Lần đầu tiên Giang Kiều phát hiện không thích hợp là lúc ở cổng sau trường học cùng với Lương Thừa An, lần thứ hai là một mình đi đến bãi đỗ xe của trường học để lấy xe, lần thứ ba chính là hiện giờ.
Lần đầu tiên và lần thứ hai có lẽ là ảo giác, nhưng cùng một tình huống xuất hiện ba lần, Giang Kiều cảm thấy sự việc không đơn giản như cậu nghĩ.
Rất có khả năng là cậu bị người ta theo dõi.
Ý thức được khả năng này, trái tim Giang Kiều chìm xuống.
Lương Thừa An chú ý tới sắc mặt không đúng lắm của cậu, lên tiếng hỏi: "Sao vậy?"
Giang Kiều thu hồi tầm mắt, không chắc chắn lắm nói: "Em cảm giác...... hình như có người đang theo dõi em."
Lương Thừa An vừa nghe, lập tức hỏi: "Chuyện gì thế? Xảy ra chuyện gì sao?"
"Không xảy ra chuyện gì." Giang Kiều không tiếp tục ở lại nữa, cầm di động quay về, "Em chỉ là cảm thấy không thích hợp lắm, lúc trước cũng từng có loại cảm giác này."
Cậu kể cho Lương Thừa An nghe chuyện hai lần trước, sắc mặt Lương Thừa An trở nên nghiêm túc: "Tại sao trước đây chưa từng nghe em nhắc tới?"
Giang Kiều nói: "Bởi vì không chắc chắn, nhưng ——"
Lời còn chưa nói xong, điện thoại của Tập Thiến đã gọi đến, hẳn là gọi cậu trở lại nơi tổ chức hôn lễ.
Giang Kiều chỉ có thể nói với Lương Thừa An một tiếng, sau đó ngưng trò chuyện nhận điện thoại của Tập Thiến.
Tập Thiến đúng là giục cậu trở về, Giang Kiều nói với Tập Thiến bây giờ mình trở về rồi cúp điện thoại, sau đó gửi tin nhắn cho Lương Thừa An.
Tin nhắn cậu vừa mới gửi qua, điện thoại của Lương Thừa An đã gọi lại.
"Anh không yên tâm." Giọng Lương Thừa An từ di động truyền đến, mang theo lo lắng, "Em đừng ngắt điện thoại, đến chỗ hôn lễ rồi hẵng cúp máy."
Bây giờ là ban ngày, cho dù thật sự có người theo dõi, Giang Kiều đoán đối phương cũng không dám tùy tiện làm gì cậu, nhưng cậu cũng có thể hiểu sự lo lắng của Lương Thừa An, cũng vui vẻ tiếp nhận.
Vì thế vừa trò chuyện với Lương Thừa An, vừa lưu ý bốn phía, đi về nơi tổ chức hôn lễ.
Sau khi cậu rời đi, một người mặc áo khoác màu đen tới bên hồ, nhìn chằm chằm vào hai con thiên nga ở giữa hồ một hồi lâu. Người nọ cách cái hồ rất gần, gần như đứng sát bên mép hồ.
Có người đi ngang qua nhìn thấy, tốt bụng lên tiếng nhắc nhở: "Đừng ở gần bờ hồ như vậy, nước sâu lắm đó!"
Người nọ mắt điếc tai ngơ, vẫn đứng bên bờ hồ không nhúc nhích, làm như không muốn phản ứng.
Người qua đường thấy thế, nói thầm một tiếng "Người kỳ quái" rồi bước nhanh rời đi.
Người nọ đột nhiên lui về phía sau vài bước, nhấc chân đá một hòn đá bên cạnh vào trong hồ, hòn đá rơi xuống, mặt hồ vốn phẳng lặng đột nhiên bắn nước lên, con thiên nga ở giữa hồ bị doạ sợ, hoảng loạn bơi sang hướng bên kia.
Bên kia, Giang Kiều về đến nơi tổ chức hôn lễ, Lương Thừa An biết cậu đến nơi an toàn rồi, lại dặn dò cậu phải cẩn thận một chút mới gác điện thoại.
