Tiểu Thiếp Lật Bàn, Đấu Lật Vương Gia Phúc Hắc

Chương 80: Hạ Lâm



Edit: Preiya

"Cái đó, Thiên Thiên… tỷ không sao!" Nàng có ý đồ che giấu khốn quẫn của mình, trái tim nhỏ cũng sắp nhảy lên cổ họng rồi, phải tìm một cái cớ gì đây?

Ngô Thiên Thiên nghiêm trang lôi kéo nàng, ân cần nói; "Vũ Nhi tỷ tỷ, muội biết rõ cô mẫu đối đãi với tỷ không tốt, bất quá tỷ đừng để trong lòng. Không bằng chúng ta ra ngoài đi dạo cho khuây khỏa đi!"

Yến Vũ Nhi có chút động tâm, mấy ngày nay vội vàng nấu canh ngũ sắc hầu hạ lão phu nhân, đã nhiều ngày nàng không có xuất phủ, chỉ sợ có người tìm đến mình mà mình cũng không ở trong phủ, nếu như đi cùng Ngô Thiên Thiên thì có thể quang minh chính đại đi ra ngoài. Nàng cao hứng gật đầu đáp ứng, Ngô Thiên Thiên nói gió thì sẽ có mưa, lập tức lệnh nha hoàn đi bẩm báo lão phu nhân.

Lần này xuất phủ hoàn toàn khác biệt với ngày trước, không cần phải cải trang giả dạng nữa, trang phục nữ giới trên vóc người hết sức cao gầy của Yến Vũ Nhi là một bộ váy dài màu hồng cánh sen, lại càng yểu điệu duyên dáng hơn trước.

"Những dấu vết trên mặt Vũ Nhi tỷ tỷ được trừ đi, sẽ không biết là khuynh quốc khuynh thành cỡ nào đó!" Ngô Thiên Thiên có chút tiếc hận nói. Da thịt của nàng rất trắng, rất nhẵn mịn, chỉ có dấu vết trên gương mặt phá vỡ phần mỹ cảm này.

"Không sao, không phải nói hồng nhan bạc mệnh sao, chẳng lẽ ta có thể sống đến mấy trăm năm, đến lúc đó đều đã trở thành lão yêu quái rồi!" Yến Vũ Nhi tự giễu cười cười, Ngô Thiên Thiên cho rằng nàng đang tự than thở cảnh đời, đồng tình nhìn nàng.

Nữ nhi gia đi dạo phố, không có gì hơn là xem náo nhiệt một chút, lại mua thêm vài món đồ chơi nhỏ hợp ý, tự nhiên hai người cũng không chịu bỏ qua.

"Vũ Nhi tỷ tỷ, son phấn bột nước ở Hàm Yên phường này dùng cực tốt, tỷ có muốn thử một chút hay không?" Ngô Thiên Thiên lôi kéo nàng đi vào trong một cửa tiệm, sải bước vào cửa, quen đường quen lối đi vào.

"Ơ, là Ngô đại tiểu thư, đã lâu rồi ngài không có tới, hoan nghênh hoan nghênh!" Điếm chủ Lăng Hàm Yên kiều mị cười chào đón.

Ngô Thiên Thiên kéo Yến Vũ Nhi ỏ phía sau ra phía trước, nói với Lăng Hàm Yên; "Đây là tỷ tỷ của ta, Hàm Yên cô nương chọn cho tỷ ấy mấy thứ đi!"

Lăng Hàm Yên liếc mắt nhìn Yến Vũ Nhi một cái, có chút kinh ngạc, bất quá chỉ là thoáng qua một cái, thần sắc rất nhanh liền khôi phục lại.

"Làn da của vị cô nương này rất đẹp, chẳng qua là những vết trên mặt này có chút ảnh hưởng mỹ quan, bất quá trong tiệm chúng ta đồ vật thế nào mà không có, cô nương cứ yên tâm là được."

"Vậy thì tốt, mau lấy ra hết đồ tốt nhất trong tiệm các ngươi cho ta!" Ngô Thiên Thiên có vẻ hết sức hào khí, tư thái đủ mười phần giống như người cuồng mua đồ kiếp trước. Chỉ là người ta có được núi vàng núi bạc, đoán chừng mấy đời cũng xài không hết, cho nên Yến Vũ Nhi cũng không ngăn nàng lại.

