Lương Thừa An cho dù là phương diện học tập hay là đối nhân xử thế, chưa từng khiến Chu Mạn Xảo nhọc lòng, anh trưởng thành sớm hơn so với những đứa trẻ bình thường, đối với việc bà và chồng bận rộn sự nghiệp cũng không hề oán trách, nên đi học thì đi học, nên ra ngoài chơi thì ra ngoài chơi.
Trong ấn tượng của Chu Mạn Xảo, con trai bà dường như không có cả thời kỳ phản nghịch tuổi dậy thì, trong khi những đứa trẻ của nhà khác đang trốn học, đánh nhau và yêu sớm, thì Lương Thừa An lại lần lượt ôm về cho bọn họ hết cúp này tới huy chương vàng nọ.
Bà còn từng hỏi chồng, bọn nhỏ xung quanh đều đang yêu đương, con trai bọn họ thậm chí đối tượng cũng không có, sau này không tìm ra vợ thì làm sao đây, lúc ấy Lương Hồng Chương nói: "Đừng lo nghĩ nhiều như vậy, con cháu có phúc của con cháu."
Hay cho con cháu có phúc của con cháu, thằng nhãi ranh này tẩm ngẩm tầm ngầm đánh chết voi cho bà xem luôn!
Chu Mạn Xảo cảm thấy nghẹn một hơi ngay giữa ngực không lên không xuống, khiến bà vô cùng bực bội, bà hít sâu hai hơi, nói với Chu Mạn Hồng: "Dì gọi điện thoại cho nó, nói nó về nhà ngay một chuyến."
Chu Mạn Hồng vừa định gọi, lại nghe chị mình nói: "Thôi để chị tự gọi vậy, đưa di động cho chị."
"Không phải chị cũng có di động sao?" Chu Mạn Hồng hỏi.
Chu Mạn Xảo cười lạnh một tiếng: "Dì đưa cho chị, tránh để dì mật báo cho nó."
Chu Mạn Hồng: "......" Được rồi, sinh đôi quả nhiên là có cảm ứng tâm linh.
Chu Mạn Xảo dùng điện thoại di động của em gái gọi cho Lương Thừa An, sau khi kết nối Lương Thừa An bên kia gọi một tiếng "Dì", Chu Mạn Hồng ở bên cạnh nghe lén vội vàng nói: "Thừa An à, là mẹ con gọi điện thoại."
Chu Mạn Xảo nhìn em gái một cái, Chu Mạn Hồng rụt rụt cổ, ngậm miệng đứng sang một bên.
Lương Thừa An nghe nói là mẹ mình, quý bà Chu, gọi điện thoại, cười hỏi: "Mẹ, tại sao mẹ dùng điện thoại của dì?"
Chu Mạn Xảo không nói nhiều với anh, trực tiếp hỏi anh: "Bây giờ con đang ở đâu?"
"Đang trên đường đưa Giang Kiều về nhà." Lương Thừa An và Giang Kiều vừa ra khỏi nhà hàng không bao lâu, nghe mẹ hỏi sẵn tiện nhắc một câu, "Mẹ còn nhớ Giang Kiều không? Là người mà mẹ khen múa rất lợi hại trong buổi hội diễn của trường chúng con lần trước."
Giang Kiều nghe anh nói vậy, quay đầu nhìn anh một cái.
Chu Mạn Xảo bị con trai nói như vậy, cơn tức giận trong lòng kia càng nghẹn dữ dội hơn.
Bà có thể không nhớ rõ sao? Lúc ấy bà đúng thật sự là bị đứa nhỏ tên Giang Kiều này làm cho kinh diễm một phen, không chỉ vẻ ngoài đẹp, nền tảng vũ đạo vững chắc, vừa bão táp lại vừa ổn trọng, ưu tú đến mức khiến người ta nhìn một cái đã thấy thích.
Lúc ấy Lương Thừa An còn nói tuổi của cậu ta còn nhỏ, nhưng đã giành được rất nhiều giải thưởng nổi tiếng......
Suy nghĩ của Chu Mạn Xảo dừng lại, đã hiểu ra ý đồ của Lương Thừa An.
Hoá ra bắt đầu từ lúc đó, Lương Thừa An đã có ý với người ta, còn vô tình hữu ý giúp Giang Kiều tạo thiện cảm ở trước mặt bà.