Lúc này mọi người đều đang lục tục đi vào giáo đường, Tập Thiến ở cửa giáo đường chờ Giang Kiều, Giang Kiều đi tới, cùng bà đi vào.
Giáo đường này mang phong cách châu Âu, hôn lễ phối với hoa hồng trắng, hoa hồng trắng tươi rói kiêu sa trang trí dọc lối đi đến sân khấu tuyên thệ, vừa hoành tráng vừa xinh đẹp.
Cô Lưu Bội dành cho các đồng nghiệp ở trường dạy múa vị trí tương đối đằng trước, Tập Thiến và Giang Kiều đi đến phía trước ngồi xuống.
Chẳng bao lâu, người chủ trì đã lên sân khấu, tiếp theo là chú rể đi vào, cô dâu đi vào.
Đây không phải là lần đầu tiên Giang Kiều tham gia lễ cưới của người khác, khi cậu còn nhỏ có giáo viên của trường dạy múa kết hôn, cậu còn làm hoa đồng múa ba lê ở lễ cưới.
Chỉ là tâm trạng tham gia lễ cưới lúc nhỏ khác với tâm trạng tham gia lễ cưới sau khi lớn lên.
Lúc đó Tập Thiến và Giang Văn Hiên vẫn chưa ly hôn, sau khi cậu múa xong được tất cả khách đến dự lễ cưới vỗ tay, Tập Thiến rất hài lòng với biểu hiện của cậu, Giang Văn Hiên cũng cười bế cậu nâng lên cao, trong miệng nói "Con trai ba giỏi quá".
"...... Từ hôm nay trở đi em sẽ trở thành người vợ hợp pháp của anh, cảm ơn em đã không rời bỏ anh cho đến ngày hôm nay, cảm ơn em bằng lòng để anh trở thành chồng của em, anh hứa cho dù cuộc sống tương lai có thử thách chúng ta như thế nào, anh cũng sẽ mãi mãi bảo vệ bên cạnh em không rời không bỏ, anh mãi mãi chung thuỷ với em, anh yêu em."
Lời tuyên thệ chứa chan tình cảm của chú rể từ trên sân khấu truyền đến, sau khi chú rể nói xong, cô dâu cũng xúc động rơi lệ: "Em cũng yêu anh, em bằng lòng đời này kiếp này ở bên anh không rời không bỏ, cho dù nghèo hèn, giàu sang hay bệnh tật, em đều bằng lòng gánh vác cùng với anh."
Sau khi cô dâu nói xong, hai người ôm nhau.
Các khách mời có mặt đều nhịn không được vỗ tay đối với cặp cô dâu chú rể này, Giang Kiều thu hồi tầm mắt, lực chú ý rơi xuống Tập Thiến đang ngồi bên cạnh.
Lúc này bà cũng vỗ tay cho cô dâu chú rể như những người khác, bên môi mang theo nụ cười nhàn nhạt vừa đủ.
Giang Kiều không biết lúc trước khi bà và Giang Văn Hiên kết hôn, người đàn ông kia có phải cũng giống chú rể ở đằng trước, hứa hẹn với bà sẽ không rời không bỏ, mãi mãi chung thuỷ duy nhất với bà hay không.
Cậu đoán chắc là cũng có, dù sao đó là một trong những tiết mục trong hôn lễ.
Nhưng sự chung thuỷ này cũng chẳng duy trì được bao lâu, cuối cùng Giang Văn Hiên vẫn phản bội lời thề của ông ta, nói cách khác cũng không phải là phản bội lời thề sau khi kết hôn, mà ngay từ đầu Giang Văn Hiên đã không phải là một người chung thuỷ.
Một tờ giấy kết hôn, cũng không thể bảo đảm sự chung thuỷ và thời hạn cho một mối tình.
Vậy cậu và Lương Thừa An thì sao? Tương lai nhiều năm như vậy, thật sự có thể vẫn luôn duy trì tiếp tục sao? Anh ấy sẽ vẫn luôn thích mình sao?
Giang Kiều thở dài từ tận đáy lòng, thu lại những suy nghĩ lan man, không nghĩ ngợi lung tung nữa.
Tiệc cưới là dạng buffet, sau khi kết thúc phân đoạn trong giáo đường, mọi người đến nơi đãi tiệc lộ thiên tự do hoạt động.