Lăng Hàm Yên nghe vậy, mặt mày càng thêm hớn hở: "Cũng biết Ngô đại tiểu thư là hào phóng nhất. Đúng lúc, chúng ta mới nghiên cứu ra một dạng phấn che tì vết, vừa đúng có thể để cho vị cô nương này thử một chút, bảo đảm có hiệu quả tốt."

"Thật sao? Vậy còn chờ gì nữa?" Ngô Thiên Thiên thấy nàng ta còn ngồi bất động, tính tình nóng nảy thúc giục.

"Được rồi, các ngài ngồi chờ một lát trước đã, ta đây sẽ đi vào lấy ra!" Lăng Hàm Yên đứng lên, cao hứng đi vào gian trong.

Yến Vũ Nhi và Ngô Thiên Thiên chờ ở bên ngoài, chẳng qua là chờ rất lâu nhưng Lăng Hàm Yên vẫn chưa đi ra ngoài, có chút kỳ quái, Ngô Thiên Thiên liền kéo Yến Vũ Nhi muốn đi vào thúc giục một chút.

"Được rồi, Lâm Nhi, bất kể ngươi nói một ngàn hay một vạn, ta đều sẽ không giúp ngươi. Ngươi vẫn là chết tâm đi!"

Mới vừa đến gần cửa liền nghe trong phòng truyền đến một giọng nữ tử trong trẻo, nói chuyện chính là Lăng Hàm Yên. Còn có một âm thanh của nữ tử khác, giống như là đang khóc.

Bỗng nhiên có người từ trong gian phòng lao ra, vừa đúng đụng phải Yến Vũ Nhi, thấy mình lỗ mãng đâm vào, đã làm sai chuyện, nữ tử kia vội vàng cúi người nói xin lỗi: "Cô nương, thật xin lỗi thật xin lỗi, ta không phải cố ý…"

Giọng nói của nàng ta vẫn còn mang theo nghẹn ngào, Yến Vũ Nhi liền đi tới kéo nàng ta lên: "Không có gì đáng ngại, ta không sao!"

Nữ tử kia cảm kích ngẩng đầu lên nói cảm ơn, Yến Vũ Nhi cảm thấy có chút quen mặt, giống như là đã gặp qua ở nơi nào đó.

Lúc này, Lăng Hàm Yên đi ra ngoài, mở miệng nói: "Hạ Lâm, trở về nói cho nương ngươi biết, đừng si tâm vọng tưởng nữa! Long gia là hạng nhà nào chứ, dù Long lão gia thích đi nữa cũng sẽ không nạp một nữ nhân mang theo hài tử của người khác về làm thiếp."

Nàng kia lại muốn khóc, uất uất ức ức xoay người thi lễ với Lăng Hàm Yên một cái: "Cảm ơn Lăng lão bản, ta sẽ khuyên nhủ bà."

Nghe được cái tên Hạ Lâm này, Yến Vũ Nhi chợt nhớ tới đã gặp nàng ta ở nơi nào đó rồi. Ngày đó nàng và Liễu Nhứ lén lút chạy ra ngoài, trông thấy một đôi mẫu tử, chính là nữ tử này, bởi vì bọn họ nhắc tới Hạ gia, cho nên nàng vẫn còn ấn tượng.

Đêm đó, các nàng cũng không bắt được cái người thần bí kia, mấy ngày nay bận rộn, ngược lại cũng đã quên mất chuyện này, nữ tử này họ Hạ, chẳng lẽ có ngọn nguồn gì với Hạ gia  sao?

Nhìn nữ tử điềm đạm đáng yêu này, tựa hồ như gặp phải vấn đề nan giải gì đó, nhưng lại không chỗ nào giúp đỡ, tâm tư Yến Vũ Nhi liền có chút mềm nhũn. Dường như mẫu thân của nàng ta đối đãi với nàng ta cũng không tốt.

Thấy Hạ Lâm ảm đạm rời đi, Yến Vũ Nhi liền rời đi theo, muốn đuổi theo nàng ta. Nhưng Ngô Thiên Thiên phía sau lại gọi nàng: "Vũ Nhi tỷ tỷ đi đâu vậy? Phấn che tì vết tới rồi, tỷ không xem một chút sao?"

"Ách, cái đó muội quyết định giúp tỷ đi, ta nhìn thấy người quen, đi trước một bước!" Nói xong, Yến Vũ Nhi liền đuổi theo, thế nhưng đã không còn nhìn thấy bóng dáng của Hạ Lâm nữa.

