Tiểu Thế Thân Bị Bạch Nguyệt Quang Bắt Đi Rồi

Chương 53



 
***

Chương 53

Mùa đông ở Thân Thành tới muộn nhưng lại đi sớm, trong tháng tiếp theo chỉ đổ một ít tuyến rơi lả tả, trên đất tích một lớp tuyết mỏng, khi quan sát cả thành phố từ trên cao, có thể thấy được những toà nhà cao tầng, đường phố đều phủ đầy sương mù trắng xóa.

Đó là một buổi sáng đầy tuyết, bầu trời âm u mông lung, rất phù hợp để ngủ nướng, Mộ Nam Kiều nhắm mắt vươn tay tìm người bên cạnh, nhưng hắn không chạm được ai cả, cảm giác ấm áp vẫn còn vương lại trong chăn, nhưng người vốn phải nằm ở đó thì không thấy đâu.

Mộ Nam Kiều tỉnh táo lại, hắn ngồi bật dậy mở mắt ra nhìn, thấy được Lộc Kỳ đang dựa vào cửa sổ.

Chắc là không muốn cho ánh mặt trời chiếu vào, nên cậu chỉ mở hé tấm màn cửa ra một chút, thò đầu từ khe hở đó ra ngoài, người thì vẫn còn ở trong màn, đầu thì đã nghiêng nghiêng quan sát gì đó ở ngoài cửa sổ.

Mộ Nam Kiều khẽ thở phào, hắn xốc chăn bước xuống giường, đi chân trần lên thảm qua đó, hắn ôm lấy eo của Lộc Kỳ từ phía sau lưng cậu, gác cằm lên vai cậu, cũng chui vào tấm màn nhìn ra bên ngoài với cậu.

"Tuyết rơi rồi." Tai Lộc Kỳ cọ vào gò má của hắn, "Lại đến lúc thi lên thạc sĩ rồi!"

Mộ Nam Kiều cười cười hôn nhẹ lên vành tai cậu: "Bảo bối à, em dựa vào cửa sổ nhìn lâu như vậy chỉ vì muốn nói chuyện này sao? Sự lãng mạn của sinh viên ngành nghệ thuật đâu rồi?"

"Có chứ...." Lộc Kỳ ghé vào cửa sổ thở ra một hơi lớn, cầm lấy tua rua kim loại nhỏ nhắn trên tấm màn, vẽ nhanh một người que nhỏ có sừng trên tấm kính đầy sương, người que bắn ra trái tim "biu biu" vào một người que khác có đuôi hồ ly.

Cuối cùng, cậu nói một cách nghiêm túc và hơi cứng ngắc: "Ялюблютебя (Em yêu Anh)."

Sự lãng mạn của sinh viên nghệ thuật đánh trúng vào lòng Mộ Nam Kiều, hắn đè cậu lên cửa sổ hôn rồi hôn, còn cọ lên hai người que trên cửa sổ.

Cũng bắt đầu từ hôm nay, Lộc Kỳ phải học bù lại bài vở, cậu thích ngủ nướng, nhưng một khi đã quyết tâm làm cái gì thì sẽ không bao giờ lề mề, đôi khi cậu sẽ chạy bộ với Mộ Nam Kiều vào buổi sáng, có khi lại không đi, đi hay không đi, được quyết định bởi đêm trước đó có vận động nhiều hay không, nhưng hễ cứ tới tám giờ là Mộ Nam Kiều chuẩn bị đi làm, Lộc Kỳ thì đã ngồi trong thư phòng chuẩn bị học tập.

Điều đáng nói là cậu luôn chiếm cái bàn làm việc lớn bằng gỗ lim của Mộ Nam Kiều, còn Mộ Nam Kiều thì đi tới ghế sô pha nhỏ trong góc mà ngồi.

Có nhiều lúc Mộ tổng tan làm về nhà, thái thái tiểu Lộc còn đang luyện vẽ lại với ảnh chụp.

Thứ sáu, Mộ tổng về nhà sớm, giữa trưa là hắn đã tới nhà, còn xách theo hai món hải sản ưa thích của Lộc Kỳ, ai ngờ đi một vòng quanh nhà, bảo bối của hắn lại chả thèm nhìn hắn lấy một lần.

Mộ Nam Kiều đi tới trước gương trong phòng để quần áo soi thử, hắn xác nhận trên gương mặt tuấn tú, đẹp trai ngời ngời của hắn không hề có chút sứt mẻ nào, vóc dáng cũng cường tráng hoàn mỹ như trước, hắn im lặng chớp mắt với cái gương, rồi đi tới phòng ngủ chính để tắm rửa.