Giang Kiều phải kiểm soát cân nặng, toàn chọn những món ít năng lượng, giữa chừng có vài người cùng tuổi đến gần muốn thêm WeChat, bị cậu lấy lý do di động hết pin để uyển chuyển từ chối.
Sau khi kết thúc hôn lễ, Giang Kiều cùng Tập Thiến lái xe về nhà.
Giang Kiều không nói ra suy đoán về việc nghi ngờ có người theo dõi mình cho Tập Thiến biết, dù sao vẫn chưa chắc chắn, cũng sợ bà lo lắng.
Cách năm mới còn có mấy ngày, trước đó Tập Thiến vẫn luôn bận rộn chuyện trong trường dạy múa, trong nhà vẫn chưa chuẩn bị rất nhiều thứ cho dịp Tết, trước khi về nhà hai người lại đi đến siêu thị gần tiểu khu một chuyến.
Giang Kiều dùng di động kiểm tra thông tin chuyển phát nhanh số đặc sản Lương Thừa An đã gửi, biểu thị đã chuyển đến Bình Thành, có lẽ buổi chiều sẽ giao đến nhà.
Tập Thiến hỏi Giang Kiều buổi tối muốn ăn cái gì, cậu nghĩ nghĩ: "Ăn sủi cảo được không?"
"Được, muốn ăn nhân gì?" Tập Thiến hỏi.
Giang Kiều đẩy xe đẩy đi cùng mẹ đến khu vực thực phẩm tươi sống: "Thịt heo lá hẹ, thịt bò hành tây."
Vì thế hai người lại đi chọn mua nhân và vỏ sủi cảo, rồi mới đến quầy thu ngân tính tiền.
Sau khi thanh toán, Tập Thiến định xách đồ, Giang Kiều ngăn mẹ lại, đưa tay nhấc túi lên: "Để con làm được rồi."
Tập Thiến cũng không giành với cậu, dù sao xe cũng đậu ở bãi đỗ xe ngay cửa siêu thị, không cách xa bao nhiêu.
Trên đường từ siêu thị trở về, di động Tập Thiến vang lên, nhưng dãy số hiện lên lại không có tên, bà dùng bàn tay rảnh để nhận điện thoại: "Alo, xin chào."
"Tôi là Giang Văn Hiên ——"
Tập Thiến nhíu mày lại, trực tiếp ngắt điện thoại, bỏ điện thoại xuống trở lại: "Xui xẻo."
Giang Kiều ngồi cạnh mẹ cũng nghe được giọng của đối phương, cậu rất thức thời không hỏi gì, nhưng giây tiếp theo di động của cậu cũng vang lên.
Thời gian cách nhau không đến nửa phút, cho dù trên điện thoại hiện ra dãy số xa lạ, nhưng từ đầu số di động có thể đoán được chính là Giang Văn Hiên.
Giang Kiều không nhận, lựa chọn trực tiếp ngắt máy.
Tập Thiến hỏi cậu: "Lần này trở về con có nói với ông ta không?".
"Không có." Giang Kiều lắc đầu, "Con với ông ấy không có liên lạc."
Tập Thiến nghe vậy gật gật đầu, không tiếp tục hỏi gì nữa.
Giang Văn Hiên sau khi cũng bị Giang Kiều cúp điện thoại, không tiếp tục gọi nữa, Giang Kiều cứ tưởng rằng ông ta từ bỏ, không ngờ vừa đến cổng đã nhìn thấy ông ta đang canh chừng ở đó.
Tập Thiến vốn không muốn phản ứng với ông ta, kêu Giang Kiều dùng di động điều khiển mở cổng từ xa rồi trực tiếp lái xe vào, ai ngờ Giang Văn Hiên chặn ngay cổng, bà không thể không ngừng xe.
Năm đó lúc ly hôn, căn hộ ở tiểu khu này được chia cho Tập Thiến, sau khi Giang Văn Hiên dọn đi Tập Thiến lập tức kêu người đổi ổ khoá cửa, thậm chí đến công ty bất động sản hủy bỏ quyền sở hữu của Giang Văn Hiên, chính là vì không để Giang Văn Hiên đến cửa làm chướng mắt bà.
