Lương Thừa An mới vừa nói xong, trong phòng liền rơi vào sự yên tĩnh hoàn toàn.
Cuối cùng, vẫn là Chu Mạn Xảo lên tiếng hỏi trước: "Bây giờ?"
Lương Thừa An gật đầu: "Con muốn đặt vé máy bay sáng mai."
"Còn có vài ngày nữa là giao thừa." Lương Hồng Chương nhắc nhở anh, "Là có việc gì gấp nhất định phải đi bây giờ sao?"
Lương Thừa An trái lại cũng không giấu bọn họ, kể lại sự việc kiểm tra video giám sát phát hiện có người theo dõi Giang Kiều. Sau khi anh nói xong, ông ngoại phản ứng trước tiên: "Theo dõi? Làm thế nào lại có người theo dõi? Báo công an chưa?"
Bà ngoại cũng lo lắng sốt ruột nói: "Giang Kiều không có chuyện gì chứ? Thằng bé ở Bình Thành an toàn không?"
Lương Thừa An nói: "Trước mắt không có việc gì, con kêu em ấy cố gắng đừng ra ngoài."
Chu Mạn Xảo bình tĩnh hỏi: "Ba mẹ cậu ta biết chuyện này không? Định xử lý thế nào?"
"Vẫn chưa, chúng con vừa mới phát hiện chuyện này, còn chưa kịp làm thêm một bước xác nhận." Lương Thừa An nói làm thêm một bước xác nhận là chỉ video giám sát ở cổng sau trường học, anh mím môi, ăn ngay nói thật, "Tuy rằng hiện tại tạm thời không xảy ra chuyện gì, nhưng con vẫn không yên tâm lắm, vẫn muốn đến đó xem một chút."
Chuyện theo dõi này không phải là chuyện nhỏ, đặc biệt là dưới tình huống không biết đối phương là ai, có mục đích gì.
Chu Mạn Xảo trầm tư một lát, cũng tán đồng suy nghĩ của anh, nói: "Đúng là nên đi xem một chút, bằng không con không yên tâm, chúng ta cũng không yên tâm."
Những người còn lại cũng có ý kiến như vậy, tuy rằng sắp đến giao thừa, nhưng Tết thì năm nào cũng có, làm sao quan trọng bằng sự an toàn của bản thân Giang Kiều.
Lương Thừa An thấy bọn họ đều không có ý kiến, trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra.
Lương Hồng Chương dặn dò: "Sau khi con qua đó cũng phải chú ý an toàn, đừng có cậy mạnh, có một số việc nên giao cho người chuyên nghiệp đi xử lý."
"Dạ." Lương Thừa An đồng ý, nhìn thấy ông ngoại bà ngoại ở bên cạnh vẫn lộ vẻ mặt lo lắng, đổi sang an ủi bọn họ, "Ông ngoại bà ngoại, hai người đừng lo lắng, con chỉ là qua đó xem một chút, cố gắng trở về trước Tết."
Chu Mạn Xảo lại nói: "Thật ra cũng không cần phải gấp gáp trở về."
Những người khác nhìn về phía bà, chỉ nghe bà nói: "Con quay về rồi chắc hẳn cũng không yên tâm được bên phía Giang Kiều, ăn Tết thôi mà, lúc nào cũng có thể ăn, con chăm sóc tốt cho bản thân là được, có chuyện gì thì kịp thời nói với chúng ta."
Lương Hồng Chương cũng nói theo: "Mẹ con nói không sai."
Lương Thừa An đồng ý hết thảy, lúc này, ông ngoại xen vào nói một câu: "Không trở về ăn Tết à?"
Ông cụ đối với việc đoàn viên luôn khá để ý, đặc biệt giao thừa lại là ngày lễ quan trọng, nhiều năm như vậy năm nào Lương Thừa An cũng cùng ông bà ngoại đón giao thừa, anh lại là con trai độc nhất trong nhà, nếu không kịp trở lại ăn Tết, ông cụ khẳng định hoặc nhiều hoặc ít sẽ cảm thấy thất vọng.
Hiện giờ cách giao thừa còn có bốn ngày, anh có thể đặt vé máy bay trở về vào ngày giao thừa hoặc là đêm hôm trước.
Lương Thừa An thầm tính toán một chút, nói: "Trở về, muộn nhất là vào ngày giao thừa sẽ trở về."
Nào biết vừa mới nói xong, ông ngoại liền lộ vẻ mặt thất vọng: "A, vẫn trở về ăn Tết hả?"
