Tiểu Thiếp Lật Bàn, Đấu Lật Vương Gia Phúc Hắc

Chương 88: Lệnh của phụ mẫu, lời của mối mai



Edit: tuyền xù

Hắn nghiền ngẫm cười một tiếng: "Yến phu nhân như vậy cũng có chút làm khó tại hạ, từ xưa tới nay hôn sự thì phải tuân theo lệnh của phụ mẫu, người là muốn ta ngỗ nghịch phụ mẫu sao?"

Thật ra lời nói này của hắn cũng không quá đáng chút nào, hôn nhân hoàn toàn không đơn giản chỉ là hai người thành thân, lại càng là hai gia tộc cùng cột vào trên một chiếc thuyền, trở thành minh hữu đồng cam cộng khổ.

Hắn ung dung cười nhìn Yến Vũ Nhi, đôi mắt đào hoa chớp cũng không chớp, chờ nàng nói.

Yến Vũ Nhi nóng nảy, vụt một cái đứng lên: "Mộ Dung công tử, không ngờ công tử cũng là loại người cổ hủ như thế, xem ra chuyện hợp tác của chúng ta phải bàn bạc kỹ hơn rồi."

"Ôi chao! Sao lại kéo tới chuyện hợp tác rồi?" Hắn không hiểu, đây là hắn chuyện riêng có được hay không, tại sao có thể liên lụy đến chuyện này rồi chứ? Trước mắt chưa tìm được thực đươn sống tinh tế hơn Yến Vũ Nhi, hắn thế nào cũng không thể để cho nàng cứ đi như vậy.

"Mộ Dung công tử, ta vẫn cho rằng ngươi là một người có chủ kiến, hiện tại cuối cùng ta coi như biết rõ rồi, ngươi chẳng qua chỉ là một thiếu gia nhà giàu núp ở sau lưng phụ mẫu hưởng thụ mà thôi, mà ta đưa thực đơn cho ngươi cũng cần can đảm và dũng khí, ngay cả hôn sự của mình ngươi cũng không làm chủ được, ta như thế nào có thể tín nhiệm ngươi, ký thác nửa đời sau của ta vào trên người ngươi đây?"

Yến Vũ Nhi nói xong một hơi dài, dáng vẻ thất vọng, Mộ Dung Hoài biết nàng cố ý, nhưng lại không thể tiếp tục giả bộ nữa, tiến lên một bước ngăn trước mặt nàng, cười hì hì: "Cái đó, ta nói giỡn mà thôi, không cần để ở trong lòng, không phải ngươi nói có thực đơn muốn đưa cho ta sao? Ngồi xuống trước, chúng ta từ từ nói."

Yến Vũ Nhi bất đắt dĩ ngồi xuống, gương mặt không vui, Mộ Dung Hoài chỉ đành phải nói; "Thật ra thì ngươi nói không sai, ta cũng nghĩ như vậy. Đời người ngắn ngủi mấy chục năm, tại sao có thể dâng hiến toàn bộ cho gia tộc đây? Chuyện ngươi nói, ta sẽ suy nghĩ thật kỹ, ta cũng không muốn tìm một người xa lạ qua cả đời, nhưng chỗ gia phụ gia mẫu, còn cần một chút thời gian mới có thể nói thông. Câu trả lời này còn hài lòng chứ?"

"Cái này còn giống tiếng người!" Yến Vũ Nhi nghiêm túc nói, Mộ Dung Hoài hắc tuyến, thì ra vừa rồi bọn họ nói chuyện lâu như vậy, nàng vẫn cho rằng hắn nói tiếng chim à?

Nữ nhân này thật là —— Mộ Dung Hoài cắn răng nghiến lợi, mình đấu võ mồm với nàng, chưa bao giờ thắng nổi, sau này vẫn ít tự cho là đúng ở trước mặt nàng.

Không biết Tam ca và nàng chung sống như thế nào, hắn đột nhiên hết sức tò mò.

Yến Vũ Nhi rèn sắt khi còn nóng, nhân cơ hội nói ra chuyện thứ hai của mình.

