Lúc đầu Giang Văn Hiên từ bỏ quyền nuôi dưỡng Giang Kiều thật ra cũng không phải vì ông ta không thích Giang Kiều, ngược lại ông ta rất hài lòng đối với Giang Kiều, Giang Kiều không chỉ có tính cách ngoan ngoãn khiến người ta bớt lo, lại có tài năng về mặt vũ đạo, mỗi lần đi họp phụ huynh ông ta đều rất có thể diện.
Sở dĩ đồng ý với yêu cầu của Tập Thiến là bởi vì ông ta cảm thấy mình còn trẻ, muốn có con trai lúc nào cũng được, không cần thiết phải dây dưa với Tập Thiến vì Giang Kiều, dù sao đi nữa ông ta cũng chịu không nổi tính cách quá cố chấp của Tập Thiến.
Chỉ là số mệnh trêu đùa ông ta, lúc ông ta biết được đời này của mình đều sẽ không thể sinh con được nữa, ông ta mới phát hiện, cho dù thế nào cũng không thể mất đi đứa con trai này.
Tập Thiến có thể nói là nổi cơn thịnh nộ đối với sự lật lọng của ông ta, hai người đánh nhau ở ngay trước mặt luật sư.
Trận khôi hài này dây dưa suốt gần một năm, cuối cùng Giang Kiều vẫn được phán giao cho Tập Thiến, còn Giang Văn Hiên để cứu vãn tình cha con của Giang Kiều đối với ông ta, đã chuyển 20% cổ phần của công ty sang tên Giang Kiều.
Từ 9 tuổi đến 18 tuổi, tình cảm của Giang Kiều đối với Giang Văn Hiên đã không còn lại gì.
Mà đối với Tập Thiến, cậu vẫn luôn biết ơn, cho dù bà dùng danh nghĩa tình yêu thương để kiểm soát cuộc đời của cậu, nhưng ít nhất năm đó bà đã không từ bỏ cậu giống như Giang Văn Hiên.
Bất kể lựa chọn lúc đó là vì hoàn thành giấc mơ chưa hoàn thành của chính bà, hay là vì cái gì, ít nhất bà đối với cậu chắc hẳn là có yêu thương, Giang Kiều vẫn luôn tự an ủi mình như vậy.
Kể xong chuyện của Giang Văn Hiên, Giang Kiều cảm thấy nhẹ nhõm hơn bao giờ hết.
Trò chuyện đúng là phương pháp giải toả áp lực tốt nhất, chỉ là trước kia chưa bao giờ thể hiện như vậy, khi đối diện với ánh mắt đau lòng của Lương Thừa An, cậu ít nhiều cảm thấy hơi ngại ngùng: "...... Đừng nhìn em như vậy."
Lương Thừa An nhìn ra cậu không quen, thu lại tình cảm mà mình biểu lộ ra ngoài, thay đổi đề tài: "Chút nữa đi đâu?"
Giang Kiều đề xuất vài điểm tham quan tương đối nổi tiếng, hỏi anh muốn đi chỗ nào, không ngờ Lương Thừa An lại nói: "Đi xem phim được không? Anh nghe nói phim mới chiếu cũng không tệ lắm."
"Phim á?" Giang Kiều ngạc nhiên nhìn anh, không hiểu nổi hành động chạy đến Bình Thành xem phim của anh, "Anh chắc chứ?"
"Ừ." Lương Thừa An lấy di động ra, tìm được bộ phim mà anh nhắc đến ở trong app, đưa cho Giang Kiều, "Em chọn suất chiếu."
Giang Kiều tiếp nhận điện thoại di động của anh, trên màn hình là bộ phim hài mới chiếu, điểm đánh giá rất cao.
Vào khoảnh khắc nhìn thấy thể loại phim, Giang Kiều đã hiểu được dụng ý của Lương Thừa An, nào có phải anh ấy muốn xem phim, anh ấy chỉ là lo lắng mình sẽ bị Giang Văn Hiên ảnh hưởng, muốn mình được vui vẻ mà thôi.