Lúc này khiến Lương Thừa An không biết làm thế nào nữa, nhìn ông ngoại dở khóc dở cười nói: "Ông ngoại, ông thế này rốt cuộc là muốn con trở về ăn Tết, hay là không muốn con trở về ăn tết?"
Ông ngoại thong thả ung dung nói: "Thật ra không trở về ăn Tết cũng được......"
Bà ngoại sống cùng ông ngoại hơn phân nửa cuộc đời, sớm hiểu rõ suy nghĩ của ông ngoại như lòng bàn tay, lập tức nói thay cho ông ngoại: "Ông ấy là muốn đi theo con."
Ánh mắt của mọi người lúc này lại chuyển hết sang người ông ngoại, ông ngoại cười ha hả, đề nghị: "Mấy ngày này cứ tới tới lui lui bận rộn bao nhiêu cơ chứ, dù sao ăn Tết không có việc gì gấp, tất cả chúng ta dứt khoát cùng đi, thuận tiện chơi mấy ngày không phải là được rồi hay sao."
Hay ghê, mới đó đã sắp xếp xong hành trình cho cả nhà rồi.
Mọi người nhìn lẫn nhau, cuối cùng đều nhìn về phía chủ nhân gia đình Chu Mạn Xảo, chờ bà lên tiếng.
Chu Mạn Xảo giải quyết dứt khoát: "Vậy thì cùng đi thôi, coi như là du lịch gia đình."
Vì thế chuyện đi Bình Thành này cứ thế đã quyết định xong, Lương Thừa An đặt chuyến bay sớm nhất của ngày mai, mấy người Chu Mạn Xảo thì đến trễ hai ngày, xử lý xong công chuyện tồn đọng rồi cùng nhau bay qua.
Lương Thừa An không nói với Giang Kiều, hiện giờ sắp sửa đến Tết rồi, Giang Kiều tám chín phần mười là sẽ không đồng ý cho anh bay qua, nhưng anh thật sự rất lo lắng, dứt khoát tạm thời không nói cho Giang Kiều.
Bởi vì quá mức lo lắng, buổi tối Lương Thừa An ngủ cũng không ngon.
Cũng ngủ không ngon giống vậy còn có cả Giang Kiều.
Buổi tối nằm ở trên giường, cậu vẫn luôn nhớ lại trải nghiệm của mấy lần bị người ta theo dõi này, cứ cảm thấy hình như mình đã bỏ qua điều gì đó, nhưng trong lúc nhất thời nghĩ không ra.
Cậu lăn qua lộn lại vài lần trong chăn, cuối cùng thật sự không buồn ngủ lại giơ tay cầm điện thoại qua, bật màn hình lên xem lịch sử trò chuyện cùng với Lương Thừa An.
Cho dù lúc ở trường học, mỗi ngày cậu và Lương Thừa An cũng đều nói chuyện phiếm, nếu WeChat cũng tặng thuyền tình bạn khi trò chuyện giống như trên QQ, thì bọn họ chắc chắn có thể đạt được chiếc tàu thuỷ lớn nhất.
Lật xem lịch sử trò chuyện của hai người, sự phiền não trong lòng Giang Kiều dần dần bình ổn lại.
"Cạch ——"
Chiếc đồng hồ ở cạnh giường phát ra một tiếng động nhỏ, kim đồng hồ chuyển qua 3 giờ sáng.
Giang Kiều rốt cuộc chịu không nổi cơn buồn ngủ ập tới, rời khỏi giao diện trò chuyện, đặt điện thoại di động lên mặt bàn bên cạnh, nhắm mắt lại từ từ đi vào giấc ngủ.
Suy nghĩ nặng nề chìm xuống, Giang Kiều rơi vào một vùng tối tăm, bên tai làm như có tiếng người đang nói chuyện.
Người kia nói ——
"Giang Kiều, Giang Kiều......"
"Giang Kiều, em nhìn tôi đi, em vì sao không nhìn tôi?"
"Giang Kiều, Giang Kiều, em đừng nhìn bọn họ, em nhìn tôi được không?"
"Giang Kiều, em trắng quá à, tôi có thể sờ em một chút hay không?"
"Giang Kiều, em đừng sợ, em có biết yêu đương đồng tính là gì không?"
"Giang Kiều, tôi cũng từng là một người bình thường, là em hại tôi biến thành bộ dạng này! Là em! Là em!"