Mộ Dung Hoài nghe xong, lập tức đứng lên: "Yến phu nhân, ngươi làm ơn làm phước! Ta cũng không phải là làm việc thiện, ngươi không thể uy hiếp ta lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy!"

Yến Vũ Nhi nói: "Ta đây không phải là không có biện pháp sao? Nếu như đã gặp được, nếu như vứt bỏ mặc kệ thì buổi tối ta lại gặp ác mộng, Hạ cô nương này đúng là đáng thương, ngươi coi như mỗi ngày làm một việc thiện được không?"

Nàng chỉ nói chuyện Bùi Chi Thường vì mình hưởng lạc, không tiếc để nữ nhi và mình cùng gả vào Long phủ, chia ra làm thiếp thất cho lão tử và nhi tử, về chuyện quan hệ giữa nàng ta và Dụ Vương phủ thì không nói tới một chữ.

"Chuyện này à, cũng không phải không được, chỉ là phải xem thành ý của ngươi?!" Mộ Dung Hoài cười ý vị sâu xa khiến Yến Vũ Nhi ghét vô cùng, người này không phải là nhớ kỹ hai tờ thực đơn sao? Cho ngươi còn không được à?

Nàng dùng sức kéo ra một tờ giấy từ trong tay áo, ba một tiếng vỗ vào trên mặt bàn, hung hăng nói: "Kêu la, tờ thực đơn này miễn phí, có đủ không?"

Hai mắt Mộ Dung Hoài lóe sáng, đợi thật lâu, không phải là vì cái này sao? Hắn cầm lấy tờ giấy kia, nhìn thấy liền mặt mày hớn hở.

"Không tệ, lần trước rau sống đã để người ta đại bão khẩu phúc, cái lẩu này đủ cay, đủ vị, càng có thể làm cho người ta liên tục truyền ra!" Vẻ mặt Mộ Dung Hoài hài lòng, giống như nhìn thấy bạc ào ào chảy vào túi của hắn trước mắt.

Nhưng Yến Vũ Nhi hoàn toàn ngược lại, nàng nghe được lại là tiền ào ào từ túi của mình chảy tới người kia, nàng không chịu nổi, đứng dậy, hung dữ nói: "Được rồi, hai chuyện này ta liền giao cho ngươi, nếu như làm không xong, về sau ngươi đi đường Dương Quan của ngươi, ta đi cầu Độc Mộc của ta! Liễu Nhứ, chúng ta đi!"

Nàng giẫm thật mạnh đi ra khỏi phòng, không hề lưu luyến, hôm nay thời gian đi ra ngoài đã rất lâu rồi, chuyện cũng làm xong không sai biệt lắm, nàng không cần thiết phải tiếp tục lưu lại nữa.

"Đợi chút. . . . . ." Mộ Dung Hoài bỏ tờ thực đơn ra, quay đầu lại, chỉ thấy Yến Vũ Nhi đeo lên mũ che mặt hắc sa đi ra ngoài, vội vàng đuổi theo muốn giữ lại, nhưng lại cảm thấy không ổn, vì vậy đứng ở cửa, nhìn chăm chú vào bóng lưng mảnh khảnh biến mất ở khúc quanh hành lang.

——— ——————

Lúc này ở Ngô phủ, lại nằm trong không khí hết sức khẩn trương, Ngô Thiên Thiên và Tôn Nghĩa Đình cùng nhau trở lại, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng, mang theo kiểu thẹn thùng của tiểu nữ nhi, xem ra, hai người bàn chuyện không tệ.

Tôn Nghĩa Đình nhìn Ngô Thiên Thiên một cái, ý bảo nàng yên tâm, sau đó đi đến trước mặt Nhị lão Ngô gia, cung kính quỳ xuống, thành khẩn nói: "Bá phụ bá mẫu, xin hai người cho phép cho cháu chăm sóc Thiên Thiên, cháu bảo đảm, cả đời này cháu sẽ không cô phụ nàng!"

