Ngoại trừ Chu Nghiên Nghiên là người biết chuyện từ lâu đã nhìn ra mối quan hệ của hai người Lương Thừa An và Giang Kiều, toàn bộ người ở đây đều chấn động.
Từ Ninh vừa rồi còn chém đinh chặt sắt nói gia đình Lương Thừa An sẽ không đồng ý, lúc này là người đầu tiên phản ứng lại: "Sao có thể? Hai người á?"
Tầm mắt cậu ta đảo qua đảo lại một vòng giữa hai người, nhớ tới hội diễn tối nay Chu Mạn Xảo cũng tới, vội vàng quay đầu lại nhìn vào nhà hát: "Dì có biết không? Hai người phải khiêm tốn một chút chứ?!"
Lương Thừa An lại không chút hoang mang nói: "Đương nhiên. Chúng tôi là được ba mẹ hai bên đồng ý."
Giang Kiều không phản bác lời anh nói, Tập Thiến tuy rằng không nói rõ là đồng ý, nhưng ít nhất cũng không phản đối nữa.
Bọn họ một hàng sáu người, có hai đôi tình nhân, còn lại Trần Nhất Minh và Chu Văn Ngang độc thân.
Hai tên cẩu độc thân liếc nhìn nhau, nhanh chóng kéo giãn khoảng cách ra, mà lúc này bọn họ nhìn thấy Chu Nguyên cũng từ nhà hát đi ra, cùng lúc, Chu Nguyên cũng nhìn thấy bọn họ.
Nhớ tới trước đó xung đột với Chu Nguyên ở cửa, Trần Nhất Minh có chút xấu hổ, chủ động vẫy tay: "Hê, huynh đệ, đi hát chung không?"
Đột nhiên từ "Tên chuyên nói dối" biến thành "Huynh đệ", Chu Nguyên cảm thấy hơi không quen: "......"
Lương Thừa An không buông cánh tay đang choàng trên vai Giang Kiều ra, dùng tay kia chào hỏi với Chu Nguyên: "Ê, đi cùng không?"
"......" Chu Nguyên cười ha hả, xoay người lại đi vào nhà hát lần nữa.
Trần Nhất Minh cảm thán một câu: "Rốt cuộc đã biết Chu Nguyên có tâm tình gì khi nói Thừa ca chó thật sự, đổi lại cũng phải giận mấy ngày ấy chứ."
Lương Thừa An: "Cảm ơn cậu đã thay tôi chiến đấu."
Giang Kiều tò mò hỏi: "Chiến đấu cái gì?"
Trần Nhất Minh kể lại chuyện vừa rồi gặp được Chu Nguyên ở cửa nhà hát, cuối cùng chính mình cũng cạn lời: "Loại chuyện này lần sau vẫn nên nói sớm, Chu Nguyên hình như rất là oán hận."
Mọi người đều nhịn không được bật cười, cùng nhau rời khỏi nhà hát.
Đến quán karaoke đặt phòng riêng xong, Lương Thừa An trước hết kêu người mang lên một ít đồ ăn, hồi chiều để chuẩn bị cho tiết mục của hội diễn, Giang Kiều gần như không quan tâm đến chuyện ăn cơm.
Trần Nhất Minh và Từ Ninh là kẻ chuyên độc chiếm micro, vừa vào lập tức bắt đầu quỷ khóc sói gào, cái gì《Cao nguyên Tây Tạng》,《Chết cũng phải yêu》,《Khoe khoang》há miệng ra hát ngay, hát lên chẳng ra gì, nhưng biểu tình thật sự là rất khoa trương.
Cuối cùng Chu Nghiên Nghiên chịu không nổi, đẩy mấy bài của bọn họ xuống, đổi thành mấy bài tình ca con gái, không ngờ micro luân chuyển một lượt, lại về tới tay Từ Ninh.
Từ Ninh muốn cùng Chu Nghiên Nghiên hát bài《Người yêu tri kỷ》, Chu Nghiên Nghiên ghét bỏ ngồi sang bên kia, không hề khách khí phê bình cậu ta: "Thôi đi, anh hát không đúng điệu một câu nào, hát chung với anh,em sợ bị lạc nhịp theo."