Thằng nhóc giỏi ghê, bao nhiêu mưu mô dùng hết lên người mẹ nó.
Chu Mạn Hồng thấy sắc mặt chị mình khó coi, vội vàng khuyên nhủ: "Đừng nóng giận đừng nóng giận."
Lương Thừa An bên kia nghe được, quan tâm hỏi bà bị làm sao.
Dù sao vẫn đang ở nơi công cộng, Chu Mạn Xảo cũng không muốn làm mất hình tượng, lấy lại tinh thần, cố hết sức bình tĩnh nói: "Mẹ nhớ. Con đưa người về xong trở lại nhà ông bà ngoại một chuyến, có chuyện cần nói với con."
Sáng mai Lương Thừa An không có tiết, nhưng đội bóng rổ hẹn đại học T thi đấu giao hữu, buổi sáng phải đến luyện tập, anh vốn định đêm nay trực tiếp trở về căn chung cư của mình, ngày mai mang đặc sản về nhà sau.
"Chuyện gì ạ? Có quan trọng lắm không?" Anh hỏi.
"Rất quan trọng." Chu Mạn Xảo nói với giọng điệu nhẹ nhàng, "Cũng chỉ ở mức tam đường hội thẩm thôi."
Nói xong liền cúp điện thoại, bò bít tết cũng không định ăn, nhét điện thoại di động của Chu Mạn Hồng vào túi xách của mình, dẫn đầu đi ra ngoài: "Đi về."
Chu Mạn Hồng thầm niệm một câu "A di đà phật" cho Lương Thừa An.
Lúc Lương Thừa An nhận điện thoại là qua bluetooth, suốt quá trình nói chuyện Giang Kiều cũng nghe được, cậu lo lắng nhà Lương Thừa An có việc gấp, lên tiếng: "Nếu không anh về nhà trước đi, em tự mình gọi xe về."
Đột nhiên bị cúp điện thoại, Lương Thừa An cũng có chút không hiểu chuyện gì, nhưng nếu Chu Mạn Xảo đã kêu anh đưa Giang Kiều về trước rồi mới quay về nhà, vậy chứng minh sự việc không đến mức khẩn cấp.
"Anh đưa em về trước." Lương Thừa An sợ cậu cảm thấy trách nhiệm, "Yên tâm, mẹ anh cũng đã kêu anh đưa em về trước."
Giang Kiều yên lòng, nhưng lại nhịn không được hỏi: "Hội diễn kỷ niệm ngày thành lập trường lần trước mẹ anh cũng có tới à?"
"Đúng vậy." Lương Thừa An dừng chờ đèn đỏ, xoay đầu nhìn cậu nói, "Bà khen em rất tuyệt vời, khiêu vũ rất giỏi."
Những lời khen ngợi kiểu này đó có thể nói Giang Kiều nghe được từ nhỏ đến lớn, vốn tưởng rằng mình đã miễn dịch, nhưng khi biết lời khen này đến từ mẹ của Lương Thừa An, lại có thêm một cảm xúc khó diễn tả.
Giống như vừa thẹn thùng lại vừa có chút vui mừng.
Cậu ngượng ngùng sờ sờ mũi: "...... Cũng không giỏi như vậy."
"Sao lại không phải?" Lương Thừa An cười nói, "Đừng tự coi nhẹ mình, em gánh được lời khen tặng của mọi người."
Giang Kiều nghĩ thầm, may mà mình lớn lên rồi mới quen biết Lương Thừa An, nếu quen biết anh ấy từ khi còn nhỏ, thì không chừng đã đánh mất bản thân trong những lời khen ngợi của anh ấy.
Lương Thừa An đưa Giang Kiều về đến nhà: "Ngày mai anh đến đón em."
Giang Kiều cân nhấc đến việc anh phải về bên chỗ ba mẹ: "Em tự mình đi được rồi, chẳng phải anh cần về nhà hay sao?"
"Không ảnh hưởng." Lương Thừa An lại không cho cậu cơ hội từ chối, "Em chờ anh ở tiệm bán đồ ăn sáng, anh ra khỏi cửa sẽ nhắn tin cho em."
Giang Kiều không từ chối nữa, dặn dò anh lái xe cẩn thận rồi đi vào tiểu khu.