Giọng điệu hắn vô cùng nghiêm túc, thường ngày khuôn mặt như ánh mặt trời sáng sủa, vào giờ phút này lại nhiễm lên một tầng nghiêm trang, Quý thị lộ vẻ xúc động, bà cũng biết Tôn Nghĩa Đình, hai nhà cũng coi như thế giao, chẳng qua hôm nay đã thương nghị với Mộ Dung gia, sao có thể dễ dàng đẩy đi như vậy?

Trưởng tử Chấn Bằng sắp tới sẽ ra làm quan, tuy Ngô gia là quan lại thế gia, vừa kinh doanh một chút buôn bán, cũng coi như là nhà giàu có, nhưng nếu có thể nhận được sự giúp đỡ to lớn từ Mộ Dung gia, nhi tử còn chưa đi bước đầu tiên là có thể đi xa hơn người khác, tương lai thăng chức rất nhanh liền trong tầm tay.

Cho nên, hôm nay Nhị lão Ngô gia thống nhất hành động, sẽ không lại nhượng bộ.

Ngô lão gia thở dài một cái, nói; "Thế chất xin đứng lên, cách làm người của cháu lão phu vẫn còn tin được, chúng ta cũng không so đo chuyện kia, chỉ là danh tiết nữ tử lớn hơn trời, cháu vẫn là đừng nói ra ngoài mới phải."

Tôn Nghĩa Đình không ngờ tới sẽ là đáp án như vậy, kinh ngạc nhìn Ngô lão gia: "Bá phụ, ngài đây là ý gì?"

"Thế chất à, mặc dù căn cơ Ngô gia chúng ta cạn, nhưng không thể làm tiểu nhân bội bạc thất tín, ngươi có tình ý với tiểu nữ, đó cũng là hài tử gia không hiểu chuyện, Thiên Nhi rất nhanh sẽ gả vào Mộ Dung gia, hi vọng cháu đừng tiếp tục làm lòng của nàng rối loạn." Ngô lão gia nói xong, vô ý liếc nhìn nữ nhi đứng cạnh Tôn Nghĩa Đình yên lặng rơi lệ, không đành lòng, thầm nói cứng rắn, sa sút tinh thần ngồi xuống ghế.

Ông luôn luôn yêu thương nữ nhi này có thêm, thế nhưng lần này ông không thể không suy nghĩ vì đại cục.

Trong lúc nhất thời, trong phòng không ai nói chuyện, hoàn toàn yên tĩnh, ngay cả một cây kim rơi trên mặt đất cũng nghe thấy.

Chợt bên ngoài truyền đến một trận tiếng bước chân lộn xộn, "Thiếu gia, người đừng kích động, thiếu gia!"

Rèm bỗng chốc bị vén lên, Ngô Chấn Bằng sãi bước đi vào, lớn tiếng nói: "Phụ mẫu, hai người làm như vậy, trong tương lai ta phải đối mặt với muội muội thế nào chứ? Kính xin phụ mẫu thu hồi mệnh lệnh đã ban ra!"

"Chấn Bằng!" "Đại ca!"

Ngô Thiên Thiên vừa nhìn thấy hắn, nước mắt ủy khuất chảy càng nhiều hơn, phụ mẫu đều muốn mình gả cho người kia, hoàn toàn mặc kệ ý nguyện của mình, vẫn là người ca ca này, trong lòng còn nghĩ cho nàng.

"Thiên Thiên, đại ca không phải người vô dụng, sẽ không để cho muội chịu uất ức." Ngô Chấn Bằng là một người nho nhã, có năm phần tương tự như Ngô lão gia, lịch sự tuấn nhã, ánh mắt nhìn về phía Ngô Thiên Thiên rất từ ái.

"Chấn Bằng, con nói bậy bạ cái gì đó?" Ngô lão gia nổi giận, hài tử này rốt cuộc biết mình nói cái gì sao? Hôn sự của đám hài tử đã sớm quyết định, hôm nay chỉ là thông báo cho bọn họ, khi nào đến phiên bọn họ trong mắt không có người như vậy chứ?

Dáng người Ngô Chấn Bằng giống như cây tùng, kiên định nói: "Dù sao, nếu hy sinh muội muội đổi lấy đường làm quan của con, như vậy không làm quan cũng được."

