Tiểu Thiếp Vị Thành Niên

Chương 175: Rời khỏi Am ni cô



“Bảo bối, yên tâm, sao ta lại để nàng xảy ra chuyện ngoài ý muốn được chứ, vậy nàng cũng quá coi thường ta rồi.” Cơ Tinh Hồn yêu nghiệt nói, điểm ấy mà còn không nắm chắc thì sao hắn còn có thể xông pha trên giang hồ được chứ.

Lúc này Cung Tuyết Thiến mới nghĩ lại, là do bản thân nàng quá căng thẳng. Đúng nha, với bản lĩnh của hắn thì sao lại để nàng xảy ra chuyện ngoài ý muốn được chứ, nàng thật sự là lo nghĩ nhiều rồi.

“Được rồi, bảo bối, mọi chuyện đã như vậy, nếu nàng quyết định làm sao hoặc là thay đổi chủ ý thì nhớ bảo mấy người vừa rồi canh giữ ở đây nói cho ta biết, ta sẽ ủng hộ nàng vô điều kiện, ta phải đi đây.” Cơ Tinh Hồn nói.

“Cơ Tinh Hồn, cám ơn ngươi.” Cung Tuyết Thiến thật lòng nói, nếu không phải nhờ hắn thì nàng đã thật sự chết mấy lần rồi.

“Bảo bối, không bằng lấy thân báo đáp đi.” Cơ Tinh Hồn lại mờ ám nói.

“Cơ Tinh Hồn, ngươi cút đi.” Cung Tuyết Thiến trừng mắt nhìn hắn nói.

“Ha ha ha ha….” Cơ Tinh Hồn sảng khoái cười to rồi rời đi.

Lúc này Cung Tuyết Thiến mới đi qua, lay lay Tiểu Vân nói: “Tiểu Vân, tỉnh lại đi.”

Tiểu Vân mở mắt ra, đột nhiên kinh hoảng lấy tay nắm lấy tay nàng nói: “Tiểu thư, người không sao chứ?”

“Ta không sao.” Cung Tuyết Thiến buồn cười nhìn nàng, có sao thì đã sớm chết rồi, còn chờ đến nàng hỏi sao?

“Còn hắc y nhân kia?” Tiểu Vân kích động nhìn quanh.

“Cơ Tinh Hồn tới kịp lúc, cho nên hắn trốn mất rồi.” Cung Tuyết Thiến nói, nhưng lại không nói rằng hắc y nhân kia đã chết.

“Vậy là tốt rồi.” Lúc này Tiểu Vân mới thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy, đột nhiên thật khẩn trương hỏi: “Tiểu thư, người nói ai lại ba lần bảy lượt muốn giết người như vậy? Tiểu Vân không nghĩ ra tiểu thư đã đắc tội với ai cả.”

“Ta cũng không biết, quên đi, dù sao bây giờ ta không sao rồi, không thèm nghĩ nữa, chúng ta đi ngủ đi, sáng mai chuẩn bị trở về.” Cung Tuyết Thiến phân phó.

“Tiểu thư, người vẫn phải trở về sao?” Tiểu Vân hỏi.

“Ừ, cũng không thể đứng nhìn đại nương và Bảo Nhi chết.” Cung Tuyết Thiến khẽ gật đầu.

Bên trong phủ quận chúa.

Liễu Nhu nhìn mấy hắc y nhận bị thương không nhẹ trước mắt, sắc mặt khó coi, hỏi: “Sao lại chỉ có mấy người các ngươi trở lại, Lý Trung đâu?”

“Hồi bẩm quận chúa, thuộc hạ cũng không biết, chúng thuộc hạ đến am ni cô rồi mới phát hiện ở đó có người đang âm thầm bảo vệ bọn họ, Lý thị vệ liền phân phó chúng thuộc hạ đi dẫn dắt bọn chúng rời khỏi để ngài ấy hành động được thuận lợi. Nhưng mà sau khi dẫn bọn chúng rời đi, chúng thuộc hạ mới phát hiện võ công của bọn chúng rất cao, chúng thuộc hạ đều bị thương. Còn về phần Lý thị vệ thì chúng thuộc hạ cũng không rõ lắm.” Một hắc y nhân hồi đáp.

“Cái gì?” Sắc mặt của Liễu Nhu nháy mắt trở nên âm trầm, nàng nghĩ nhất định là hắn đã sớm gặp bất trắc, rốt cuộc là ai đang âm thầm bảo vệ nàng ta? Liên tục hai lần đều thất bại, Mạnh Tâm Nghi nhất định sẽ cảnh giác. Xem ra sau này nàng phải chú ý hơn, không thể dễ dàng ra tay được.

“Thuộc hạ làm việc bất lực, xin quận chúa xử phạt.” Mấy hắc y nhân cùng nhau xin được trị tội.

