Kỷ niệm 850 năm thành lập Kinh Thị, là một sự kiện có ý nghĩa cực kỳ trọng đại đối với toàn thể nhân dân thành phố, để chúc mừng, toà thị chính còn đặc biệt ra thông báo nghỉ ba ngày.
"Hội diễn Xuân Thành" được tổ chức ở nhà hát lớn của Kinh Thị, vào ngồi trong thính phòng đều là lãnh đạo các cơ quan và những người nổi tiếng của các giới, có thể tưởng tượng hiện trường hoành tráng thế nào.
Trần Nhất Minh hôm nay có việc, đến khá trễ, vừa xuống xe liền chạy vội và bên trong nhà hát, trên tay còn cầm điện thoại: "Tôi đến cửa rồi, anh đừng hối nữa! Nhớ giữ chỗ cho tôi, tôi tới liền!!"
Nói xong cậu ta cúi đầu cúp điện thoại, vừa lơ đãng liền đụng vào người khác, cũng may hai bên đều không té ngã, sau khi đứng vững lập tức xin lỗi đối phương: "Thật ngại quá, tôi sơ ý!"
"Không có việc gì —— Ủa, Trần Nhất Minh?" Đối phương nhận ra cậu ta, "Là cậu à!"
Trần Nhất Minh không nghĩ tới người mình đụng vào chính là Chu Nguyên của đại học T, vừa nhận ra đối phương, cậu ta liền nhớ tới chuyện lần trước lừa mình nói Giang Kiều có đối tượng, tức giận trừng hắn một cái: "Là cậu à, tên chuyên nói dối."
Chu Nguyên chẳng hiểu gì: "Cái gì mà tên chuyên nói dối?"
Trần Nhất Minh đau đáu chuyện hội diễn sắp sửa bắt đầu rồi, lười nói nhiều với hắn, lập tức đi vào cổng nhà hát.
Chu Nguyên bước nhanh theo sau, rất có tư thế đập nồi đập chậu hỏi đến cùng: "Nè, cậu đừng đi chớ! Cậu nói ai là tên chuyên nói dối hả? Không cần chịu trách nhiệm với lời nói à!"
Trần Nhất Minh bước chân không ngừng: "Nói anh đó, lần trước anh gạt tôi nói Giang Kiều yêu đương, không phải là bịa đặt sao?"
"Ai cmn bịa đặt hả?!" Chu Nguyên cạn lời, "Cậu không tin cậu đi hỏi thử Lương Thừa An á, hắn ta rõ ràng nhất."
Trần Nhất Minh nhìn hắn một cái: "Nhưng Thừa ca nói nhé, anh ấy nói cậu nói chuyện giống như đánh rắm, khẳng định là giả."
Bước chân Chu Nguyên loạng choạng một cái, thiếu chút nữa té ngã, dần dần nổi nóng: "Lương Thừa An nói tôi đánh rắm? Hắn ta sao có thể không biết xấu hổ mà nói như vậy? Bạn trai Giang Kiều còn không phải là hắn ta hay sao?!"
Lần này đổi thành Trần Nhất Minh thiếu chút nữa té ngã: "Anh nói hươu nói vượn cái gì? Bịa đặt đến tận trên người Thừa ca luôn!"
Chu Nguyên lần trước bị Lương Thừa An chơi một vố, vừa nhớ tới vẫn còn ngứa răng: "Tôi bịa đặt á? Tôi mới là người bị hại có được không, Lương Thừa An chó thật sự!"
Đêm nay nhiều người đến xem hội diễn, giọng hai người nói qua nói lại gây sự chú ý của đám đông, thấy người qua đường liên tiếp nhìn qua, đôi bên liếc nhìn nhau một cái rồi không tiếp tục dây dưa vấn đề này nữa, nhanh chóng kéo giãn khoảng cách với đối phương, để tránh ảnh hưởng đến hình tượng của mình.
Sau khi đi vào, Trần Nhất Minh được vị trí dựa theo số thứ tự, Chu Văn Ngang vừa nhìn thấy cậu ta liền hỏi: "Không phải chú mày nói đến liền hay sao? Làm thế nào lâu như vậy?"
Trần Nhất Minh vẻ mặt cạn lời: "Đừng nói nữa, vừa rồi em đụng phải Chu Nguyên ngay cửa, anh đoán xem hắn nói cái gì?"