Những lời này làm Ngô Thiên Thiên lần nữa cảm nhận được thân tình ấm áp, nàng quỳ trên mặt đất, kiên định tỏ thái độ nói; "Cha, nương, nữ nhi bất hiếu, lúc trước mặc dù lời con nói có chút không chừng mực, nhưng đó là ý tưởng chân thật nhất trong lòng con, hi vọng hai người thành toàn."

——— ——————

Sáng sớm Hạ Lâm làm xong thức ăn đặt lên bàn, chờ mẫu thân rời giường, nàng ta ngồi ở trên ghế dài, mắt nhìn thức ăn bốc hơi nghi ngút, suy nghĩ bách chuyển thiên hồi.

Ngày hôm qua nàng ta thật sự cùng đường, đi tới Dụ Vương phủ hy vọng có thể đụng phải bọn họ, không thể nghĩ đến biết được một sự thật tàn khốc như vậy!

Dụ Vương, thân ca ca của nàng ta, thế nhưng xuất phủ đi ra ngoài, khó trách nàng ta giữ ở cửa ra vào thật lâu, chưa từng thấy hắn xuất hiện, Yến Vũ Nhi dĩ nhiên không có bản lãnh như vậy, hiện giờ nàng ta phải ngoan ngoãn chờ gả vào Long phủ sao?

"Hạ Lâm, hài tử chết tiệt này, hôm qua ta mới mua xiêm y mới đâu rồi, có phải ngươi cầm mặc rồi không?" Giọng nói Bùi Chi Thường từ trong phòng truyền ra, Hạ Lâm vội vàng hít mũi một cái, đứng dậy đi về phòng ngủ.

"Nương, ngài dậy rồi? Ta đi lấy một xiêm y khác cho người! Xiêm y kia ta đã giặt giúp người." Hạ Lâm tận lực để trên mặt mình tươi cười, không để bà ta xem ra cái gì khác thường.

"Giặt? Tại sao phải giặt? Ta mới mua, còn chưa mặc qua!" Bùi Chi Thường híp mắt lại, có chút nguy hiểm nhìn chằm chằm vào nàng ta, "Có phải ngươi lén mặc qua không?"

"Không có nương, ngày hôm qua ta phát hiện nó có một vết bẩn, đã giúp ngài giặt, ta thật sự không có mặc qua!" Nàng ta vội vã giải thích, trong lòng ê ẩm.

Hôm qua, nàng ta thật sự mặc xiêm y của nương, đó là bởi vì, mình hoàn toàn không có xiêm y nào đàng hoàng, muốn đi Dụ Vương phủ, cũng không thể ăn mặc quá mức nghèo nàn.

Chẳng qua lúc ấy nàng ta nghe Yến Vũ Nhi nói không thể giúp nàng ta, giận dữ vô cùng, trong lúc hoảng loạn bước vào trong nước, váy ướt, nàng ta đành phải giặt, bây giờ còn chưa khô.

"Thật không có?" Bùi Chi Thường nhìn nàng ta không chớp mắt, "Ta cho ngươi biết, xiêm y đó là ta chuẩn bị để mặc hôm vào Long phủ, ngươi đừng làm hỏng của ta!"

"Dạ, nương!" Nàng ta nhỏ giọng nói, khổ sở cực kỳ.

Nương của nàng ta, ngay cả một xiêm y cũng không bỏ được mua cho nàng ta, đến lúc đó hai mẹ con cùng nhau, phong qua của bà ta, còn nàng ta thì lại chật vật không chịu nổi, như vậy thì không thể đoạt danh tiếng của bà ta!

Nàng ta lặng lẽ lui ra ngoài, nuốt nước mắt sắp chảy ra vào trong, còn phải đi vào nhà tìm xiêm y cho mẹ nàng ta mặc, lại nghe thấy một tràng tiếng gõ cửa, nàng ta kinh ngạc một chút, đi ra mở cửa lớn, thế nhưng nhìn thấy một chiếc xe ngựa hết sức sang trọng dừng ở cửa nhà mình, trên xe khắc hai chữ "Mộ Dung".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.