"Giang Kiều, tôi sẽ không bỏ qua! Giang Kiều!"
"Giang Kiều! Giang Kiều! Đều là em hại tôi!!"
"......"
Không, không phải tôi!
Giang Kiều mở choàng mắt ra, lọt vào trong mắt chính là một mảnh tối tăm.
Bên tai dường như vẫn còn tiếng nói vang vọng, tiếng nói kia vừa cố chấp vừa điên cuồng, giống như rắn độc lạnh lẽo vừa dính nhớp lại vừa ghê tởm.
Đồng hồ chỉ 6 giờ rưỡi, Giang Kiều vẫn duy trì tư thế bừng tỉnh, tinh thần bình tĩnh lại, sau đó ngồi dậy, giơ tay bật đèn tường bên cạnh.
Ánh sáng gam màu ấm chiếu sáng căn phòng ngủ mờ tối, nhịp thở của Giang Kiều vẫn chưa bình phục, thất thần nhìn trần nhà, từ từ thu hồi những suy nghĩ hỗn loạn.
Cậu rốt cuộc đã nhớ ra mình bỏ qua điều gì.
Chuyện bị người ta theo dõi này không phải là lần đầu tiên, năm cậu học lớp 9 đã từng trải qua.
Đó thật sự không phải là một trải nghiệm tốt đẹp, cho nên những năm gần đây Giang Kiều vẫn luôn cố tình tránh né đoạn trải nghiệm này, nếu có thể, Giang Kiều cũng không muốn nhớ tới chuyện này, cũng không muốn nhớ tới tên của người kia.
Gác tay lên mắt, Giang Kiều nhắm mắt sắp xếp lại suy nghĩ một chút, tuy rằng kháng cự việc nhớ lại, nhưng cậu cũng không còn là đứa trẻ mười lăm tuổi của năm đó.
Nằm trên giường một lát, Giang Kiều đã không còn buồn ngủ nữa, dứt khoát giở chăn lên xuống giường, dự định đi rửa mặt cho tỉnh táo một chút.
Sau khi rửa mặt xong, cậu thay trang phục tập múa đi đến phòng tập ở tầng trệt.
Thời gian quá sớm, Tập Thiến vẫn chưa dậy, Giang Kiều không bật nhạc, một mình kéo giãn cơ trong phòng tập, sau đó tập bài tập buổi sáng.
Đến khi cậu tập xong bài tập buổi sáng, Tập Thiến cũng đi tới.
"Tập xong rồi à?" Tập Thiến từ lầu một đi xuống, lúc đi ngang qua Giang Kiều bước chân dừng lại, "Tại sao sắc mặt kém như thế?"
Tối hôm qua Giang Kiều không ngủ ngon, buổi sáng lại tập múa một tiếng, sắc mặt đúng là không tốt gì mấy, nhưng có vài việc vẫn cần phải thêm một bước xác nhận, cậu cũng không muốn Tập Thiến lo lắng, chỉ nói mình mất ngủ không nghỉ ngơi tốt, không nói thêm những chuyện khác.
"Có chỗ nào không thoải mái không?" Tập Thiến hỏi.
"Không có, đợi lát nữa ngủ bù một chút là khoẻ." Giang Kiều lắc đầu, thay đổi đề tài, "Bữa sáng ăn gì? Có muốn con ra ngoài mua không?"
"Không cần mua." Tập Thiến đi về phía phòng bếp, "Tủ lạnh có nguyên liệu nấu ăn, mẹ tùy tiện làm một ít là được, con đi thay quần áo trước đi, đừng để bị cảm."
"Dạ."
Giang Kiều lên lầu tắm, thay bộ quần áo ướt đẫm mồ hôi, lúc xuống lầu lần nữa Tập Thiến đã chuẩn bị xong bữa sáng, đang ở một bên gọi điện thoại.
Tập Thiến nhìn thấy cậu đi xuống, giơ bàn tay còn rảnh chỉ về phía phòng bếp, ý bảo cậu đi dọn bữa sáng lên, sau đó nói chuyện với người ở đầu dây bên kia: "Tôi biết rồi, để tôi xử lý...... Mọi ngươi đi trước đi, tôi bận việc xong sẽ qua đó."
Giang Kiều vào phòng bếp mang bữa sáng ra, Tập Thiến cũng đúng lúc cúp điện thoại.
