Tiểu Thiếp Vị Thành Niên

Chương 64: Quá thiện lương



“Ta biết bây giờ hoàng huynh vẫn chưa thích nàng, nhưng mà huynh ấy chịu ôm nàng, hôn nàng là việc chưa từng xảy ra từ sau khi Liễu Nhu chết. Tâm Nghi, hoàng huynh nhất định sẽ thích nàng.” Mộ Dung Vũ khẳng định, chôn vùi đau xót thật sâu dưới đáy lòng mình.

“Lý do này của ngươi là sao đây?” Cung Tuyết Thiến có chút dở khóc dở cười, hắn làm sao có thể biết được nội tình bên trong chứ.

“Mặc kệ có thể tính là lý do hay không? Tâm Nghi, chỉ cần nàng bằng lòng, ta có cảm giác, hoàng huynh nhất định sẽ cởi bỏ được khúc mắc trong lòng để thích nàng.” Mộ Dung Vũ một mực khẳng định.

Cung Tuyết Thiến thật sự không biết khẳng định này của hắn từ đâu mà có? Nhìn hắn chăm chú, hỏi:“Không phải ngươi thích ta sao? Vì sao lại hy vọng ta yêu hắn?” Hắn cao thượng như vậy sao? Hay là hắn hoàn toàn không yêu?

“Tâm Nghi, ta thích nàng, rất thích, nếu nàng cũng thích ta thì ta nhất định sẽ toàn tâm toàn ý yêu nàng, nhưng mà chính miệng nàng đã nói nàng yêu hoàng huynh, hơn nữa các người….”Mộ Dung Vũ nhìn nàng, không tiếp tục nói, xem như hắn không cam tâm thì còn có thể làm gì?

Mặt Cung Tuyết Thiến hơi đỏ, chuyện kia đã không giải thích rõ ràng lắm nên hắn mới hiểu lầm.

“Tâm Nghi, ta thích nàng, cũng yêu mến hoàng huynh, cho nên ta hy vọng cả hai người ta yêu đều được hạnh phúc.” Mộ Dung Vũ chân thành nói, nếu bọn họ hạnh phúc thì chút đau đớn này có là cái gì?

“Vũ, tại sao ngươi lại thiện lương như vậy?” Cung Tuyết Thiến thật sự bị tấm lòng thiện lương của hắn làm cảm động, thiếu chút nữa đã nói ra nàng cũng muốn thích hắn, nhưng tình yêu không phải bố thí.

“Ta không ngốc, giao nàng cho hoàng huynh, cái này gọi là Phì thủy bất lưu ngoại nhân điền(nước phù sa không chảy ruộng người).” Mộ Dung Vũ đột nhiên trêu đùa, tìm niềm vui từ trong đau khổ.

Không khí lập tức trở nên thoải mái hơn, Cung Tuyết Thiến giả vờ tức giận nói: “Nói nửa ngày trời, ta lại trở thành nước phù sa sao?”

“Ha ha, bằng không nàng cho rằng nàng là cái gì?” Mộ Dung Vũ cười lớn, sự thê lương trong mắt lại không có cách nào che dấu.

“Ta đương nhiên là thiên hạ đệ nhất mỹ nữ.” Cung Tuyết Thiến lấy tay chống nạnh nói.

“Ha ha” Mộ Dung Vũ nở nụ cười, Tâm Nghi, trong lòng ta nàng luôn là thiên hạ đệ nhất: “Tâm Nghi, ta phải đi.”

“Được, ta tiễn ngươi.” Cung Tuyết Thiến gật đầu, nhìn dáng người vừa anh tuấn khôi ngô vừa thiện lương, lại vì người khác mà lo nghĩ như vậy, trong lòng nghĩ, quả thật nàng nên khiến mình yêu hắn, nếu như yêu hắn, nàng nhất định sẽ rất hạnh phúc, nhưng mà…

Không lâu sau khi hắn rời đi, Tiểu Vân cao hứng đem theo một túi lớn trở về.

“Tiểu thư, người xem, đồ đạc đều đã chuẩn bị xong rồi, dọc đường đi, cả ăn cả dùng, cũng không thiếu.” Nàng phấn khởi khoe với tiểu thư.

“Vô dụng.” Cung Tuyết Thiến lại mặt ủ mày chau, xem cũng chưa xem, nói.

“Làm sao vậy? Tiểu thư, không đi nữa sao?” Tiểu Vân tò mò hỏi.

“Không phải không đi, mà là không đi được, ngươi không phát hiện chung quanh có người theo dõi chúng ta sao?” Cung Tuyết Thiến hỏi.

“Có sao? Nô tỳ không nhận ra, tiểu thư nhận ra sao?” Tiểu Vân lắc đầu.

“Ừ, là do tên Mộ Dung Trần chết tiệt kia phái đến, xem ra không đi được rồi.” Cung Tuyết Thiến thở dài nói.

“Vậy, phải làm sao bây giờ?” Tiểu Vân cũng không có cách.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.