luôn, tôi gặp bố mình còn chưa ngoan được như thế đâu!"

"Đệch, ai mà không sợ hắn chứ." Có người khẽ mắng: "Cỏ trên mộ của Mộ Thụy sắp mọc lên rồi, Lâm Uyên vào tù, hắn lắm mưu nhiều kế như thế...."

Đám người đi ra bãi đổ xe, có kẻ nhỏ giọng nói: "Mẹ kiếp, may mà tôi nhỏ hơn bọn họ mấy tuổi, không xen vào chuyện này.... Ấy? Anh Cao, anh nhìn bên kia đường có một tên nhóc đang đi xe máy kìa, cái eo nhỏ, mông vểnh, cũng được đấy chứ...."

Mọi người nghe xong bèn vô thức nhìn theo hướng tên này chỉ, mấy tên trai thẳng bật cười thành tiếng: "Mẹ kiếp, radar dò gay của mày lại kêu à...."

Nhưng bọn họ nhìn qua, đúng thật là một thanh niên cao ráo, đẹp trai. Xe máy hai màu đen đỏ rất đẹp, cậu mặc quần áo đơn giản, áo khoác trắng, chống chân dài xuống đất, cúi đầu nhắn tin, nhìn từ góc độ này có thể thấy được gương mặt sạch sẽ xinh đẹp, còn có má lúm đồng tiền, lộ ra vẻ ngoan ngoãn.

"Mẹ nó, vừa ngọt vừa cay....." Có người lẩm bẩm.

Sự tương phản này khiến lòng người ngứa ngáy, nhờ men rượu có vài kẻ bắt đầu rục rịch, một người trong số đó lại kêu lên, khẽ nói: "Tôi biết cậu nam sinh này, Lâm Uyên từng bao dưỡng cậu ta, rất là quật cường, nghe nói vẫn còn trong trắng đấy, Lâm thiếu gia đến khi vào tù rồi mà còn chưa có đem người ăn vào miệng đâu."

Có người hỏi: "Chẳng phải Lâm Uyên từng tìm một người.... khụ, tìm một thế thân à? Tôi thấy không giống lắm...."

Mọi người cùng im lặng, bọn họ đều cảm thấy có lẽ mắt Lâm Uyên bị mù rồi.

"Mặc kệ, tôi thích mẫu người như thế, tôi sẽ tới thử xem có tán được không...." Cậu chủ nhà họ Cao kia lập tức hắng giọng, bước tới, nhẹ nhàng lên tiếng chào hỏi người thanh niên kia với giọng điệu tự cho là phong lưu phóng khoáng. " Chào cậu, có phải chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi không?"

Rốt cuộc người này cũng ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Trời sinh cậu có một đôi mắt tròn xoe như nai con, còn mang theo chút khí chất thiếu niên, ánh đèn lấp lánh soi vào đáy mắt cậu, như phản chiếu một con suối nhỏ trong vắt.

Nhìn gương mặt của người thanh niên ở cự ly gần, suýt thì Cao thiếu gia kích động tới nỗi đứng không vững, có vài minh tinh trông rất xinh đẹp, nhưng đều là do hiệu ứng của lớp hóa trang, còn người trước mặt hắn thật sự rất xinh đẹp, làn da trắng nõn mịn màng như sứ.

Cao thiếu gia liếm môi, tiếp tục hào hứng sôi nổi nói rằng: "Ồ, tôi nhớ rồi, cậu từng đi với Lâm Uyên đúng không? Bây giờ hắn vào tù rồi, cậu không còn chỗ dựa nữa, hay là cậu đi theo tôi đi, ít nhất thì tôi sẽ không để cậu làm thế thân....."

"À." Người thanh niên kia gật đầu một cái, đôi mắt tròn xoe lấp lánh ý cười, cậu nhìn ra sau lưng Cao thiếu gia vói ánh mắt gian xảo: "Anh cũng biết tôi là thế thân rồi, có thể là tôi không đủ đẳng cấp đâu, sao anh không thử tìm chính chủ đi?"

Cao thiếu gia còn tưởng là người đẹp đang nói chuyện với mình, hắn vui sướng tới nỗi không tìm thấy đông tây nam bắc, nhưng nghe cậu nhắc tới chính chủ, lập tức run rẩy, nhưng lúc này hắn không thể rụt rè được, hắn bèn thốt ra một câu không đủ tự tin cho lắm: "Tuy.... Tuy là chính chủ khá đẹp, nhưng hắn rất cao to vạm vỡ,... tôi, tôi thích những người nhỏ nhắn xinh xắn hơn..."

Hắn nói xong, người đẹp ôm bụng ngồi xuống cười ha ha lên, vừa cười vừa nói: "Mộ Nam Kiều, anh nghe thấy gì không, người ta chê anh là một baby vạm vỡ đó a ha ha ha ha...."

Cao thiếu gia dựng cả tóc gáy lên, mạnh mẽ chống đỡ mà quay đầu lại, thiếu chút nữa bị dọa mất khống chế ngay tại chỗ.

Thần sắc Mộ tổng khó lường đứng ngay phía sau hắn, sắc mặt âm u như trời giông bão, không có biểu tình gì hỏi hắn: "Cậu muốn bao dưỡng tôi?"

"Ha ha ha ha ha...." Lộc Kỳ cười đến nỗi chảy cả nước mắt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.