Thật ra trước sự mê hoặc của sắc đẹp và thức ăn ngon, Lộc Kỳ phải dùng sức nhẫn nãi cực lớn mới có thể ngồi yên trên ghế được, cậu muốn làm bài tập buổi chiều thật nhanh, bèn tùy tiện tìm một tư liệu sống, vừa chuẩn bị vẽ thì có người nhẹ nhàng gõ cửa hai cái.

Tất nhiên đó không phải là Tiểu Tam Hoa rồi, Lộc Kỳ thấy hơi là lạ, Mộ Nam Kiều cần gì phải gõ cửa chứ? Cậu cất cao giọng gọi hắn vào.

Cánh cửa mở ra, Mộ Nam Kiều bưng một đĩa trái cây đi tới, trái cây được cắt gọt và bày biện tỉ mỉ, vừa nhìn là biết hắn rất chăm chút rồi, nhiều lớp trái cây xếp chồng lên nhau, phối màu vừa ý.

Nhưng so với đĩa trái cây được "bày biện" tỉ mỉ, bản thân Mộ tổng tự đóng gói bản thân thì hơi "đơn giản". tóc vẫn còn nhỏ nước, áo ngủ tơ lụa màu đen lỏng lẻo, cổ áo hở ra, có thể nhìn rõ cảnh đẹp trước ngực, không hề có đạo đức tiết hạnh gì cả.

Lộc Kỳ giơ tay lên sờ mũi, ậm ừ hỏi: "Anh làm gì thế?"

"Anh đưa trái cây cho em." Hồ ly tinh nghênh ngang lướt qua, đặt đĩa trái cây qua một bên, nghiêng người xem tư liệu sống mà Lộc Kỳ chọn.

Đó là tác phẩm điêu khắc một người đàn ông trưởng thành, với tư thế ngồi dựa người thả lỏng, đường nét cơ bắp rất mịn màng săn chắc, tuy chỉ là một bức điêu khắc cứng đờ không có nhiệt độ, nhưng lại giàu sức sống trong tay người sáng tác.

Đó là một tác phẩm tốt.

"Em vẽ cái này hả?" Mộ Nam Kiều nhướng mày.

"Vâng...." Lộc Kỳ gật đầu giới thiệu với hắn, "Đây là tác phẩm của một đàn anh cùng trường em, đã từng đạt được rất nhiều giải thưởng, giỏi lắm đúng không?"

Từ góc độ nghệ thuật mà nói thì đúng là rất giỏi, Mộ Nam Kiều không phải kẻ hẹp hòi tới nỗi ghen tuông với chút chuyện nhỏ này, hắn thành thật gật đầu khen ngợi: "Đúng là rất giỏi."

Hắn nghiêng người tới gần Lộc Kỳ nên mùi hương sữa tắm hòa quyện với nhiệt độ cơ thể nóng ấm đã lâu cứ thoang thoảng bên chóp mũi, khiến Lộc Kỳ muốn dựa sát vào người hắn để ngửi nhiều hơn, Lộc Kỳ ngẩng đầu lên nhìn, vì hắn khom lưng nên cổ áo lỏng lẻo càng hở ra, không che giấu được gì, dấu răng trên xương quai xanh vẫn còn rõ ràng.

Lộc Kỳ lẳng lặng nuốt nước bọt, quay đầu cầm bút ngồi thẳng lưng, nghiêm túc nói, "Em sắp bắt đầu rồi, anh ra ngoài trước đi....."

Mộ Nam Kiều thở dài, hắn cảm nhận sâu sắc rằng thư sinh bị hồ ly tinh dụ dỗ trong Liêu Trai Chí Dị đều là những kẻ ngụy quân tử, xem họa sĩ nhỏ nhà hắn đi, đây mới là người ngồi trong lòng mà tâm không loạn.

Mấy trò quanh co lòng vòng này không hề có tác dụng gì, Mộ Nam Kiều bèn đánh thẳng luôn.

Hắn trực tiếp nắm lấy cằm Lộc Kỳ, nghiêng người hôn cậu.

Cuối cùng thì mùi hương mà Lộc Kỳ vẫn luôn nhớ thương cũng từng chút từng chút một bao phủ lấy cậu, cậu chớp chớp mắt rồi ra sức hít thở, chẳng hiểu sao, rõ ràng hai người cùng dùng chung một loại sữa tắm nhưng lại có hai mùi hương khác nhau, cậu hoàn toàn không biết hồ ly lớn này còn giấu một chai nước hoa trong phòng tắm.

