Tiểu Thiếp Lật Bàn, Đấu Lật Vương Gia Phúc Hắc

Chương 2: Hoạt động bí mật



edit: tuyền xù

Một trận âm thanh "Đinh đinh đang đang" thanh thúy vang lên, Yến Vũ Nhi vốn sắp ngủ thiếp đi, nghe được tiếng động vội vàng cảnh giác ngẩng đầu lên.

"Công chúa, xe tới rồi!" Liễu Nhứ kề sát nàng, nhỏ giọng nói.

Một con bò xe chở nước chậm rãi đến gần, trên xe xếp thật ngay ngắn chỉnh tề mười mấy cái thùng gỗ lớn, bên trong hẳn là nước từ Ngọc Tuyền Sơn đặc biệt chở tới đây rồi.

Trái tim Yến Vũ Nhi đập thình thịch nhanh hơn, chỉ cần có thể thuận lợi chui vào, là có thể tránh thoát nanh vuốt ma quỷ của Công Tôn Chiến rồi.

Xe chở nước dừng lại, xuống xe là một người còn trẻ tuổi tên Tiểu Hỏa, tiếp đó liền có mấy ma ma thái giám trung niên tiến đến, mấy người hợp lực dỡ thùng xuống, lại lấy thùng không hôm qua ra, mấy người vừa cười vừa nói, cùng nhau đi vào Ngự Thiện Phòng.

Âm thanh dần dần xa, Liễu Nhứ thò đầu ra nhìn, không có một bóng người, xem ra sẽ không lập tức ra ngoài.

Hai chủ tớ nhìn nhau, nhẹ nhàng lặng lẽ chui ra từ phía sau câ, mò tới bên cạnh xe bò.

"Công chúa, cái thùng gỗ này trống không!"

Liễu Nhứ mở nắp một thùng gỗ ra, mừng rỡ kêu lên.

Yến Vũ Nhi vui mừng, Liễu Nhứ đỡ nàng lên xe bò, chui vào trong thùng gỗ, mình cũng vào, may mà thùng gỗ khá lớn, hai người bọn họ trốn ở bên trong vẫn không tính là quá chật, chỉ là lúc đập nắp lên lại thì có chút kìm nén sợ hãi luống cuống, Liễu Nhứ hé nắp ra để lộ một khe hở, muốn cho Yến Vũ Nhi không cần phải kìm nén sợ hãi luống cuống.

"Mau đậy lên, đừng để người ta phát hiện!" Đây là thời khắc mấu chốt, chỉ cần kìm nén đến lúc ra khỏi cửa cung sẽ không sợ nữa rồi.

Nơi xa đã truyền đến tiếng bước chân, Liễu Nhứ vội vàng đậy nắp thùng lại, một khe hở nhỏ cũng không dám để.

Chợt, hai người biến sắc, một tay đụng vào vách thùng, hình như muốn chuyển xuống tiếp.

"Trịnh Nhị, ngươi còn nhỏ tuổi thì quên chuyện sao? Có thể không bằng cha ngươi, thùng bên kia đều là thùng không ngày hôm qua." Tiếng phụ nhân truyền đến.

"Ơ, thật là!" Rốt cuộc cái tay kia cũng rời khỏi vách thùng, "Mấy vị ma ma, cũng chỉ còn dư lại hai thùng này, chúng ta chuyển nhanh lên một chút, mấy vị có thể nghỉ ngơi sớm một chút!"

"Miệng tên tiểu tử ngươi thật ngọt!" Sau đó liền nghe được tiếng người đi xa.

Yến Vũ Nhi rốt cuộc cũng được thở phào nhẹ nhõm, thân thể cũng đã xụi lơ, nếu bị phát hiện, nàng sợ là đừng nghĩ xuất cung nữa.

Kế tiếp coi như thuận lợi, lúc ra khỏi cửa cung, đúng lúc gặp phải thời gian thủ vệ thay ca.

Một thủ vệ ngăn xe lại, chỉ nghe một tiếng nói quen thuộc: "Nhất định phải tra xét kỹ lưỡng, thôi, ta tự mình tới."