"Nói cái gì?" Chu Văn Ngang tò mò hỏi.
Trần Nhất Minh đưa tay lướt qua Chu Văn Ngang, vỗ vỗ vào Lương Thừa An đang gửi tin nhắn WeChat: "Thừa ca, Chu Nguyên nói anh và Giang Kiều đang yêu đương, anh nói có vô lý hay không?"
Lương Thừa An ngẩng đầu nhìn về phía cậu ta: "Chu Nguyên hả?"
"Đúng vậy!" Trần Nhất Minh càng nói càng chưa hết giận, "Em thật sự không nghĩ ra á, cái tên này thua trận banh thôi vậy mà bịa đặt đến trên người anh, em khẳng định là không đồng ý, em chiến đấu với hắn một trận ngay tại chỗ!"
"Bịa đặt?" Lương Thừa An làm như nhớ tới chuyện gì đó, không nhịn được bật cười thành tiếng, "Cảm ơn cậu."
Trần Nhất Minh lúc lắc đầu, không để ý nói: "Đều là huynh đệ, không cần khách khí đâu."
Di động rung lên một cái, Lương Thừa An cúi đầu nhìn, dừng ở tin nhắn Giang Kiều mới gửi tới.
[Người giữ hồ: Xin phép hỗ trợ, có cho không?]
[Tiểu thiên nga: Đồng ý.]
Làm như không có việc gì cất điện thoại di động đi, Lương Thừa An đứng lên khỏi chỗ ngồi: "Tôi ra ngoài một chút, lát nữa trở về."
Chu Văn Ngang tránh ra cho anh đi ra ngoài, thuận miệng hỏi: "Thừa ca cậu đi đâu vậy?"
"Chị dâu các cậu gọi tôi đến giúp đỡ một chút." Lương Thừa An nhẹ nhàng bâng quơ ném xuống một câu này rồi thản nhiên rời đi, để lại Chu Văn Ngang và Trần Nhất Minh nhìn nhau một cái, đầy mặt khiếp sợ: "Chị dâu?!"
Lương Thừa An không quen đường trong nhà hát, nhưng cũng xem như có biết, lúc Giang Kiều diễn tập anh có cùng đến đây một lần.
Đẩy cửa thoát hiểm ra, Lương Thừa An lập tức nhìn thấy Giang Kiều đã tới trước đó, hai người bốn mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng nở nụ cười.
Lương Thừa An đi qua, cười hỏi cậu: "Lần này tính là ai chủ động?"
Lương Thừa An hơi cúi đầu hôn môi cậu, hai người trao nhau một nụ hôn vừa dịu dàng vừa thân mật.
Hai người đã hôn nhau ba lần ở nơi tương tự.
Lần đầu tiên là Giang Kiều chủ động, khi đó hai người còn chưa quen biết, cảm nhận của đôi bên có được chính là sự phóng túng, xâm lược và chiếm hữu; Lần thứ hai là Lương Thừa An chủ động, lần đó là trấn an là thấu hiểu; Lần thứ ba là hiện giờ.
—— Lần này là tình yêu, là dũng khí, là trái tim cùng nhau bạc đầu.
Trang điểm của vở《Xuân chi thần》lấy màu xanh lá làm chủ đạo, mắt Giang Kiều cũng chủ yếu dùng màu xanh lá để trang điểm, viền mắt là màu trắng, đuôi mắt rắc thêm những vụn kim cương nhỏ lấp lánh, trông vừa tinh xảo lại vừa cao nhã.
Lương Thừa An cẩn thận ngắm kỹ gương mặt đã trang điểm của cậu, cuối cùng dừng trên hình vẽ trên cổ cậu, hình vẽ đó bao trùm hơn phân nửa lưng cậu, kéo dài lên tới cổ.
"Cái này gọi là gì?" Lương Thừa An hỏi.
"Câu Mang, là vị thần cây trong thần thoại, thần mùa xuân, thần của phương đông." Giang Kiều xoay đầu liếc nhìn hình vẽ sau lưng, chỉ có thể nhìn được một vài màu sắc, cậu kéo cổ áo, "Muốn nhìn toàn bộ không?"
Ba tháng xuân hàn, đặc biệt là nhiệt độ buổi tối càng xuống thấp, để đề phòng cọ phai mất thuốc màu trên người, Giang Kiều chỉ mặc một chiếc áo tay dài rộng thùng thình.