Từ nhà Giang Kiều đến nhà ông bà ngoại mất gần một giờ lái xe, Lương Thừa An đậu xe trong sân xong, vòng ra cốp xe lấy đặc sản, trong nhà anh đông người, Giang Kiều đặc biệt đóng riêng một thùng carton.
Trong nhà sáng đèn, nhưng không ai ra đón anh, nếu như bình thường ông bà ngoại nghe tiếng xe đã sớm ra ngoài rồi.
Nhớ tới lời nói vừa rồi của Chu Mạn Xảo, trong lòng Lương Thừa An cảm thấy kỳ lạ, anh ôm thùng carton đẩy cửa vào nhà, vừa vào cửa đã bị năm người ngồi nghiêm trang trong phòng khách doạ cho hoảng sợ.
Năm người này lần lượt là ông ngoại bà ngoại của anh, ba mẹ anh với lại dì, thấy anh tiến vào, ánh mắt của năm người đồng loạt dừng trên người anh.
Thật đúng là rất có khí thế của "Tam đường hội thẩm".
"Mọi người thế này là đang làm gì?" Lương Thừa An đặt thùng đặc sản xuống bàn trà, "Ông ngoại bà ngoại, hai người sao còn chưa đi ngủ?"
Ông ngoại bà ngoại nhìn nhau một cái: "Không gấp, không gấp."
Lương Thừa An đã nhận ra bầu không khí trong nhà không đúng, mà người tạo ra vấn đề này hình như là mình: "Xảy ra chuyện gì sao?"
Mọi người nhìn về phía Chu Mạn Xảo, nhà bọn họ xưa nay chuyện lớn đều do Chu Mạn Xảo làm chủ.
Ánh mắt Chu Mạn Xảo rơi xuống cái thùng trên bàn trà, biết rõ còn cố hỏi: "Trong thùng là cái gì?"
"Đặc sản Bình Thành." Lương Thừa An nói, "Giang Kiều tặng, mang về cho mọi người thử một chút."
Sau khi anh nói xong đặc biệt chú ý đến phản ứng của ông ngoại, ông ngoại thích ăn đồ ăn vặt, phần lớn đặc sản Tương Sơn lần trước Giang Kiều tặng đều do ông ngoại ăn, bây giờ nói đến đặc sản, vậy mà ông ngoại lại không đến xem giống như mọi khi, lại ngồi yên không nhúc nhích trên sofa một cách bất thường.
Không thích hợp, tuyệt đối không thích hợp.
Lương Thừa An đang tự hỏi trong lòng xem mấy ngày mình rời khỏi đây đã xảy ra chuyện gì, giây tiếp theo đã nghe Chu Mạn Xảo nói: "Cũng là Giang Kiều tặng? Vậy lần này con chuẩn bị trả lễ cho cậu ta bằng cái gì? Lại là tương ớt hả?"
Lương Thừa An thuận miệng đáp: "Tương ớt cũng không tệ......"
Chu Mạn Xảo cắt ngang lời anh: "Con theo đuổi người ta cũng chỉ biết tặng tương ớt sao?"
Lương Thừa An đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó phản ứng lại, kinh ngạc hỏi: "Mẹ làm sao biết được?"
Lần trước khi mang đặc sản Tương Sơn trở về, anh hoàn toàn không lộ ra là Giang Kiều tặng, cũng không nói cho trong nhà biết chuyện mình đang theo đuổi Giang Kiều, người trong nhà biết đặc sản Tương Sơn là Giang Kiều tặng chỉ có dì Chu Mạn Hồng.
Mà hôm nay anh nghe nhân viên ở Hồng Xá nói dì ra ngoài cùng với mẹ.
Chẳng lẽ là......
Suy nghĩ Lương Thừa An xoay chuyển nhanh chóng, ngước mắt nhìn về phía Chu Mạn Hồng, dì làm động tác gọi điện thoại với anh.
Anh lại nhìn về phía những người khác, mọi người đều nhìn anh với vẻ mặt một lời khó nói hết, hiển nhiên là đều đã biết, nhưng cụ thể làm thế nào biết được, thì Lương Thừa An vẫn chưa rõ lắm.
"Tôi làm sao biết được á?" Chu Mạn Xảo vừa nghe đã nổi giận, "Anh còn dám hỏi tôi làm sao mà biết được? Nếu không phải bị tôi biết được, anh còn tính toán giấu tới khi nào?!"