Nhuế Minh? Hắn đuổi kịp tới đây rồi hả? Hiện tại sẽ thả nàng rời đi sao?

Trong thấp thỏm, liền nghe bánh xe chuyển động, Yến Vũ Nhi thở phào nhẹ nhõm, tràn đầy cảm kích với Nhuế Minh.

Xe bò dần dần xốc dữ dội hơn , có lẽ là ra khỏi thành, lúc này Liễu Nhứ mới dám nhẹ nhàng đẩy nắp thùng gỗ ra một chút.

Sắc trời còn chưa sáng lắm, trên đường không có người đi đường nào khác, ngoại trừ tiếng đinh đinh đang đang của xe bò, chính là tiếng chim hót tiếng côn trùng kêu vang, hẳn là an toàn rồi.

Xốc nắp thùng lên, Liễu Nhứ đứng dậy. Trịnh Nhị đánh xe phía trước nghe được tiếng vang, quay đầu nhìn lại, nhất thời bị dọa sợ không nhẹ.

"Dừng xe!" Liễu Nhứ dứt khoát hô, bộ dạng này của hắn, cũng đừng chạy xe tới đáy vách núi chứ.

Trịnh Nhị vội vàng ghìm chặt dây cương, từ càng xe xuống, đề phòng nhìn Liễu Nhứ trước mặt.

"Tỷ tỷ, có thể đi ra!" Liễu Nhứ cúi đầu nhẹ giọng nói.

Đợi lúc Trịnh Nhị thấy rõ trong thùng còn một vị nữ tử nữa thì càng sợ ngây người: "Ngươi. . . . . . Các ngươi. . . . . . vào lúc nào?"

Hắn cực kỳ khẩn trương, ngón tay chỉ vào hai người cũng đã run rẩy. Lúc này trời vẫn còn đen, lại là vùng hoang vu, đừng gặp được cái thứ gì dơ bẩn mới đúng!

Một luồng không khí trong lành lao vào trong mũi, dù lạnh nhưng Yến Vũ Nhi lại cảm thấy không có cảm giác nào có thể tuyệt vời hơn cảm giác này, nàng cảm thấy trong không khí còn mang theo một mùi vị ngọt ngào.

"Ngươi gọi là gì?" Liễu Nhứ chỉ sợ tiếng kêu to của hắn đưa người tới.

"Liễu Nhứ!" Yến Vũ Nhi nói, cười cười với Trịnh Nhị: "Vị tiểu ca này đừng sợ, chúng ta không có ác ý! Chỉ là muốn xe ngươi thuận đường chở đi mà thôi, ngươi có thể nói cho ta biết đây là chỗ nào không?"

Trịnh Nhị cẩn thận quan sát một hồi, tâm niệm xoay nhanh. Hai cô nương nhìn rất quen mặt, mặc dù quần áo đơn giản, nhưng vải vóc không kém. Xe bò của hắn chỉ dừng lại ở Ngự Thiện Phòng, chẳng lẽ là cung nữ trốn đi?

Nghĩ tới đây, Trịnh Nhị liền yên tâm, trên mặt hiện lên nụ cười nói: hai vị tỷ tỷ muốn đi đâu, nếu không ta chở các ngươi một đoạn đường?"

Yến Vũ Nhi vui mừng, thẳng thắn nói: "Như vậy rất tốt, ngươi chỉ cần đưa chúng ta đến thị trấn gần đây là được."

Hiện tại các nàng cần phải đi tới thị trấn để tìm một chiếc xe ngựa, nếu chỉ dựa vào hai chân của bọn họ, còn chưa đi được mấy dặm, sợ rằng đã bị người tìm được. Qua nửa canh giờ nữa, chắc hẳn trong cung sẽ phát hiện nàng mất tích.

"Được rồi! Hai vị cô nương ngồi vững, ngoài mười dặm có Hy Thủy trấn, ta liền đưa các ngươi tới đó." Trịnh Nhị sảng khoái đáp ứng, nói xong ngồi lên càng xe, sau đó cho xe chạy nhanh hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.