Có lẽ là Mộ Nam Kiều không hài lòng về việc cậu phân tâm trong lúc hôn, hắn cắn nhẹ lên môi dưới của cậu, Lộc Kỳ vội vàng thả lỏng răng môi vì đau, hồ ly lớn kia lập tức nhân cơ hội mà xông vào.

Sau một lúc lâu, Mộ Nam Kiều mới buông tha cho Lộc Kỳ đã có chút không thở nổi, hắn nhìn chăm chú vào đôi môi đỏ ửng kia một lát, lại lưu luyến mà mổ thêm một cái.

Lộc Kỳ choáng váng, lúc cậu hoàn hồn thì mới nhận ra rằng mình đang chống tay lên ngực của Mộ Nam Kiều, cậu giả vờ như không phát hiện ra, lặng lẽ ấn nhẹ, sờ sờ bạn trai nhà mình thì chẳng có gì là mất mặt cả, nhưng ngoài miệng vẫn khẽ hỏi: "Rốt cuộc anh muốn làm gì hả?"

" Детка, anh muốn nói chuyện với em...." Mộ Nam Kiều xoay chiếc ghế của Lộc Kỳ lại, nhấc bổng cậu lên rồi đặt cậu ngồi lên đùi mình, mặt đối mặt: "Anh biết em phải tập trung học tập nên anh cố gắng không làm phiền tới em, nhưng mấy hôm nay, khi anh trở về, em đều không thèm nhìn anh, có phải là không lễ phép quá không nhỉ? Hửm?"

Nói xong, hắn nhẹ nhàng xốc người đang ngồi trên đùi mình lên, híp đôi mắt hồ ly sâu thẳm lại, kề sát vào chóp mũi của Lộc Kỳ, cất giọng vừa lười biếng vừa trầm thấp, " Hay là.... sau khi bảo bối có được anh rồi, đùa giỡn thân thể của anh đủ rồi, nên bây giờ không còn cảm thấy hứng thú nữa?"

Từ ngữ hổ báo gì đây! Thật sự gây shock mà!

"Anh nói gì vậy...." Tai Lộc Kỳ đỏ ửng, vệt đỏ còn có xu thế lan ra tới gò má, cậu khẽ giải thích cho bản thân, "Tối hôm trước chúng ta còn.... Khụ, nếu em cảm thấy không còn hứng thú với anh thì đã không cùng anh như vậy rồi."

Vốn dĩ hồ ly tinh còn đang già mồm át lẽ phải, đột nhiên lại như nhớ ra điều gì, hắn kéo quần đùi của Lộc Kỳ ra nhìn đầu gối của cậu, vì cậu quỳ nên nơi đó đỏ ửng lên, vết đỏ đã tan đi nhiều, hắn xoa vài cái, đau lòng tới nỗi đã quên mình đang diễn vỡ nào, khẽ hỏi: "Em còn đau không?"

"Vốn dĩ là không đau mà." Lộc Kỳ nghĩ ngợi rồi khẽ nói: "Em không để ý tới anh lúc anh vừa về là vì nhìn anh một lần thì em sẽ muốn nhìn mãi, sao em có thể hoàn thành bài tập được chứ? Đây không phải là bị sắc đẹp mê hoặc lầm lỡ sao? Em đây chỉ đành không nhìn luôn thôi."

Cậu ấm ức thì thầm: "Em phải mất nghị lực rất lớn mới không nhìn anh đấy."

Mộ Nam Kiều:.....

Hắn cũng không giận cậu thật, chỉ mượn cớ để trêu chọc nai con nhà mình thôi, ai ngờ hắn mới đùa một tí mà nai con đã chủ động nhào vào lòng hắn rồi, bây giờ hắn mới là người bị trêu tới mức lòng dạ ngổn ngang, rung động, không nhịn được muốn hôn rồi lại ôm cậu.

"Anh thật là dính người mà...." Lộc Kỳ gác cằm lên bả vai rộng lớn của hắn, cậu nửa đùa nửa thật cằn nhằn một câu, nói xong lại cười cười: "Thôi thôi, ai bảo em thích anh chứ."

"Em thích anh đến thế cơ à?" Mộ Nam Kiều nói, "Vậy có phải anh nên ỷ được sủng mà kiêu ngạo một chút không nhỉ?"