Cậu ngẩng đầu nhìn về phía Lương Thừa An, anh nhìn cậu với ánh mắt mang ý cười, cằm khẽ hất một cái, ý bảo cậu đặt vé.
Cơn bực bội do đụng phải Giang Văn Hiên vừa rồi đã bị quét đi sạch sẽ, Giang Kiều mím môi cười một cái, chọn suất diễn và chỗ ngồi xong trả điện thoại lại cho Lương Thừa An.
Từ tiệm ăn ra, cách giờ chiếu phim còn khoảng một tiếng, trùng hợp dưới tầng rạp chiếu phim là trung tâm thương mại.
Giang Kiều đi đến cửa hàng đặc sản ở lầu một trước, mỗi lần cậu trở về đều sẽ mang đặc sản cho Ngụy Dĩnh, lần này cậu tính luôn cả phần cho người nhà của Lương Thừa An và Chu Nghiên Nghiên.
Khi tính tiền, Lương Thừa An định trả tiền bị cậu ngăn lại: "Để em tự trả."
Lương Thừa An cũng không tranh giành với cậu, ở bên cạnh chờ cậu.
Giang Kiều trả tiền xong, viết địa chỉ ở Kinh Thị cho cửa hàng, kêu họ gửi giúp qua bưu điện.
Mua đặc sản xong rồi, hai người đến khu thời trang nam ở lầu 3 đi dạo để giết thời gian, khi đi ngang qua một trong những cửa hàng thời trang nam, bước chân Giang Kiều ngừng lại, ánh mắt rơi trên người ma nơ canh trong tủ kính.
Lương Thừa An hỏi: "Muốn mua quần áo à?"
"Vào xem thử." Giang Kiều dẫn đầu đi vào.
Hai người diện mạo xuất chúng, khí chất nổi bật, vừa đi vào đã được nhân viên cửa hàng nhiệt tình chào đón.
Giang Kiều kêu nhân viên lấy giúp cậu chiếc khăn quàng cổ trên người ma nơ canh trong tủ kính, giọng điệu tùy ý hỏi Lương Thừa An: "Anh lạnh không?"
Tố chất thân thể của Lương Thừa An rất tốt, huống chi bên Bình Thành này còn thật sự không lạnh bằng Kinh Thị: "Không lạnh."
"Ồ." Giang Kiều đi sang bên cạnh xem các quần áo khác.
Lương Thừa An đi theo cậu, còn chọn vài món quần áo mình cảm thấy thích hợp với Giang Kiều, nhưng thấy Giang Kiều tỏ ra không hứng thú lắm, anh lại đặt trở về.
Rất nhanh nhân viên cửa hàng đã cầm khăn quàng cổ trở lại, cô nhân viên vừa khen ánh mắt Giang Kiều tốt, vừa giới thiệu chất liệu của khăn quàng cổ.
Khăn quàng cổ có tông màu chủ đạo là màu xám đậm, phối với một phần ba màu xám nhạt, thuộc loại hình tương đối khiêm tốn trầm ổn, vô cùng dễ nhìn.
Nhưng phong cách không thích hợp lắm với quần áo mặc hàng ngày của Giang Kiều, Lương Thừa An thắc mắc tại sao cậu lại đột nhiên thích kiểu dáng này, đang định đưa ra ý kiến, thì nghe Giang Kiều lại hỏi một lần nữa: "Anh thật sự không lạnh sao?"
Lương Thừa An nhận ra ý đồ của cậu, lời nói đến miệng vội nuốt trở về, giọng điệu chân thành nói: "Lạnh cả một ngày, không có mặt mũi để nói."
Biết rõ anh đang khẩu thị tâm phi, nhưng Giang Kiều vẫn bị chọc cười, đưa khăn quàng cổ trong tay cho anh.
"Tặng cho anh à?" Lương Thừa An cầm khăn quàng cổ biết rõ còn cố hỏi.
