Tiểu Thiên Nga

Chương 7



Giang Kiều cũng không bất ngờ khi Tập Thiến đến đây, như bà đã nói, nếu không phải rời đi không được, thì bà đã đến đây trước buổi biểu diễn.

Không giống như những học sinh khác mong đợi bố mẹ đến xem mình biểu diễn, khi biết được Tập Thiến không thể đến xem buổi biểu diễn kỷ niệm trường, Giang Kiều thậm chí còn thở phào nhẹ nhõm.

Tập Thiến đến đây không thể mang lại cho cậu niềm vui, mà là tầng tầng lớp lớp kiểm soát và áp lực.

Nghe thấy khúc nhạc quen thuộc phát ra từ trong nhà, Giang Kiều đứng ở huyền quan vài giây, rồi mới thay giày đi vào.

Máy chiếu trong phòng khách đang chiếu màn trình diễn của cậu trong lễ kỷ niệm trường, Tập Thiến nghe thấy tiếng động quay đầu nhìn sang: "Về rồi à."

"Dạ" Giang Kiều đặt cặp sách xuống: "Mẹ tới đây khi nào vậy?"

"Đến được một lúc rồi." Tập Thiến hất hất cằm, ra hiệu cho cậu nhìn màn hình: "Đúng lúc đã xem ba lần, đi thay quần áo, mẹ ở phòng tập chờ con."

Nói xong bà đứng dậy khỏi ghế sofa, lúc đi ngang qua Giang Kiều đột nhiên dừng chân lại, nhìn cổ tay cậu, vẻ mặt lo lắng hỏi: "Con lại đi chơi với mèo à?"

"Không có." Giang Kiều xắn tay áo lên, lộ ra cánh tay nói, "Chỉ là bị lá cây quẹt vào một cái, không có gì đáng ngại."

Trên cổ tay cậu chỉ có một mảng mẩn đỏ nhỏ, trên cánh tay sạch sẽ láng mịn, không có dấu hiệu phát ban. Tập Thiến thấy vậy mới dịu nét mặt xuống, nói: "Đi thay quần áo đi."

Bà nói xong cũng không đợi Giang Kiều phản ứng, đã tự mình đi đến phòng tập, Giang Kiều liếc nhìn màn hình vẫn đang chiếu đoạn video, không nói một lời trở về phòng thay quần áo.

Trong phòng tập rộng rãi, dưới sự quan sát của Tập Thiến, Giang Kiều nhảy lại bài múa《Thiên Nga》một lần, trải qua việc xem xét sửa lỗi lần trước, kỹ năng lần này của cậu thành thạo hơn so với lúc biểu diễn, tư thế thoải mái hơn, mỗi một động tác đều điêu luyện.

Tuy nhiên biểu hiện của cậu lại không được Tập Thiến công nhận, bà khoanh tay lại, nói: "Nhảy lại lần nữa."

Giang Kiều nhảy lại một lần nữa, hoàn thành động tác cuối cùng, giữ nguyên tư thế bất động.

Thấy cậu cả hai lần đều không phạm sai lầm gì, Tập Thiến mới lên tiếng bảo cậu đứng dậy, giọng điệu cũng dịu xuống: "Mệt không? Ngày mai mẹ sẽ nấu món con thích ăn nhất, gần đây luyện múa cực khổ, bổ sung dinh dưỡng một chút cũng không sao."

Giang Kiều từ lâu đã quen với cách giáo dục "quất một roi cho một cục kẹo" của mẹ, cũng không muốn tranh cãi với bà rằng món ăn mà cậu thích trong miệng bà chỉ là món mà bà cho là cậu thích mà thôi, sau khi vâng dạ liền đi tắm.

Tập Thiến nói muốn bổ sung dinh dưỡng cho Giang Kiều, nhưng Giang Kiều là một học sinh múa, bản thân bà là giáo viên dạy múa ba lê, cả hai đều cần phải khống chế trong vấn đề ăn uống, nên bữa trưa hôm sau vẫn rấtthanh đạm.