Giang Văn Hiên cũng xác thật rất ít khi tới cửa làm phiền bà, cho dù tới tìm Giang Kiều cũng là nhân lúc bà không có mặt, chỉ là mấy năm sau này không biết xảy ra chuyện gì, ông ta tới càng lúc càng thường xuyên, còn vì vậy mà mua lại một căn hộ trong tiểu khu, bảo vệ tiểu khu căn bản không có quyền hạn chế việc ra vào của ông ta.
Tập Thiến quay cửa kính xe xuống, nói với Giang Văn Hiên: "Ông tránh ra."
"Tập Thiến, trước hết bà đừng tức giận." Giang Văn Hiên đến gần, "Tôi biết bà không muốn nhìn thấy tôi, chỉ là mẹ tôi đã tới đây rồi, bà ấy nhớ tiểu Kiều, chúng tôi đến đây đón nó cùng đi ăn một bữa cơm vào tối nay."
Ông ta vừa nói xong, chiếc xe đậu một bên liền mở cửa xe ra, một bà lão khoảng sáu bảy chục tuổi từ trên xe bước xuống.
Tập Thiến nhìn đối phương một cái, cũng không thèm quan tâm, giọng điệu không kiên nhẫn nói với Giang Văn Hiên: "Mẹ ông tới thì liên quan gì tới con trai tôi? Ông mà vẫn không tránh ra, tôi gọi bảo vệ."
"Bà đừng có hở một tí là kêu bảo vệ, tôi đã nói không phải đến để cãi nhau với bà." ánh mắt Giang Văn Hiên lướt qua bà, cười nói với Giang Kiều bên ghế phụ, "Tiểu Kiều, bà nội con đến đây rồi, gần đây bà vẫn luôn nhớ đến con, buổi tối chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm đi?"
Tập Thiến đang định nói chuyện, Giang Kiều vỗ vỗ vai bà, nói với Giang Văn Hiên: "Ngại quá, tối nay tôi và mẹ ăn cùng nhau, hy vọng ba đừng quấy rầy chúng tôi."
Giang mẫu đến bên cạnh xe đúng lúc nghe được lời cậu nói, lớn giọng la: "Quấy rầy cái gì, người một nhà ăn cơm sao lại tính là quấy rầy chứ? Tiểu Kiều con nói cái gì vậy? Chẳng lẽ ta đến đây một chuyến là quấy rầy hai người hay sao?!"
"Xác thật là quấy rầy chúng tôi." Tập Thiến không chút khách khí nói, "Bà tốt nhất hãy làm rõ, con trai tôi với tôi mới là người một nhà, hai người với nó không có quan hệ gì, không cần thiết phải ăn cơm gì hết."
"Cái gì gọi là không có quan hệ gì với chúng ta? Tập Thiến cô nói lời này là có ý gì?" Giang mẫu không vui nói, "Trên người Giang Kiều đang chảy dòng máu của Giang gia chúng ta, là nòi giống của con trai ta!"
"Vậy sao?" Tập Thiến cười lạnh một tiếng, "Đáng tiếc tên của nó nằm trên sổ hộ khẩu của tôi, bà không quên đấy chứ? Tôi không kêu nó sửa họ là bà nên thắp hương bái Phật rồi, bà cứ thử tiếp tục thử thách điểm mấu chốt của tôi xem."
Vừa nghe thấy nói muốn cho Giang Kiều sửa họ, Giang Văn Hiên lập tức sốt ruột: "Tập Thiến bà đừng có xằng bậy! Lúc trước chúng ta đã nói rõ không đổi họ, bà cũng không thể đổi ý!"
Giang mẫu cũng gấp gáp: "Cô dám kêu nó sửa họ, thì ta liều mạng với cô! Cái đồ đàn bà ác độc nhà cô, cô muốn cắt đứt nòi giống Giang gia chúng ta có phải không ——"
Bà vừa nói vừa muốn đưa tay vào trong xe túm lấy Tập Thiến, Giang Kiều bên cạnh nhanh tay lẹ mắt chụp lấy tay bà nội, sầm mặt xuống quát: "Đừng chạm vào mẹ của tôi."