Giang Kiều gật đầu: "Anh thử xem."
Sự thật chứng minh ánh mắt Giang Kiều không tệ, khăn quàng cổ đúng thật là rất thích hợp với Lương Thừa An, người này vừa rồi còn nói không lạnh sau khi mang lên rồi thì không chịu lấy xuống, đứng trước tấm gương toàn thân ngắm nghía tới lui.
Giang Kiều thấy anh thích, đang định cùng nhân viên cửa hàng đi tính tiền, Lương Thừa An liền giữ tay cậu lại: "Tới cũng đã tới rồi, đi dạo thêm một chút."
Nói xong kêu nhân viên cửa hàng đi lấy chiếc áo khoác nỉ lông cừu màu trắng đang mặc trên người ma nơ canh đối diện.
Nhân viên cửa hàng khó xử nhìn anh: "Thật ngại quá, cái áo khoác trên ma nơ canh này không có size phù hợp với quý khách."
Lương Thừa An quá cao, nhân viên bán hàng khoảng chừng 1m6, nói chuyện với anh đều phải ngước lên.
Thấy cô nhân viên hiểu lầm, Lương Thừa An chỉ chỉ Giang Kiều: "Không phải tôi mặc, em ấy mặc."
Nhân viên cửa hàng lập tức chạy đi lấy chiếc áo khoác nỉ lông cừu kia tới, Giang Kiều ôm chiếc áo khoác bị Lương Thừa An nhét vào trong ngực: "Quần áo của em rất nhiều......"
"Thử xem sao." Lương Thừa An đẩy cậu đến trước gương, "Anh cầm áo giúp em."
Giang Kiều đành phải cởi áo khoác của mình ra đưa cho anh, thay chiếc áo khoác mới, chất nỉ lông cừu màu trắng làm mềm đi vẻ lạnh lùng trên người cậu, hợp với áo len màu trắng ở bên trong, cả người trắng tinh một màu.
"Chính nó." Lương Thừa An trực tiếp quyết định, "Mặc luôn đi, rất đẹp."
Giang Kiều bất đắc dĩ nhìn anh một cái, nhưng chiếc áo cũng rất hợp ý cậu, nên không cởi ra nữa.
Lương Thừa An đưa áo khoác Giang Kiều thay ra cho nhân viên cửa hàng, kêu họ gói lại.
Nhân viên cửa hàng mỗi ngày tiếp xúc với đủ loại khách hàng, ánh mắt nhìn người cực kỳ chuẩn xác, cô nhìn ra được quan hệ không bình thường giữa Lương Thừa An và Giang Kiều, thử đưa ra đề nghị: "Kiểu khăn quàng cổ trên người quý khách còn có màu xám nhạt, cực kỳ hợp với khí chất của vị tiên sinh này, có muốn thử một chút không?"
Người cô nói đến là Giang Kiều, Giang Kiều thích hợp với tông màu nhạt.
Lương Thừa An vừa nghe thấy có cùng kiểu: "Lấy."
Nhân viên cửa hàng mới đi được vài bước, Lương Thừa An lại gọi cô ta lại, chỉ chỉ vào chiếc áo khoác nỉ lông cừu trên người Giang Kiều: "Kiểu này thật sự không có size của tôi sao?"
Giang Kiều: "......"
Nhận được câu trả lời khẳng định của nhân viên cửa hàng, Lương Thừa An hơi lộ vẻ tiếc nuối thở dài.
Từ cửa hàng quần áo đi ra, Giang Kiều thu hoạch được một chiếc áo khoác và một khăn quàng cổ, vừa rồi nếu không phải cậu ngăn cản Lương Thừa An, đối phương còn muốn lựa tiếp vài món nữa.
Cũng đã gần đến giờ chiếu phim, hai người lên lầu lấy vé, mua trà sữa và bắp rang đi vào rạp.