Trong bữa ăn, Tập Thiến nói lý do đến đây lần này: "Tối nay mẹ có hẹn ăn tối với một vài lãnh đạo và giáo viên của Đoàn múa Kinh thị, con đi cùng với mẹ, làm quen với mọi người một chút."

Trước đó Tập Thiến đã nói qua điện thoại rằng sẽ đến giúp cậu thu xếp các mối quan hệ phía bên này, Giang Kiều cũng đoán được mục đích đến đây lần này của bà, bàn tay đang cầm đũa siết chặt một cái: "Không phải tối nay mẹ lên máy bay sao?"

Tập Thiến đến đây lần này không phải chỉ để thăm Giang Kiều, bà là đi cùng các học sinh trong trường đến tham gia kỳ thi, hôm nay thi xong mới đến chỗ Giang Kiều.

"Ăn tối xong sẽ đi, không trễ giờ đâu." Tập Thiến không để tâm nói, "Chuyến bay đã đặt là chuyến cuối cùng, có thể bắt kịp."

Giang Kiều đắn đo một chút, khẽ nói: "Gần đây có chút bình cảnh (chỉ tình trạng đã lâu không tiến bộ lên mức cao hơn), tối nay con muốn tìm cô Nguỵ Dĩnh để......."

"Nguỵ Dĩnh cũng tới." Tập Thiến ngắt lời cậu, làm như đọc được suy nghĩ của cậu, giọng điệu nghiêm hơn một chút, "Mẹ hạ thấp mặt mũi hẹn một buổi này là vì ai? Giang Kiều, con không còn là trẻ con nữa, đừng có tuỳ hứng vào những lúc như thế này."

Giang Kiều nuốt xuống những lời còn lại, cầm lấy đũa im lặng.

Nhưng Tập Thiến vẫn không bỏ qua: "Lúc con nói muốn đến Kinh thị học, mặc dù mẹ không vui cũng thoả mãn yêu cầu của con, con nói muốn vào trường của Nguỵ Dĩnh, được, mẹ cũng đồng ý. Nhưng con có thể hiểu chuyện một chút được không? Đừng có lúc nào cũng làm việc theo sở thích của bản thân được không? Trong giới múa ba lê khổng lồ, người xuất sắc nhiều như vậy, con thực sự cho rằng mình có thể cất đầu chỉ dựa vào đôi chân sao?!"

Những câu nói không hề khách khí, sự ấm áp dịu dàng mỏng manh đến đáng thương trên bàn ăn lúc ban đầu đã vỡ tan tành dưới những câu chất vấn của Tập Thiến.

Giang Kiều hơi cụp mắt xuống, không phản bác lời nói của mẹ, cũng không biện hộ cho mình.

Nhưng Tập Thiến cũng không hài lòng với sự im lặng ngầm thừa nhận này của cậu, gay gắt nói: "Không lên tiếng là có ý gì? Có bất mãn gì thì con nói ra, con còn có gì không hài lòng?"

Giang Kiều vẫn không nói gì, dưới sự "□□" của Tập Thiến, "hài lòng" hay "không hài lòng" của cậu đều không đáng nhắc tới.

"Có bao nhiêu sinh viên múa muốn có các mối quan hệ xã giao như con, chen nhau ngóc đầu lên muốn gặp mặt các thầy cô của đoàn múa, tại sao con không biết trân trọng? Con đang thanh cao cái gì?" Tập Thiến nâng cao giọng lên: "Giang Kiều, con nói đi!"

Đối mặt với Tập Thiến đang có tâm trạng kích động, Giang Kiều lặng lẽ thở dài một hơi, cảnh tượng ba mẹ cãi nhau khi cậu còn nhỏ không dằn được hiện ra trong đầu cậu, Tập Thiến khi đó cũng giống thế này.

Từ "Giang Văn Hiên, anh nói đi!" của trước đây, cho đến "Giang Kiều, con nói đi!" của hiện tại, bà từ đầu đến cuối đều không thay đổi, chỉ là đối tượng bà muốn kiểm soát đã thay đổi mà thôi.

"Con biết rồi." Giang Kiều ngẩng đầu, sắc mặt bình tĩnh nhìn mẹ, "Là con không đúng, mẹ đừng tức giận."