“Thôi đi, các ngươi đều lui xuống băng bó vết thương đi.” Liễu Nhu phất tay phân phó, sau này nàng còn cần dùng đến bọn hắn.

“Dạ, cám ơn quận chúa.” Mấy hắc y nhân lui xuống.

Sớm sớm tinh mơ, ăn xong điểm tâm, Cung Tuyết Thiến liền cáo từ với sư thái: “Sư thái, cám ơn người đã thu nhận và giúp đỡ, đã quấy rầy người nhiều ngày rồi, hôm khác ta nhất định sẽ đến cảm tạ.”

“Thí chủ khách khí, giúp đỡ mọi người vốn là lý tưởng và tâm niệm của Phật gia ta, thí chủ, sau này gặp lại.” Sư thái chắp tay hành lễ, nói.

“Sư thái bảo trọng.” Cung Tuyết Thiến cũng đáp lễ rồi mới mang theo Tiểu Vân rời khỏi am ni cô, trực tiếp đi về Mạnh phủ.

Thật ra, ngay khi nàng vừa xuất hiện trên đường lớn thì đã có người báo lại với Mộ Dung Trần.

Đợi nàng đi tới cửa lớn của Mạnh phủ thì đã nhìn thấy hắn đang mang sắc mặt âm trầm ngồi ở đó, dường như đang chờ nàng trở lại.

“Nô tỳ tham kiến Vương gia.” Tiểu Vân vội vàng hành lễ rồi tránh sang một bên.

Nhưng Cung Tuyết Thiến lại chỉ đứng đó nhìn hắn, không chớp mắt lấy một cái, không hề bất ngờ khi hắn xuất hiện ở đây.

“Rốt cuộc ngươi đã chịu trở về.” Mộ Dung Trần nhìn thấy khuôn mặt gầy yếu của nàng, vừa hận lại vừa thương tiếc.

“Phải, không thể không trở về.” Giọng điệu của Cung Tuyết Thiến không tốt chút nào, sửa lời hắn, đây không phải chính là mục đích của hắn sao?

“Mạnh Tâm Nghi, xem ra ngươi vẫn chưa chịu đủ khổ cực.” Mộ Dung Trần không biết vì sao nàng luôn quật cường như vậy.

“Ta tình nguyện ở bên ngoài chịu khổ cực, cũng không muốn sống ở đây.” Cung Tuyết Thiến nói không chút khách sáo, sự bực bội trong lòng vẫn chưa được phát tiết hết.

“Ngươi muốn trốn sao? Ngươi vẫn muốn trốn sao? Đáng tiếc, đời này ngươi đều trốn không thoát.” Mộ Dung Trần đi qua, dùng tay giữ chặt cổ tay nàng.

“Ngươi buông tay, còn nữa, thả mấy người đại nương cùng Bảo Nhi ra.” Cung Tuyết Thiến dùng sức muốn hất hắn ra.

“Ngươi trở về chính là vì bọn chúng?” Giọng điệu của Mộ Dung Trần trở nên âm trầm, tuy rằng không cần nghĩ cũng biết nàng trở về là bởi vì bọn họ.

“Bằng không ngươi cho là vì sao? Chẳng lẽ Vương gia nghĩ rằng ta trở về là vì muốn nhìn thấy Vương gia sao?” Cung Tuyết Thiến đột nhiên giơ bàn tay còn lại lên, ngón tay lướt qua mặt hắn, đột nhiên giọng điệu lạnh lùng nói: “Ngươi đừng nằm mơ nữa.”

“Mạnh Tâm Nghi.” Mộ Dung Trần một phát bắt được tay nàng, trong mắt phun ra lửa giận, “Đây là thái độ cầu xin người khác giúp đỡ của ngươi sao? Tốt nhất ngươi nên bày ra thái độ van xin người khác giúp đỡ, nếu không, bổn Vương liền giết bọn chúng.”

“Mộ Dung Trần, ngươi cũng nhìn cho rõ đi, ngươi còn chưa phải là Hoàng thượng, thiên hạ này không do ngươi định đoạt. Ngươi nói xem, nếu ta đồng ý gả cho Gia Lỗ Tề Vương tử, điều kiện chính là bảo hắn cầu tình cùng Hoàng thượng, ngươi nói Hoàng thượng có đồng ý không? Nếu Hoàng thượng đồng ý rồi, ngươi còn có thể chống lại thánh mệnh sao?” Cung Tuyết Thiến trào phúng nói.

Cả người Mộ Dung Trần tản ra vẻ tức giận tựa như muốn cắn nuốt nàng, răng nanh nghiến chặt phát ra tiếng ken két, nhưng hắn lại đột nhiên ôm lấy nàng, thống khổ bất đắc dĩ nói ở bên tai nàng: “Mạnh Tâm Nghi, nàng cứ phải chọc giận bổn Vương sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.