"Chủ tử, Hạ cô nương này không quan hệ gì với chúng ta, ngài quản nàng ta làm gì?" Liễu Nhứ thấy dáng vẻ thất vọng của nàng, thật là khó hiểu.

"Ngươi biết cái gì? Nàng ta họ Hạ!"

"Vậy thì thế nào, nhiều họ Hạ như vậy, không nhất định có quan hệ với vương phủ, lại nói hiện giờ Vương gia họ Lý!" Liễu Nhứ không cho là đúng nói.

"Cái tên bạc tình nhà ngươi!" Yến Vũ Nhi điểm điểm cái trán của nàng, nhìn phía trước một chút, "Nhưng ta chính là muốn biết rõ ràng!"

Thật ra thì nàng cũng biết, chuyện này có chút khó thể tin được. Theo lẽ thường, nếu như Hạ Lâm là cốt nhục Hạ gia, làm sao lại lưu lạc ở bên ngoài? Bất quá nàng ta quá đáng thương, tuy Yến Vũ Nhi không phải là một người tốt lành gì, nhưng cũng không nhìn nổi một cô nương gia chịu đau khổ bực này.

Trên đường không tìm được người, chắc hẳn nàng ta đã về nhà đi. Lần trước đi ngang qua nhà nàng ta, dựa vào trí nhớ, Yến Vũ Nhi lại đi đến chỗ đó.

Hai người vẫn chờ ở chỗ khuất như cũ, quả nhiên không bao lâu sau chỉ thấy Hạ Lâm ủ rũ cúi đầu đi về phía bên này, đứng ở cửa, có chút sợ hãi, vươn tay ra lại rụt trở về, cuối cùng vẫn là đẩy cửa đi vào.

Chỉ chốc lát sau, trong sân lại truyền tới tiếng chửi mắng đánh đập, xa xa đã nghe thấy tiếng khóc của Hạ Lâm, Yến Vũ Nhi nghĩ thầm, đây rốt cuộc là một đôi mẫu tử thế nào? Rõ ràng là mẫu thân gây khó dễ đủ kiểu với nữ nhi, chẳng lẽ đó không phải là thân sinh của bà ta sao?

Yến Vũ Nhi muốn đi vào xem một chút, Liễu Nhứ kéo nàng một cái: "Chủ tử, không được!"

Đây là chuyện nhà của người khác, ngược lại một người ngoài như nàng thật không thích hợp, Yến Vũ Nhi đứng ở cạnh cửa, nghe âm thanh truyền tới từ bên trong, lại không đành lòng rời đi.

Vừa đúng vào lúc này lại có một nữ hài đang đi về phía bên này, khoảng chừng mười ba mười bốn tuổi, khuôn mặt tròn tròn có chút trẻ con, màu da rất trắng, bộ dạng xinh xắn, y phục trên người có chút cũ, nhưng mặc lên người nữ hài này cũng không lộ ra vẻ nghèo túng.

Nữ hài nện bước, nhanh nhẹn bước về phía bên này, nhìn thấy Yến Vũ Nhi đứng cạnh cửa, kỳ quái hỏi: "Hai vị tỷ tỷ, các tỷ là tới tìm di mẫu của muội sao?"

Nụ cười của nàng rất ngọt rất đẹp, Yến Vũ Nhi vừa nhìn liền thích tiểu cô nương này, gật đầu nói: "Không phải, chúng ta chỉ là đi ngang qua, miệng khát nên muốn xin miếng nước uống, nghe thấy bên trong có người đang khóc, cho nên…"

Yến Vũ Nhi bắt đầu bịa chuyện, nàng cũng nói không ra được là tại sao, chính là muốn đi vào nhìn một chút, ai, không ngờ mình là một người vô cùng thích bát quái.

Nụ cười ngọt ngào của nữ hài ảm đạm đi một chút, nhưng vẫn nhiệt tình bắt chuyện với hai người: "Không sao, họ thường như vậy, các tỷ đi vào cùng muội đi!"

Nữ hài xoay người gõ cửa, một lát sau mới có người đến mở cửa, chính là Hạ Lâm này, nhìn thấy tiểu cô nương trước mặt, vội vàng lau nước mắt trên mặt, lạnh lùng nói: "Làm sao biểu muội lại tới nữa?"