Những lời còn lại của Tập Thiến đột nhiên im bặt, cơn giận của bà bị một câu nói "Là con không đúng" này của cậu làm cho tan biến sạch sẽ.

Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, Tập Thiến nhận ra tâm trạng của mình quá mức kích động, bà day day mi tâm, bình tĩnh lại một lúc rồi mới mở miệng lần nữa: "Xin lỗi, mẹ quá kích động, mẹ không phải trách con, nhưng con phải biết rằng, tất cả những điều mẹ làm này đều là......"

"Con biết, mẹ đều là vì tốt cho con." Giang Kiều nối tiếp lời nói của mẹ, "Là vấn đề của con, mẹ không cần tự trách."

"Mẹ đều là vì tốt cho con." Câu nói này Tập Thiến đã nói vô số lần, Giang Kiều cũng đã nghe vô số lần, lúc này nói ra, dường như lại mang chút cảm giác mỉa mai.

"...... Thôi bỏ đi, ăn cơm đã." Tập Thiến đứng lên, "Mẹ đi hỏi xem nhóm thầy Hứa đã tới Bình Thành chưa."

Nói xong bà đứng dậy đi ra ban công gọi điện thoại, đến khi bà gọi điện xong quay lại, khoảng thời gian sau đó hai người cũng không ai nói chuyện nữa, như thường lệ, giữ trạng thái lạnh nhạt như mọi khi là cách giải quyết tốt nhất.

***

Bữa tiệc tối, Tập Thiến đã đặt chỗ tại một nhà hàng tư nhân tên là "Hồng Xá" ở Kinh thị, nhà hàng này chỉ dành cho hội viên, mỗi ngày tiếp đón một số lượng bàn cố định, trước khi đến bà đã đặc biệt nhờ vào mối quan hệ để giúp đặt chỗ.

Người được mời không nhiều, ngoài Nguỵ Dĩnh còn có một số lãnh đạo và giáo viên của Đoàn múa Kinh thị.

Tập Thiến từng là sinh viên trao đổi tại Đoàn múa Kinh thị một thời gian, khi đó bà và Nguỵ Dĩnh đều là những ngôi sao mới nổi được chú ý, giành được nhiều giải thưởng trong các cuộc thi múa ba lê trong nước.

Sau đó bà giải nghệ vì chấn thương, Nguỵ Dĩnh được tuyển làm giáo viên tại Thanh Đại.

Trong bữa ăn này có một vị lãnh đạo lớn tuổi năm đó cũng rất coi trọng Tập Thiến, sau khi bà bị thương và giải nghệ đã tiếc nuối một thời gian rất lâu, hôm nay biết được Giang Kiều chính là con trai của bà đã vô cùng kinh ngạc.

Giang Kiều lúc mười lăm tuổi đã giành được giải vàng trong cuộc thi múa ba lê toàn quốc "Cúp Hoa anh đào", lập kỷ lục là nhà vô địch trẻ tuổi nhất trong lịch sử "Cúp Hoa anh đào", khi đó chính ông làm giám khảo của trận chung kết, cũng chính ông tự tay trao cúp vô địch cho Giang Kiều.

"Thế hệ nào đất nước cũng có nhân tài ha." Vị lãnh đạo già sau khi xem qua video bài múa《Thiên Nga》của Giang Kiều, vừa đỡ kính vừa nói một cái hoà ái.

Tập Thiến không nói rõ lý do mời bữa ăn này, nhưng trong lòng mọi người đều tỏ tường, Đoàn múa cũng vui vẻ gặp gỡ, mười lăm tuổi đã vô địch cuộc thi Cúp Hoa anh đào, không chỉ thiên phú múa xuất sắc, mà dáng vẻ ngoại hình tất cả điều kiện đều đứng đầu, kéo được một tài năng trẻ như Giang Kiều vào đoàn múa thì chắc chắn là nhặt được báu vật.

Bữa ăn này cả khách và chủ đều ăn hết sức vui vẻ, sau khi tan tiệc Tập Thiến bắt taxi đi thẳng đến sân bay.

