Tiểu Thiếp Lật Bàn, Đấu Lật Vương Gia Phúc Hắc

Chương 50: Không mặc xiêm y?



Editor: Preiya

Yến Vũ Nhi vội vàng đi tới bàn rót ly nước, đưa tới bên mép hắn, Lý Thư dường như rất khát, uống rất nhanh, sau đó lại nhắm hai mắt lại, không nhúc nhích.

Như vậy cũng được? Yến Vũ Nhi thật sự bội phục hắn, chất lượng giấc ngủ cũng thật sự quá tốt đó chứ! Đừng nhìn hắn là một đại nam nhân, lúc này hoàn toàn giống như một hài tử.

Yến Vũ Nhi bật cười, ngồi xuống ghế tròn ở mép giường, nghe nói đi kèm theo ngoại thương là vô cùng có thể bị lên cơn sốt, hi vọng hắn có thể vượt qua bình an.

"Liễu Nhứ, đừng nháo!" Trên mặt thật là nhột, Yến Vũ Nhi lắc đầu một cái, không nhịn được lầu bầu một tiếng, trở mình lại ngủ tiếp.

"Này, mặt trời lên cao rồi, ngươi còn chưa chịu rời giường sao?"

Yến Vũ Nhi "Ừ" một tiếng, mấy giây sau, bỗng nhiên cả người giật mình một cái, mở choàng mắt, đờ đẫn trong chốc lát, vội vàng bật khỏi giường.

"Ngươi… sao lại ở chỗ này hả?" Nàng theo bản năng quan sát người mình từ trên xuống dưới, hoàn hảo, y sam vẫn là của ngày hôm qua, chỉ là có chút nhăn mặt cau mày, mỗi một nút áo đều cài ở khuy áo bên trong, xem ra không có bị người ăn đậu hủ.

"Ta còn chưa có hỏi ngươi! Vì sao ở trong phòng ta?" Một tay Lý Thư gối đầu, một tay còn duỗi ra, chỗ khuỷu tay không còn, Lý Thư hơi nhíu mày, dường như mất hứng bởi vì người nào đó đột nhiên rời khỏi.

"Ta? Hả! Ngươi quá không biết nói lý lẽ? Chẳng lẽ là ta…" Trong đầu nàng chợt lóe, ký ức hôm qua lập tức xuất hiện.

Ngày hôm qua, nàng nghe nói hắn bị thương, đến xem hắn, sau khi bôi thuốc xong, sợ hắn có nguy hiểm gì, vẫn canh giữ cạnh mép giường, cũng không biết lúc nào thì ngủ thiếp đi.

"Nhưng là, rõ ràng là ta gục ở trên bàn, làm sao sẽ…" Tại sao lại chạy tới trên giường rồi hả? Nàng hoài nghi nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt vô cùng cảnh giác.

"Ngu ngốc! Đương nhiên là bổn vương ôm ngươi lên giường!" Lý Thư lộ ra một biểu tình ngươi rất đần "Tuy đã vào mùa hè, nhưng ban đêm vẫn còn rất lạnh, ban đêm tỉnh lại thấy cả người ngươi lạnh như băng, còn nằm ngủ, bổn vương có lòng tốt mới ôm ngươi lên giường!"

"Vì sao ngươi không để cho nha hoàn đưa ta trở về?" Yến Vũ Nhi không muốn bỏ qua cho người nào đó, lớn tiếng kêu la.

Lý Thư khó có thể tin nhìn nàng, trong mắt mang theo sự giễu cợt cùng đắc ý: "Bổn vương cũng không có ý định cùng giường chung gối với ngươi, chẳng qua chỉ là có người cứ bổ nhào vào người khác, lại càng không ngừng chui vào trong ngực người ta, hôm nay lại trách cứ lên đầu bổn vương!"

Hả? Không thể nào?! Chẳng lẽ tối hôm qua nàng bổ nhào về phía hắn? Hắn vẫn còn là người bệnh đó!

Nhưng là, nhìn dáng vẻ tinh thần sáng láng hôm nay của hắn, chỗ nào còn có dáng vẻ muốn chết không sống được tối hôm qua nữa, hai mắt co giật dường như còn liếc xéo nàng, thật là vô cùng đáng ghét.

"Không phân biệt tốt xấu, không biết lòng tốt của người khác! Ta là vì ai nên mới như vậy hả, đồ vong ân phụ nghĩa!" Yến Vũ Nhi biết mình là tự mình đa tình, trên mặt xấu hổ đỏ mặt, cắn răng thấp giọng nói.

"Chúng ta huề nhau, không ai nợ ai!" Lý Thư chậm rãi phun ra mấy chữ.

Hừ! Quá kiêu ngạo, nói tiếng cảm ơn sẽ chết à?!

Nàng tức giận vượt qua người hắn, bỗng nhiên lại nghĩ đến chuyện ngày hôm qua, trên mặt lập tức treo lên nụ cười: "Đúng rồi, Vương gia ngài có tiền có thế, lại có nhiều chiêu, tiểu nữ tử cầu xin ngài giúp đỡ hỗ trợ một chuyện, không biết ý ngài thế nào?"

"Nói!" Ngắn gọn dễ hiểu.

"Ta có một nha hoàn tên Liễu Nhứ, cũng tới từ Tề Quốc, hôm nay hoàn toàn không có chút tin tức nào, muốn xin Vương gia giúp đỡ!" Vẻ mặt nàng mong chờ nhìn hắn.

Hắn có chút kinh ngạc "Một nha hoàn thôi, đáng giá ngươi hao tâm tổn trí như thế sao? Ngay cả nằm mơ cũng gọi tên của nàng ta?"

Làm sao hắn biết? Chẳng lẽ nàng mới vừa gọi sao?

"Không, nàng không chỉ là nha hoàn, còn là tỷ muội của ta!" Nàng khẳng định nói. Nhớ tới những ngày chạy trốn đó, chóp mũi Yến Vũ Nhi không khỏi chua xót, ánh mắt thì hàm chứa nước mắt.

Không biết có phải nước mắt của nàng nổi lên tác dụng hay không, Lý Thư chợt bị cái gì đó xúc động, dường như có một cọng lông chim nhẹ nhàng lướt qua trái tim, gãi gãi khiến hắn ê ẩm.

"Biết rồi!" Hắn nâng cánh tay lên lau đi nước mắt trên mặt nàng, Yến Vũ Nhi tránh ra thật nhanh, yên lặng nhìn chăm chú vào hắn.

Hắn —— thế nhưng không mặc xiêm y!

Ngày hôm qua hắn bị thương, nàng vẫn còn chưa cảm thấy như thế nào, hôm nay hắn mở mắt ra, nàng đột nhiên cảm giác được, ánh sáng trong mắt liền khiến nàng không dám đến gần. Giờ phút này, chăn mền của hắn xốc lên hơn phân nửa, nửa người trên hoàn toàn phơi bày ở trước mắt nàng, màu da lúa mì khỏe mạnh vô cùng tinh tế, mặc dù ngực bị quấn vải, có chút xấu xí, cũng không tổn hại sức hấp dẫn trí mạng của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.