Lộc Kỳ nghiêm túc, "Anh đừng hòng lấy hộp 001 kia ra nữa, đã nói trước là một ngày chỉ được dùng hai cái rồi."

Mộ Nam Kiều: ".... Bảo bối à, anh không nói tới chuyện này."

Lộc Kỳ nhìn hắn với ánh mắt cảnh gác: "Vậy anh nói ra thử em nghe chút."

Mộ Nam Kiều dứt khoát nói thẳng: "Đừng vẽ bức tượng điêu khắc của đàn anh kia nữa, vẽ anh này."

Lộc Kỳ:.....

À, đúng nhỉ! Vậy thì có thể vừa ngắm người đẹp vừa tập luyện rồi, cá cùng tay gấu đều có thể được đến.

Nhớ tới cuộc gặp gỡ ban đầu đầy thú vị như một vở kịch của bọn họ, cậu lầm tưởng Mộ Nam Kiều là trai bao, còn bảo người ta làm người mẫu cho mình, khi đó cậu không hề biết rằng có một ngày câu nói cậu buột miệng thốt ra kia lại trở thành sự thật.

Mộ tổng rất hào phóng, hắn cởi dây lưng, ngồi ở trên sô pha đối diện của Lộc Kỳ tạo tư thế giống với bức tượng điêu khắc, hắn duỗi chân dài ra, tư thế lười biếng, mà cái khí chất lạnh lùng xa cách, giàu sức sống ngời ngời của hắn là thứ mà bức tượng thạch cao không rõ mặt mũi, không có sự sống, không bao giờ sánh được.

"À, ông chủ này." Người mẫu Mộ Nam Kiều ngước lên, nở một nụ cười hoàn hảo, hỏi Lộc Kỳ: "Anh phải cởi tới mức nào đây? Có giữ lại quầ,n lót được không? Hay là....total nudity?"

Câu hỏi này quen thuộc đến thế, khiến Lộc Kỳ nhớ tới đoạn quá khứ cậu khều nhẹ bàn tay người ta, cậu tức giận trừng mắt với Mộ Nam Kiều, gằn giọng cảnh cáo nhưng không hề có chút sát thương nào: "Anh đừng có mà giở trò lưu manh."

Mộ Nam Kiều cúi đầu cười cười, hắn nhếch môi phối hợp, giơ cổ tay về phía Lộc Kỳ, tặng cho cậu một nụ hôn gió tao nhã phong lưu.

Đúng là hồ ly tinh mà....

Lộc Kỳ lại sờ sờ mũi, cậu sợ mình chảy máu mũi, thế thì mất mặt lắm.

....

Dường như khoảng thời gian chạng vạng trôi qua nhanh hơn bình thường rất nhiều, Lộc Kỳ vẽ rất nhanh, cậu vui vẻ vươn vai, chạy tới ngồi xổm bên cạnh Mộ Nam Kiều, bóp vai cho hắn, đôi mắt nai tròn xoe ươn ướt nhìn về phía hắn với vẻ mong chờ, cậu thành khẩn nói: "Vất vả cho anh rồi."

Mộ Nam Kiều nhấc tay lên xoay xoay, khép vạt áo tắm lại, hắn xoa xoa vành tai của cậu, nhìn có vẻ bâng quơ nhẹ nhàng, "Có vất vả gì đâu, hy sinh vì nghệ thuật là chuyện nên làm mà."

Lộc Kỳ rất hài lòng trước thái độ tự giác này của hắn, cậu vui vẻ chạy xuống lầu tới chỗ chứa đồ ăn vặt, hoàn toàn không chú ý tới đôi mắt hồ ly cười như không cười, và cái đuôi to muốn giấu cũng không giấu được ngoắc ngoắc sau lưng.

Không ngoài dự đoán, đến tối, tên gian thương Mộ Nam Kiều đã bắt đầu lấy thù lao làm người mẫu.

Trong phòng quần áo, khi Lộc Kỳ đối diện với chính mình ở trong gương mà khóc nức nở, cậu còn phải nghe con hồ ly đuôi to nhỏ giọng ngụy biện.

"Bé ngoan, mau mở mắt ra nào, đây cũng được coi như là hy sinh vì nghệ thuật mà..." Nói xong, hắn không nhịn được mà cúi đầu t.ở dốc, bật cười thành tiếng, đúng thật là thiếu đạo đức.

Lộc Kỳ chỉ có thể run rẩy thở gấp, "Ư...."

Trong đầu của cậu lại không nhịn được mà xuất hiện một cái meme:

[ Mèo nhỏ cầm dao,jpg]


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.