Bộ phim xứng đáng với điểm đánh giá trên mạng, cốt truyện mới mẻ độc đáo, tình tiết hài hước rất nhiều, sau khi xem xong tâm trạng Giang Kiều đúng thật tốt hơn rất nhiều.
Buổi tối hai người ngồi thuyền dạo chơi trên sông, xem màn trình diễn trên sông, sau đó đi mua sắm ở con phố nổi tiếng trên mạng tại địa phương.
Vé máy bay trở về là buổi chiều, hôm sau hai người ăn cơm trưa xong liền đi sân bay.
Về tới Kinh Thị, hai người đi đến bưu điện lấy đặc sản trước, Giang Kiều gửi tốc hành bằng đường hàng không, đặc sản giữa trưa cũng đã tới.
Đưa đặc sản cho Ngụy Dĩnh xong, Giang Kiều vốn cũng muốn đưa luôn cho Chu Nghiên Nghiên, không ngờ Chu Nghiên Nghiên nói mình và Từ Ninh đã đi ra ngoài chơi, phải đến khuya mới về.
Nhìn tin nhắn của Chu Nghiên Nghiên, Giang Kiều sau đó mới nhận ra, hỏi Lương Thừa An đang lái xe: "Từ Ninh có phải đang theo đuổi Chu Nghiên Nghiên không?"
Lương Thừa An cười nói: "Em mới phát hiện ra à?"
"Cũng không hẳn." Trước đó Giang Kiều đã phát hiện Từ Ninh thường xuyên tới tìm Chu Nghiên Nghiên, chỉ là không chắc chắn lắm, chẳng qua cậu cũng không có hứng thú bàn tán chuyện của người khác lắm: "Vậy bây giờ chúng ta đi đâu?"
Lương Thừa An nhìn thời gian, nói: "Đi đến chỗ dì đi, sẵn tiện ăn cơm."
Bọn họ tới "Hồng Xá" mới biết Chu Mạn Hồng đã ra ngoài, ăn cơm xong, Chu Mạn Hồng vẫn chưa trở về, Lương Thừa An dứt khoát để đặc sản lại trong nhà hàng cho dì, bọn họ mua nhiều, sau đó lấy một ít chia cho các nhân viên trong nhà hàng.
Giang Kiều ngày mai còn có tiết học sớm, Lương Thừa An định đưa cậu trở về trước rồi mới mang phần đặc sản còn lại về nhà.
Trước khi rời đi, anh đã gửi tin nhắn cho Chu Mạn Hồng, nói cho dì nghe chuyện đặc sản.
Lúc này Chu Mạn Hồng đang đi dạo phố cùng với Chu Mạn Xảo ở trung tâm thương mại, hai chị em dắt tay nhau càn quét các cửa hàng nhãn hiệu xa xỉ lớn, hoàn toàn không chú ý đến tin nhắn của Lương Thừa An.
Bước ra từ một cửa hàng nhãn hiệu xa xỉ nào đó, Chu Mạn Xảo nói muốn đi ăn cơm Tây: "Em giới thiệu nhà hàng nào đi."
"Toà nhà New Parkway mới mở một nhà hàng cũng không tệ, chúng ta đi thử đi." Chu Mạn Hồng làm trong ngành ăn uống, bản thân cũng thích đi khắp nơi lùng sục quán ăn ngon, "Lần trước em có giữ rượu ở đó."
Chu Mạn Xảo biết miệng em gái mình rất sành, em gái đã nói không tệ thì chắc chắn là không tệ: "Được nha, em mời chị nghen......"
Lời nói líu lo của bà chợt ngưng lại, chỉ chỉ vào một người ở quầy hàng đằng trước: "Hình như đó là thằng nhóc Từ Ninh."
"Đúng là nó." Chu Mạn Hồng cũng nhìn thấy, "Bên cạnh nó còn có một cô gái, dẫn con gái đi dạo trung tâm thương mại, không phải là bạn gái của nó đấy chứ?"