"Lâm biểu tỷ, cây quýt trong nhà đã chín, cha nương bảo muội tới đây đưa cho biểu tỷ và di mẫu một ít." Tiếng nói của nữ hài ngọt ngào, thân thiết nói.

"Liền mấy quả quýt hỏng, cũng làm phiền biểu muội đến đây một chuyến, vào đi!" Hạ Lâm có chút khinh thường.

Tiểu cô nương chỉ vào Yến Vũ Nhi: "Lâm biểu tỷ, hai vị cô nương đi ngang qua đây, trời nóng nên khát nước, muốn xin miếng nước uống."

Lúc này Hạ Lâm mới nhìn thấy hai người Yến Vũ Nhi, liếc mắt một cái liền nhận ra người mới vừa ở Hàm Yên phường, lúng túng đỏ mặt: "Là các ngươi à!"

"Ha ha, thật là trùng hợp, không ngờ lại gặp được cô nương! Chúng ta thật là có duyên!" Để tránh khỏi lúng túng, Yến Vũ Nhi giả vờ kinh ngạc nói, Hạ Lâm thấy y phục các nàng mặc không tầm thường, cũng không còn đa nghi gì nữa, cũng cho các nàng vào cửa.

Đây là một tứ hợp viện không lớn, hai gian chính phòng, bên cạnh có hai gian sương phòng, một gian làm phòng bếp, một gian đóng cửa, không biết dùng làm cái gì.

Một vị phụ nhân ngồi trên ghế trúc dưới mái hiên, vẻ mặt suy sụp. Khoảng chừng ba mươi tuổi, là một bà thím trung niên, màu da trắng nõn, chắc hẳn lúc tuổi còn trẻ nhất định là một mỹ nhân bại hoại. Chỉ là vẻ mặt hiện giờ của bà ta rất u ám, để cho dung nhan vốn xinh đẹp của bà ta giảm đi vài phần.

"Di mẫu!" Tiểu cô nương chạy về phía phụ nhân kia, ngồi xuống bên cạnh bà ta, tựa như là hiến vật quý lấy cái rổ trong tay ra, "Đây là nhóm quýt mới hái xuống đầu tiên, cha nương bảo cháu đưa tới cho ngài và Lâm biểu tỷ đó, mau nếm thử đi!"

Vẻ mặt của phụ nhân lúc này mới hòa hoãn đi một chút, nhận lấy quả quýt nữ hài đưa tới, ngậm trong miệng, "Ừ, thật ngọt!"

Nữ hài cười vui vẻ, phụ nhân lại sờ sờ đầu của nữ hài, "Mẫn Nhi xa như vậy chạy tới đây, nhất định là mệt mỏi rồi, mau ngồi đi!" Tiếp đó lại nói với Hạ Lâm: "Ngươi làm tỷ tỷ thế đấy hả? Còn không mau đi rót nước cho Mẫn Nhi, đi đường xa như vậy, hẳn là khát rồi!"

Vừa mới đi vào, hai mắt Hạ Lâm còn đỏ, cúi đầu đi vào phòng. Sau đó Mẫn Nhi lại giới thiệu Yến Vũ Nhi cho phụ nhân.

Yến Vũ Nhi đứng khá xa, mới vừa rồi phụ nhân không có chú ý tới, vào lúc này mới cẩn thận quan sát hai người một phen, trong mắt mang theo sự kỹ lưỡng.

"Hai vị cô nương ăn mặc hoa lệ, chắc hẳn là tiểu thư của thế gia vọng tộc?" Lúc hai người các nàng đi vào, chợt nhìn chằm chằm vào mặt Yến Vũ Nhi, càng thêm kinh dị.

"Các ngươi là, người Dụ vương phủ?" Tiếng nói của bà ta khẽ run run, ngón tay siết chặt vạt áo.

"Ách… Chúng ta…" Yến Vũ Nhi không nghĩ tới lập tức liền bị người ta đoán được thân phận, nghĩ muốn nói láo tiếp thì phụ nhân lại lên tiếng: "Các ngươi không cần giấu diếm ta, nói, đến nhà ta làm gì hả? Mẫu tử chúng ta bị các ngươi làm hại thảm như vậy, các ngươi còn muốn như thế nào nữa?"

Bà ta cơ hồ là khàn cả giọng hét lên, trong lòng Yến Vũ Nhi căng thẳng, quả nhiên là họ có quan hệ với Hạ gia, vậy là có quan hệ với Dụ vương phủ sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.