Lương Thừa An giữ lại cánh tay đang định cởi áo của Giang Kiều: "Kết thúc lại xem."
Ở chỗ lối thoát hiểm này không có máy sưởi, Lương Thừa An lo lắng Giang Kiều bị cảm lạnh, lại hôn hôn cậu, rồi nói: "Mau trở về đi."
"Vâng."
Lúc hai người ra tới, gặp được Thẩm Như Chân, Lương Thừa An chào hỏi rồi đi trước.
Thẩm Như Chân nhìn Giang Kiều, nhắc nhở: "Trở về tìm cô giáo hoá trang dặm lại son môi đi."
Lương Thừa An về đến chỗ ngồi liền bị bao vây tấn công, Trần Nhất Minh cực kỳ hóng chuyện: "Thừa ca anh yêu đương hồi nào vậy? Tại sao chúng tôi không biết? Sẽ không thật sự cùng với Giang Kiều như lời Chu Nguyên nói ——"
"Sao có thể chứ!" Từ Ninh ở một bên ngắt lời cậu ta, "Các cậu cũng không nghĩ, Thừa ca nếu thật sự yêu đương với Giang Kiều, dì tôi đã vô cùng nổi giận rồi?!"
Trần Nhất Minh nghe thấy cũng phải, gia đình Lương Thừa An như vậy sao có thể để anh ấy tìm bạn trai, lập tức đổi hướng nói: "Đúng rồi, vừa rồi chúng tôi nói hội diễn kết thúc sẽ đi hát, Thừa ca anh có muốn đi chung hay không, thuận tiện gọi chị dâu luôn?"
Hội diễn kết thúc ít nhất là 11 giờ, Lương Thừa An ngạc nhiên: "Trễ như vậy?"
"Trễ gì? Dù sao ngày mai cũng không đi học, cùng nhau tụ tập đi." Chu Văn Ngang nói.
Từ Ninh cũng nói: "Lại nói, chúng ta cũng có thể đi trước mà, hay là xem xong tiết mục của trường chúng ta rồi rút?"
Hội diễn tối nay cũng có Tập Thiến, Lương Thừa An không chắc chắn Giang Kiều có thể cùng bọn họ đi hát hay không: "Tí nữa tôi hỏi lại cậu ấy/cô ấy."
Hội diễn lập tức sắp bắt đầu rồi, anh không muốn Giang Kiều bị phân tâm, dự định sau khi kết thúc sẽ hỏi lại.
Tiết mục《Xuân chi thần》của Thanh đại là tiết mục thứ 11, chủ đề dựa trên vị cổ thần tượng trưng cho cuộc sống.
Băng tuyết hòa tan, cỏ cây sinh trưởng, vạn vật khởi đầu.
Tiếng ngân nga kéo dài lanh lảnh vang lên, một bóng người màu xanh lá nhảy vào sân khấu, chiếc váy rộng tung xoè ở những động tác gần như bay dừng trên không trung của cậu, tượng trưng cho ý tưởng sức sống mãnh liệt vào mùa xuân.
Hình vẽ tượng trưng cho vị thần mùa xuân chiếm trọn phần lưng trắng nõn, khi xoay tròn liên tiếp trông như hoà thành một thể thống nhất với cậu, bước chân cậu không còn ở trên sân khấu nhà hát nữa, mà là nuôi dưỡng mọi sự sống trên mảnh đất rộng lớn.
Trong lúc cậu múa, khán giả dưới sân khấu làm như nhìn thấy được vị thần của cuộc sống kia giẫm chân lên rồng xanh, cậu tự do bay lượn trong làn sương trắng lượn lờ, vào khoảnh khắc đầu xuân, mang đến lời chúc phúc cho Kinh Thị, thành phố có duyên với lịch sử này.
Sau khi kết thúc phần múa đơn mở màn, Thẩm Như Chân lên sân khấu.
Anh ta diễn vai phụ, phần trình diễn múa khác với Giang Kiều, hai người hợp tác tập luyện lâu như vậy, phối hợp có thể nói là không chút sơ hở.
Lương Thừa An không phải lần đầu tiên xem vở múa《Xuân chi thần》, nhưng cho dù xem lại bao nhiêu lần, tinh thần của anh cũng đều chấn động vì vở múa này.
Đến hậu trường, mọi người đều nhịn không được trở nên kích động. Lần trình diễn này không chỉ không có sai lầm, mà còn thể hiện một cách hoàn mỹ sức hấp dẫn của vở kịch《Xuân chi thần》.