Người trong miệng của hai chị em đúng thật là Từ Ninh, cậu ta và Chu Nghiên Nghiên ăn cơm ở quán ăn bên cạnh tiện đường đến đây đi dạo, không ngờ gặp phải hai người Chu Mạn Xảo.
Mẹ của Từ Ninh và hai chị em Chu Mạn Xảo xem như là chị em họ, theo bối phận thì phải gọi hai người một tiếng dì.
"Dì lớn, dì nhỏ." Cậu chào hỏi hai người trước, sau đó giới thiệu Chu Nghiên Nghiên ở bên cạnh với hai người, "Bạn gái của cháu, Chu Nghiên Nghiên."
Chu Mạn Xảo sững người trong giây lát sau khi nhìn thấy rõ hình dáng của cô gái, ánh mắt dừng ở hai bàn tay đang nắm lấy nhau của bọn họ.
Chu Nghiên Nghiên không ngờ đi chơi một chuyến lại gặp phải người lớn trong nhà Từ Ninh, vội vàng lễ phép chào hỏi.
Chu Mạn Hồng thấy cô gái nhỏ có chút khẩn trương, liền nói: "Đừng căng thẳng, sinh viên yêu đương là chuyện rất bình thường, chúng ta cũng không phải là giáo viên đi bắt học sinh yêu sớm."
Chu Nghiên Nghiên nghe vậy không khỏi bật cười, Từ Ninh ngượng ngùng gãi gãi đầu, hai người liếc nhìn nhau một cái.
Chu Mạn Xảo thấy thế, nhìn ra được hai người là yêu thích lẫn nhau, bình tĩnh hỏi Từ Ninh: "Hai đứa là bạn học phải không? Bạn gái của cháu cũng là sinh viên Học viện quản lý à?"
"Không phải, cháu là Học viện múa." Chu Nghiên Nghiên nói, Từ Ninh bổ sung, "Khoa múa ba lê."
Suy đoán trong lòng được chứng thực, giữa mày Chu Mạn Xảo khẽ nhíu lại không thể nhìn ra, rất nhanh lại giấu đi, nói: "Vậy hai đứa đi dạo đi, chúng ta còn có việc, không làm chậm trễ hai đứa yêu đương."
"Dạ, tạm biệt dì lớn dì nhỏ."
Từ Ninh và Chu Nghiên Nghiên đi về phía bên kia, Chu Nghiên Nghiên kéo tay cậu ta, nhỏ giọng nói: "Dì lớn và dì nhỏ của anh là sinh đôi à?"
Từ Ninh: "Đúng vậy, bề ngoài rất giống nhau, hồi nhỏ anh thường xuyên nhận sai."
"Nghe nói sinh đôi có cảm ứng tâm linh, anh nói có phải là sự thật hay không?"
"Vậy thì anh không dám hỏi."
Hai người thì thầm nói chuyện đi càng lúc càng xa, mà cặp sinh đôi trong miệng bọn họ đúng thật là có cảm ứng tâm linh, bọn họ vừa đi, Chu Mạn Hồng đã hỏi: "Sao vậy chị? Vừa rồi chị cứ nhìn bạn gái của Từ Ninh suốt."
Chu Mạn Xảo cau mày nói: "Cô gái vừa nãy, Thừa An cũng đang theo đuổi."
"Cái gì?" Chu Mạn Hồng kinh ngạc hỏi, "Sao thế được? Con bé không phải là bạn gái Từ Ninh sao? Có phải nhầm lẫn hay không?"
"Không có nhầm lẫn, chính miệng Thừa An nói." Chu Mạn Xảo nói, "Nó nói đối phương là sinh viên Học viện múa, khoa múa ba lê."
"Khoa múa ba lê có rất nhiều......" Chu Mạn Hồng vẫn không tin lắm, Lương Thừa An và Từ Ninh học cùng trường, còn chung đội bóng rổ, còn là anh em họ, sao có thể theo đuổi cùng một cô gái?