Trước khi rời đi, bà nhìn Giang Kiều đang đưa tiễn, nói với giọng điệu chân thành: "Mẹ biết trong lòng con không vui, nhưng đời người, làm sao có nhiều chuyện vui vẻ như vậy? Con muốn đạt được thứ gì đó, thì sẽ phải mất đi thứ khác có giá trị tương đương."

Giang Kiều là con trai của bà, làm sao bà có thể không đau lòng, không hy vọng nó sống hạnh phúc được? Chỉ là con người ta sống trên đời này, so với danh tiếng và địa vị, thì hạnh phúc đáng giá bao nhiêu?

"Được rồi, mẹ về đây, con ở bên đây một mình chú ý thân thể". Bà vỗ vỗ vai Giang Kiều, cúi người ngồi vào trong xe.

Giang Kiều nhìn theo xe phóng đi, đứng yên tại chỗ một hồi lâu, trong đầu nhớ lại những lời nói của Tập Thiến hôm qua và tối nay.

Thật ra cậu cũng không phải không biết suy xét như thế, cũng không phải thanh cao gì, cậu ôm được những tàinguyên người khác ước ao mà không có, tất cả những điều này đều đến từ Tập Thiến, cậu cũng vô cùng biết ơn tất cả những gì Tập Thiến đã làm cho mình.

Chỉ là phần áp lực mà đối phương đặt lên người cậu ngày càng lớn hơn, gần như khiến cậu không kham nổi.

Cậu đã không còn phân biệt rõ mình khiêu vũ là vì thích, hay là vì muốn thực hiện ước mơ dang dở của Tập Thiến khi bà còn trẻ.

Niềm vui thích khi lần đầu tiên múa đã trở nên mờ nhạt, năm mười tuổi đó bởi vì câu nói không muốn tập múa nữa, cảnh tượng Tập Thiến bắt cậu quỳ trong phòng tập vẫn sống động trong tâm trí.

Giang Kiều nghĩ, rõ ràng đã mười tám tuổi rồi, nhưng dường như những thứ cậu có thể lựa chọn vẫn không nhiều như trước.

"Lộp bộp ——"

Tiếng mưa rơi trên mặt đất cắt đứt dòng suy nghĩ của Giang Kiều, cậu hoàn hồn lại, nhìn thấy những hạt mưa to như hạt đậu nối tiếp nhau rơi xuống ngoài cửa, chẳng mấy chốc mặt đất đã ướt sũng.

Trước khi ra ngoài bầu trời không có dấu hiệu sẽ mưa, Giang Kiều không mang theo ô bên người, cậu lùi lại vài bước trở về dưới mái hiên trước cửa nhà hàng, tránh mưa tạt ướt người, sau đó lấy điện thoại di động ra chuẩn bị đặt xe trở về.

Thật không may thời điểm này có rất nhiều người đi taxi, trên phần mềm hiển thị hơn 50 yêu cầu đang xếp hàng.

Cơn mưa này đến vừa nhanh vừa lớn, coi bộ sẽ không tạnh trong thời gian ngắn, Giang Kiều nhớ rằng cách đây không xa có một ga tàu điện ngầm, khoảng đường chạy qua đó chỉ vài phút.

Chờ một lúc lâu, thấy cơn mưa đã ngớt đi một chút, cậu nhét điện thoại vào túi định chạy ra ngoài, không ngờ vừa đi được hai bước đã bị ai đó ở phía sau nắm cổ tay kéo trở về.

Trong lúc kéo lại bước chân của cậu không vững, không kịp đề phòng va vào người phía sau.

Đối phương vừa đưa tay đỡ thân thể cậu đứng vững lại, vừa quan tâm hỏi: "Không bị ngã chứ?"

Giọng nói này......

Giang Kiều ngẩng đầu lên thật nhanh, lúc bốn mắt nhìn nhau, không khỏi buột miệng kêu lên: "Là anh?"

"Là tôi." Lương Thừa An nhìn cậu, trên gương mặt trẻ tuổi anh tuấn nở nụ cười rạng rỡ, "Thật trùng hợp, bạn học Giang Kiều."

- ------------------

Lương Thừa An: Thật trùng hợp, nhưng thật sự không phải tôi sắp xếp đâu, toàn dựa vào duyên phận đó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.