"Hát karaoke ấy mà, chủ yếu là vui vẻ chứ bộ." Từ Ninh cũng không ngại bị bạn gái mình giội nước lạnh, quay đầu lại rủ Chu Văn Ngang, hắn chỉ chỉ cậu ta, rồi lại chỉ chỉ mình: "Tôi với cậu á? Hát bài Người yêu tri kỷ hả? Cậu cút đi!"
Trần Nhất Minh ở trên bục diễn cầm micro nói: "Nếu không hát bài Mối tình người lái đò cũng được á."
Chu Văn Ngang ném một cái gối tựa về phía cậu ta.
Từ Ninh bị cự tuyệt liên tục cũng không nản lòng, càng cản càng hăng, quay đầu đi tìm Giang Kiều và Lương Thừa An từ sau khi vào đây chỉ lo yêu đương, đặt micro đến trước mặt hai người: "Tới cũng tới rồi, không hát một bài thì không còn gì để nói đúng không!!"
"Tôi không biết hát lắm, các anh hát là được rồi." Giang Kiều vội vàng cự tuyệt, cậu tuy rằng múa không tệ, nhưng hát thì hay bị lệch tông, bình thường cũng rất ít tham gia các hoạt động như vậy.
"Vậy thì Thừa ca hát." Từ Ninh cầm lấy micro đưa cho Lương Thừa An, một bên nói với Giang Kiều, "Không phải tôi khoác lác nha, Thừa ca hát rất êm tai, cậu từng nghe qua chưa?"
Giang Kiều thật đúng là chưa có cơ hội nghe qua, nhìn về phía Lương Thừa An: "Phải không?"
Trần Nhất Minh mới vừa hát xong bài《Côn nhị khúc》cũng xen vào: "Đúng vậy đúng vậy! Nếu anh ấy tham gia cuộc thi ca sĩ học đường, thế nào cũng nằm trong top 10!"
"Đừng có nổ." Lương Thừa An thấy ánh mắt Giang Kiều lộ ra vẻ chờ mong, liền nói, "Thật sự muốn nghe?"
Giang Kiều gật đầu: "Ừ, muốn nghe ca sĩ trong top 10 trình diễn."
Lương Thừa An bật cười, duỗi tay xoa nhẹ tóc của cậu một cái, đứng dậy đi chọn bài hát.
Trên màn hình xuất hiện tên bài hát quen thuộc, Giang Kiều hơi sửng sốt, ánh mắt từ màn hình chuyển qua Lương Thừa An.
Lương Thừa An ngồi trên chiếc ghế cao ở bục diễn nhỏ, thuận tay điều chỉnh độ cao của giá đỡ micro, gác micro lên, sau đó khẽ cười với Giang Kiều đang nhìn về phía anh.
Sau khúc nhạc dạo, Lương Thừa An khẽ cất tiếng hát: "Ngày xưa phía bên kia của anh, là con đường dẫn đến bình minh, một thế giới không có người......"
Giang Kiều không ngờ anh hát bài này, lần đầu tiên cậu nghe bài hát này là ở trên xe của Lương Thừa An, khi đó hai người vẫn chưa tính là quen thân, ngay lúc đó cậu cũng không biết có thể giống như lời bài hát này, có được một người như thế đi đến bên cạnh mình hay không.
Nhưng lúc này nhìn Lương Thừa An đang nhẹ nhàng hát trên kia, cậu lại cảm giác như mình đã chờ đợi rất lâu.
"Người tốt nhất đã được định sẵn sẽ đến bên cạnh, với chấp niệm liều lĩnh mọi thứ, cuối cùng anh đã nhìn thấy bóng dáng ngược sáng của em......"
Ánh đèn nhấp nháy rơi trên đầu Lương Thừa An, ánh sáng chớp chớp tắt tắt, anh vẫn luôn nhìn chăm chú vào Giang Kiều, trong ánh mắt vừa dịu dàng vừa đong đầy tình yêu của anh, Giang Kiều nhớ tới câu thơ của Tagor —— Trái tim ta là cánh chim nơi hoang dã, tìm được khoảng trời của mình trong đôi mắt anh.