Lương Thừa An thật ra cũng không phải cố ý muốn giấu người trong nhà, chỉ là vẫn chưa xác định quan hệ với Giang Kiều, tùy tiện để người trong nhà biết anh đang theo đuổi Giang Kiều, khó tránh khỏi lo lắng sẽ gây ảnh hưởng đến Giang Kiều.
"Cũng không định giấu mọi người." Lương Thừa An giải thích, "Con như vậy chẳng phải là vì còn chưa theo đuổi được hay sao?"
Chu Mạn Xảo không tin lời bịa đặt của con trai: "Anh theo đuổi tới tận nhà người ta rồi, còn nói là chưa theo đuổi được?"
Lương Thừa An ăn ngay nói thật: "Nếu con đã theo đuổi được, sẽ không phải đi đến nhà em ấy, mà là dẫn em ấy trở về nhà chúng ta."
Anh nói lời này rất có đạo lý, Chu Mạn Xảo bị anh phản đòn đến á khẩu không nói gì được, toàn bộ phòng khách an tĩnh đến lợi hại, Chu Mạn Hồng thậm chí nhịn không được giơ cho cậu một ngón tay cái.
Chu Mạn Xảo trừng mắt nhìn em gái một cái, nói với Lương Thừa An: "Theo đuổi bao lâu vẫn chưa theo đuổi được, anh chỉ có chút bản lĩnh như vậy?"
Lương Thừa An thầm nghĩ bản lĩnh của con lớn chứ bộ, chẳng qua anh vẫn là hiểu rõ tình hình, không thể cứng đầu với mẹ mình vào thời điểm mấu chốt này: "Vậy con lãnh giáo ba mấy chiêu nhé?"
"Anh còn dám ba hoa!" Chu Mạn Xảo đứng dậy khỏi ghế sofa, vén tay áo đi đến chỗ Lương Thừa An, "Anh bây giờ là thời kỳ phản nghịch đến trễ phải không? Hôm nay tôi không dạy dỗ anh cho đàng hoàng......"
"Bớt giận bớt giận." Lương Hồng Chương vẫn luôn giữ im lặng vội vàng ngăn bà lại, đồng thời đưa mắt ra hiệu cho Lương Thừa An, giả vờ nổi giận mắng, "Thừa An, con làm sao vậy? Tại sao cứ chọc cho mẹ con tức giận? Thái độ đứng đắn một chút cho ta!"
Lương Thừa An đi đường vòng cứu quốc thành công, lập tức thái độ thành khẩn nói: "Lỗi của con, mẹ đừng tức giận."
Chu Mạn Xảo bị con trai chọc giận đến mức thở hổn hển, cầm ly nước uống mấy hớp mới dằn cơn giận xuống, quay sang ông ngoại bên cạnh nói: "Ba, ba hỏi đi."
"Ba á?" Ông ngoại đột nhiên bị điểm danh, hơi mờ mịt, hiển nhiên vẫn còn chưa phục hồi tinh thần lại từ trong cơn chấn động Lương Thừa An thích con trai, có cảm giác giống như không trâu bắt chó đi cày.
Chu Mạn Xảo tức giận nói: "Không phải ba thì là ai? Ba lớn tuổi nhất, ba là chủ trong cái nhà này."
Ông ngoại nghĩ thầm chủ của cái nhà này không phải là con sao? Bất quá ông vô cùng hiểu tính tình con gái của mình, cũng không muốn gây rắc rối cho con gái vào giờ phút quan trọng này, vì thế khiêm tốn thỉnh giáo: "Ba hỏi cái gì?"
Chu Mạn Xảo: "Hỏi chuyện của Giang Kiều đó!"
Ông ngoại nghe vậy, đưa mắt nhìn bà ngoại xin giúp đỡ, nhưng rất rõ ràng bà ngoại cũng là đang trong trạng thái bối rối.
Ông ngoại do dự một chút, hỏi ra vấn đề vẫn luôn muốn hỏi: "Tương ớt kia, có hợp khẩu vị của Giang Kiều không?"
Chu Mạn Xảo: "......"
Cái nhà này, thật sự là bó tay rồi.
——————————————————————
Tác giả có lời muốn nói:
Chu Mạn Xảo: Cái này kêu là không gây rắc rối cho con?! Ba có muốn xem thử mình đang hỏi cái gì hay không?