Hai người ăn xong bữa sáng, Giang Kiều giành thu dọn chén đũa, Tập Thiến cũng không ngăn cản cậu: "Chút nữa mẹ phải đến trường học một chuyến, có thể buổi tối mới về, bữa trưa con muốn ăn gì thì kêu người ta giao tới, danh thiếp quán ăn đều ở trong hộp."
Giang Kiều nói: "Tự con giải quyết được, không cần lo lắng."
Tập Thiến bèn không nói thêm gì nữa, lên lầu lấy túi xách rồi ra cửa.
Giang Kiều dọn dẹp chén đũa xong, sẵn tiện rút hai tờ giấy lau khô nước trên tay.
Sau khi Tập Thiến ra cửa, trong nhà chỉ còn lại một mình cậu, an an tĩnh tĩnh, khá vắng vẻ.
Cậu đã gửi WeChat cho Lương Thừa An, hỏi anh đang làm gì, với lại có thêm tin tức nào khác liên quan đến chuyện theo dõi hay không.
Gửi đi mấy phút cũng không nhận được trả lời của Lương Thừa An, Giang Kiều nhìn thời gian, phát hiện đã sắp 10 giờ, dựa theo đồng hồ sinh học của Lương Thừa An không thể nào vẫn chưa thức dậy.
Giang Kiều đoán có lẽ anh đang bận, dù sao trước đó nghe anh nói trước Tết cần phải đi xã giao với ba mẹ.
Sau khi trả lời tin nhắn của vài bạn học và bạn bè, Giang Kiều thoát khỏi WeChat, đi dán tranh Tết và giấy cắt hoa dán cửa sổ mua về hôm qua.
Sau khi cậu dán xong tranh Tết và giấy cắt dán cửa sổ, trong nhà vắng vẻ rốt cuộc đã có chút không khí Tết, lúc ngó lại di động lần nữa, cũng đã nhận được trả lời của Lương Thừa An.
Tin nhắn được gửi tới cách đây hai phút, Giang Kiều dán tranh ảnh hồi lâu, tay có chút mỏi cũng lười gõ chữ, vùi mình trên sofa trực tiếp gọi video qua.
Video vừa kết nối, Lương Thừa An đã xuất hiện trên màn hình di động, anh có vẻ đang đi trên đường, camera hơi lắc lư.
Giang Kiều nghe thấy bên chỗ anh vang lên âm thanh ồn ào, từ camera chợt thoáng nhìn thấy dòng chữ "Terminlal T1", nghi hoặc hỏi: "Anh đang ở sân bay sao?"
Lương Thừa An mang khẩu trang, camera trước của điện thoại di động chỉ có thể nhìn được nửa khuôn mặt bên trên của anh, anh vừa đi vừa nói: "Đúng vậy, mới vừa xuống máy bay."
Giang Kiều thuận miệng hỏi: "Sớm như vậy? Định đi đâu thế?"
"Đi gặp một người rất quan trọng." Lương Thừa An nói rồi đưa valy cho tài xế taxi đến đón, sau đó kéo cửa xe ra ngồi vào, "Em thì sao, hôm nay có kế hoạch gì?"
"Vẫn chưa có kế hoạch gì." Thật ra Giang Kiều trong lòng có tính toán, chỉ là thấy Lương Thừa An đang bận nên cũng không nói, chỉ nói: "Vậy anh bận trước đi, em ——"
"Nơi đến, khách sạn Grand Sun, toàn bộ hành trình 45 km, dự tính chạy ——"
Giọng nói của thiết bị dẫn đường đột nhiên xen vào, cắt ngang câu nói của Giang Kiều.
Tên khách sạn quen thuộc khiến Giang Kiều sửng sốt, ngay sau đó hai mắt hơi trợn to lên, không dám tin tưởng nhìn vào Lương Thừa An trong màn hình.
Khách sạn Grand Sun, là khách sạn tết Dương lịch vừa rồi Giang Kiều đặt cho Lương Thừa An khi anh tới Bình Thành, cũng chính là khách sạn cách nhà Giang Kiều một con phố.
Giang Kiều hậu tri hậu giác phản ứng lại, người rất quan trọng trong miệng Lương Thừa An thế mà lại là mình!
Cậu nhìn người trong màn hình, há miệng mấy lần cũng không biết nên nói cái gì, cuối cùng chỉ có thể khô khan gọi tên đối phương.
"Nếu hôm nay em không có kế hoạch, vậy dành thời gian cho anh đi." Lương Thừa An ngồi trong xe cầm chắc di động, anh kéo khẩu trang xuống, cười nói: "Một giờ nữa gặp, bảo bối."