"Em nói người tốt nhất sẽ đến bên cạnh, giờ phút này anh cũng nghĩ như vậy, cuối cùng em đã nhìn thấy anh xuất hiện trong dáng vẻ đẹp nhất, tất cả những chờ đợi này, em đều biết, mười ngón tay đan xen nắm lấy nhau, vượt qua thời gian, không còn chia cách, nắm tay đi tới ngày mai, theo thời gian sẽ luôn có một ngày em xuất hiện bên cạnh anh ——"
Câu hát cuối cùng rơi xuống, Lương Thừa An dừng lại, nhìn nhau mỉm cười với Giang Kiều.
Em nói người tốt nhất sẽ đến bên cạnh, giờ phút này anh cũng nghĩ như vậy.
—————**——————
Lời cuối sách
Sau khi Tập Thiến ngầm đồng ý với mối quan hệ giữa Lương Thừa An và Giang Kiều, ở bên ngoài hai người cũng không giấu diếm nữa, tuy rằng không cố tình khoe yêu đương, nhưng ánh mắt quần chúng sáng như tuyết, đặc biệt là một vài bạn học cùng trường ship CP bọn họ, rất nhanh đã bóc trần những manh mối cho thấy cả hai đang hẹn hò.
Vì thế bài post về CP của hai người trên trên diễn đàn giống như ăn Tết vậy, trang đầu cứ làm mới liên tục.
Sau khi Ngụy Dĩnh biết được quan hệ của hai người, lúc này mới hậu tri hậu giác phản ứng lại, hoá ra lúc trước mục đích huấn luyện viên đội bóng rổ mời cô đi team building hình như không đơn thuần như vậy, rà lại mọi chi tiết một lần mới phát hiện, người khởi xướng thì ra là Lương Thừa An.
Giang Kiều sau khi tốt nghiệp liền gia nhập vào đoàn múa ba lê Trung ương, vào năm 23 tuổi trở thành một trong những diễn viên chính hàng đầu của đoàn múa, sớm hai năm so với kỳ hạn cậu đánh cược cùng Tập Thiến.
Từ 18 tuổi đến 23 tuổi, cậu cũng không hề dừng bước chân, tham gia rất nhiều cuộc thi đấu ba lê nổi tiếng trong và ngoài nước, tên của cậu xuất hiện càng lúc càng nhiều trên các hãng truyền thông lớn, thanh danh trong giới ba lê càng ngày càng vang.
Sân bay người đến người đi, Giang Kiều mang khẩu trang nhìn xung quanh một chút, phát hiện Lương Thừa An đang chờ ở trong góc.
Anh dường như không phát hiện mình đã ra tới, đang đeo tai nghe cúi đầu nhìn di động.
Giang Kiều tránh đám đông đi đến chỗ anh, lúc đến gần theo bản năng thả nhẹ bước chân, muốn xem thử anh đang xem cái gì, không ngờ chưa đi tới sau lưng Lương Thừa An đã quay đầu nhìn sang chỗ cậu.
Lương Thừa An tháo tai nghe xuống: "Trở lại rồi?"
"Ừm, vừa xuống máy bay, anh đang xem cái gì?" Giang Kiều đi đến bên cạnh anh, cúi đầu nhìn màn hình của anh, không khỏi bật cười, "Tại sao anh còn đang xem cái này thế?"
Trên màn hình là đoạn video Giang Kiều giành được huy chương vàng cho nhóm thanh niên trong cuộc thi ba lê quốc tế Varna lần này.
Sau khi hai người ở bên nhau, lần nào Giang Kiều đi thi đấu, Lương Thừa An cũng cố gắng đi cùng cậu, chỉ là lần này thật sự không thể phân thân, đành phải đợi cậu trở về.
Giang Kiều rút di động ra khỏi tay anh, tắt video đi: "Xem không chán sao?"
"Đương nhiên." Lương Thừa An cười nói một cách đương nhiên, nhưng người cũng đã trở lại rồi, tất nhiên không cần xem video nữa.
Từ sân bay đi ra, hai người lên xe, Giang Kiều cúi đầu cài dây an toàn, khoá vừa gài xong, một bó hoa hồng màu hồng phấn tươi đẹp đã nằm trong lòng.
Cậu ngẩng đầu nhìn Lương Thừa An ở bên cạnh, đối phương đáp lại bằng ánh mắt chăm chú dịu dàng: "Chúc mừng em, tiểu thiên nga. Còn nữa, lần này cũng rất nhớ em."
Giang Kiều cười, cởi bỏ dây an toàn, cúi người sang, hai người trao nhau một nụ hôn ngắn ngủi.