"Chị cũng hy vọng không phải......" Chu Mạn Xảo thở dài: "Nhưng chị đã từng xem hình chụp tập thể chuyến đi chơi ở khu du lịch Tương Sơn lần trước, chỉ có một mình Chu Nghiên Nghiên là con gái, thông tin hoàn toàn đúng...... Haizz, đây là chuyện gì cơ chứ."
Chu Mạn Hồng đề nghị: "Nếu không để em hỏi thử Thừa An xem chuyện gì xảy ra."
Nói rồi dì lấy di động ra định gọi cho Lương Thừa An, đúng lúc nhìn thấy tin nhắn WeChat Lương Thừa An nói gửi đặc sản lại cho dì: "Thừa An đi du lịch à? Nó nói mang đặc sản cho em."
"Đi Bình Thành." Chu Mạn Xảo nghe em gái nói đến đặc sản, lại nghĩ tới một chuyện, "Đúng rồi, lần trước đặc sản Tương Sơn chính là Chu Nghiên Nghiên tặng, Thừa An mang về không ít, không phải còn đưa qua cho em một ít đó sao?"
Chu Mạn Hồng dừng hành động gọi điện thoại, theo bản năng hỏi lại: "Đặc sản không phải là Giang Kiều tặng sao?"
"Em nói gì?"
"Chị có biết Giang Kiều không? Cũng là sinh viên khoa múa ba lê của Thanh Đại......"
Chu Mạn Hồng cho rằng chị mình không biết, mới vừa nói ra đã bị cắt ngang: "Chị biết, chị gặp rồi."
"Đặc sản là cậu ấy tặng, không phải Chu Nghiên Nghiên." Chu Mạn Hồng tạm dừng một chút, "Lần trước Thừa An dẫn cậu ấy tới Hồng Xá ăn cơm em mới biết."
Chu Mạn Xảo: "......"
"Vừa rồi chị nói tết Dương lịch Thừa An đi đâu?" Chu Mạn Hồng hỏi.
Chu Mạn Xảo nói: "Bình Thành."
Bình Thành.
Chu Mạn Hồng nhớ rõ, lần trước khi ăn cơm cùng Giang Kiều, Giang Kiều nhắc tới quê hương của cậu là Bình Thành.
Lúc này, dì mới phản ứng lại, khi ấy trên bàn ăn Lương Thừa An đối xử tỉ mỉ với Giang Kiều đến mức ngay cả xương cá cũng phải giúp nhặt ra, căn bản không phải là hành động chăm sóc học đệ gì cả, mà là đang theo đuổi người ta!
Nếu nói thông tin là đúng, vậy thì Giang Kiều mới là cái người có thông tin hoàn toàn chính xác từ trong miệng Lương Thừa An!
Dì nghẹn lời hồi lâu: "...... Quê quán của Giang Kiều chính là Bình Thành."
Chu Mạn Xảo cũng nghĩ tới, trong chuyến team building ở Tương sơn lần đó của đội bóng rổ đúng thật chỉ có một mình Chu Nghiên Nghiên là con gái đi cùng, nhưng lại không phải chỉ có một mình cô bé ấy là người của khoa múa ba lê, còn có Giang Kiều —— chàng thanh niên có màn múa khiến mọi người chấn động kia trong hội diễn mừng ngày thành lập của Thanh Đại.
Chỉ là bà vẫn luôn cho rằng người Lương Thừa An nói đến là con gái, hoàn toàn không nghĩ đến Giang Kiều.
Học viện múa, khoa múa ba lê, team building ở Tương Sơn, đặc sản.
Xâu chuỗi những thông tin này lại, trong đầu Chu Mạn Xảo hiện lên một gương mặt quá mức xinh đẹp, một suy đoán chấn động hình thành trong lòng bà.
Bà đi hai vòng ngay tại chỗ, không dám tin tưởng quay sang Chu Mạn Hồng xác nhận: "Ý là, con trai của chị đang theo đuổi một đứa con trai, còn theo đuổi tới tận nhà người ta rồi?"