Ngụy Dĩnh thấy mọi người kích động như vậy, cũng vui mừng theo, nhưng vẫn nhắc nhở bọn họ nói nhỏ thôi, đừng ảnh hưởng đến các tiết mục khác.
Mọi người vội vàng đè thấp giọng.
Giang Kiều thay quần áo xong cầm di động, vừa mở ra liền nhìn thấy tin nhắn của Tập Thiến được ghim ở trên cùng.
—— Nhảy rất giỏi.
Giang Kiều nhìn hai lần, mím môi, cuối cùng vẫn lộ ra nụ cười trên khóe môi.
Cậu vừa gửi tin nhắn trả lời cho Tập Thiến xong, điện thoại của Lương Thừa An đã gọi tới, sau khi nhận máy nghe đối phương nói xong: "Đi hát á? Bây giờ sao?"
Giang Kiều nghĩ nghĩ: "Vậy để em nói với mẹ một tiếng trước, chắc chắn rồi sẽ nói với các anh."
Sau khi treo điện thoại, Giang Kiều gửi tin nhắn cho Tập Thiến.
Cậu cũng không gạt Tập Thiến, nói thẳng là đi cùng với nhóm Lương Thừa An, ngạc nhiên là Tập Thiến cũng không phản đối, chỉ kêu cậu chú ý an toàn, về nhà sớm một chút.
Sau khi xong việc, cậu gửi tin nhắn cho Lương Thừa An, đối phương trả lời đang tập trung ở cửa nhà hát.
Phòng thay đồ nam và nữ song song, cậu vừa ra tới liền nhìn thấy Chu Nghiên Nghiên ra tới cửa, nhìn dáng vẻ như là đang chờ cậu.
"Được." Giang Kiều cười cười, tiến lên sóng vai cũng cô đi ra ngoài.
Ngoài cửa nhà hát, đám người Lương Thừa An vừa tán gẫu vừa chờ.
Trần Nhất Minh tò mò muốn chết đối với đối tượng của Lương Thừa An, duỗi dài cổ nhìn khắp xung quanh: "Người đâu? Sao còn chưa tới hả?"
Chu Văn Ngang cũng muốn biết là tiên nữ chốn nào đã tóm được Lương Thừa An, cùng cậu ta tìm kiếm mọi nơi: "Người kia, cậu xem người mặc áo khoác trắng kia có giống hay không? Thừa ca, có phải cô ấy hay không?"
Lương Thừa An nhìn sang theo tay bọn họ, một cô gái không quen biết từ bên trong đi ra, thấy bọn họ nhìn chằm chằm về phía mình, vội vàng bước nhanh hơn về phía bên kia.
Lương Thừa An vừa cạn lời vừa buồn cười đẩy bọn họ một cái: "Được rồi, các cậu đừng dọa đến người khác."
Trần Nhất Minh: "Em đây không phải là tò mò sao? Anh nói chuyện anh yêu đương nóng hổi như vậy cũng không nói cho chúng tôi biết, quá không thú vị rồi."
Lương Thừa An nhìn thấy người ra khỏi cửa: "Tới rồi."
"Đâu?" Trần Nhất Minh lập tức ngẩng đầu, nhìn thấy Giang Kiều đang đi tới cùng với Chu Nghiên Nghiên, "Là Giang Kiều bọn họ hả, em còn tưởng rằng anh nói chị dâu tới."
Nói rồi cậu ta vẫy tay với Giang Kiều và Chu Nghiên Nghiên: "Ở đây."
Hai người đi tới, Lương Thừa An ra đón, hỏi trêu: "Xin phép mẹ em chưa? Bà biết em ra ngoài cùng với anh phải không?"
"Ừ." Giang Kiều cười nói, "Yên tâm."
Lương Thừa An: "Đi thôi, đi hát."
Hai người đi vài bước đến chỗ đậu xe, mới phát hiện những người khác không đi theo.
"Đi thôi, không phải muốn đi hát sao?" Lương Thừa An hỏi.
Trần Nhất Minh luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, trong lúc nhất thời lại nghĩ không ra, vì thế gãi gãi đầu, hỏi: "Chúng ta không đợi chị dâu sao?"
Lương Thừa An nhướng mày, giơ tay ôm lấy vai Giang Kiều: "Không phải đã tới rồi sao?"