Tiểu Thiếp Vị Thành Niên

Chương 75: Đòi lại sỉ nhục



“Đây chính là sự trừng phạt ngươi nên có…. Không muốn sao? Hôm nay Bổn Vương sẽ cho ngươi.” Mộ Dung Trần ác độc nói xong, tay liền dùng chút lực ghì chặt nàng trên bàn, cởi y phục của chính mình ra rồi sau đó không một chút yêu thương, không một chút lưu tình hung hăng xỏ xuyên qua người nàng.

“A…” Đột ngột xảy ra đau đớn khiến Cung Tuyết Thiến nhịn không được kêu to ra tiếng: “Mộ Dung Trần, ta hận ngươi, ta sẽ giết ngươi, ta sẽ báo thù.”

“Ngươi cứ việc hận, cứ việc báo thù, Bổn Vương không sợ.” Mộ Dung Trần lạnh lùng vô tình nói, động tác dưới thân càng ngày càng hung mãnh.

Dưới thân, Cung Tuyết Thiến cố nhịn không kêu lên, dùng hết sức cắn chặt môi nhịn nhục. Nước mắt khuất nhục cùng máu tươi ở khóe môi từng giọt rơi trên bàn tạo thành một đám huyết hoa thê lương mà buồn thảm.

Trong phòng rốt cuộc cũng dừng lại, Mộ Dung Trần lạnh lùng ngồi một bên, Cung Tuyết Thiến đờ đẫn vẫn duy trì trạng thái không nhúc nhích, không cảm thấy xấu hổ, cũng không có cảm giác gì cả, chỉ có hơi thở sau hoan ái lẫn với mùi máu lan tỏa trong không khí.

“Mạnh Tâm Nghi, ngươi hãy tự lo bản thân cho tốt, nếu để bổn Vương biết ngươi cùng Thập tứ đệ có liên quan thì sẽ không dễ dãi thế này đâu.” Mộ Dung Trần liếc mắt nhìn nàng một cái rồi liền xoay người, phẩy tay áo bỏ đi.

Cung Tuyết Thiến vẫn không nhúc nhích, nàng muốn chết, thật sự muốn chết, nàng không hiểu vì sao bản thân bị người sỉ nhục như vậy mà vẫn còn sống?

“Tiểu thư….” Cánh cửa bị mở tung, Tiểu Vân vội vàng chạy vào, bị bộ dáng thê thảm của nàng dọa cho sợ hãi, ngay lập tức đi lấy quần áo che thân thể cho nàng.

“Tiểu thư, nô tỳ dìu người đi nghỉ.” Tiểu Vân muốn đỡ nàng dậy lại phát hiện nàng không hề nhúc nhích. Trên mặt mang theo nỗi sợ hãi, ôm lấy nàng: “Tiểu thư, người làm sao vậy, nói chuyện đi, người đừng dọa nô tỳ có được không?”

Cung Tuyết Thiến lại giống như không nghe thấy Tiểu Vân nói gì, vẫn giống như lúc nãy, không hề có một chút tri giác.

“Tiểu thư, người đừng dọa nô tỳ mà, người nói chuyện với nô tỳ đi.” Tiểu Vân vừa khóc vừa lắc lắc cánh tay nàng. Đột nhiên, lại buông tay nàng ra, nói: “Tiểu thư, người chờ nô tỳ đi mời đại phu.”

Tiểu Vân vừa định xoay người rời đi thì cánh tay đã bị nắm chặt, vội vàng quay lại liền thấy Cung Tuyết Thiến đã đứng dậy và đang giữ tay mình, liền vui mừng khóc ròng nói: “Tiểu thư, người tỉnh rồi.”

“Tiểu Vân, ngươi đi nghỉ ngơi đi, ta mệt rồi, muốn ngủ.” Nàng buông tay Tiểu Vân ra rồi đờ đẫn đến bên giường, lẳng lặng nằm xuống.

“Tiểu thư, vậy có việc gì người nhớ phải gọi nô tỳ.” Tiểu Vân lo lắng nhìn nàng lần nữa rồi mới xoay người đóng cửa rời đi.

Cung Tuyết Thiến mở to mắt, nằm trên giường, tay nắm chặt tấm trải giường phía dưới, nước mắt thi nhau tuôn trào. Hình ảnh xuất hiện trước mắt đều là kiếp trước, tình yêu thương của cha mẹ, sự yêu quý của thầy cô bạn bè. Nàng chưa từng nghĩ rằng mình sẽ gặp tình cảnh thê thảm như thế này.

“Cha…mẹ, con rất mệt, cuộc sống ở đây thật vất vả, thật bi thảm. Con rất nhớ hai người.”

“ZZ, cậu biết không, xuyên qua chẳng có gì là tốt cả. Mình nên làm gì bây giờ?”

Bên tai dường như vang vọng tiếng nói chuyện của hai cô gái trẻ.

“Mình rất thích tính cách kiên cường không buông xuôi của Vân Phi Tuyết. Nếu có một ngày mình xuyên qua, nhất định mình cũng sẽ giống như cô ấy.”

“Tuyết Thiến, cậu đừng đùa nữa. Đó chỉ là tiểu thuyết, làm sao có thể là thật được.”

“Hì hì, ngẫm lại thì sao lại có thể nhỉ.

Nàng liền lập tức ngồi dậy, sao nàng có thể buông xuôi, nàng phải kiên cường, nàng phải trả thù, phải khiến hắn trả giá gấp bội, đòi lại tất cả những sỉ nhục mình đã phải chịu.

**************************

Ba ngày sau.

“Tiểu thư, tiểu thư….” Tiểu Vân thở hổn hển chạy vào.

“Tiểu Vân, có chuyện gì?” Cung Tuyết Thiến nhìn nàng hỏi.

“Tiểu thư, Vương gia phái người tới đón tiểu thư quay về Vương phủ.” Tiểu Vân trả lời.

Cung Tuyết Thiến hơi sửng sốt, đón nàng về vương phủ cũng tốt, như vậy nàng mới có cơ hội tiếp cận hắn, mới có thể trả thù hắn. Nghĩ vậy liền gật đầu, phân phó: “Tiểu Vân, ngươi thu xếp hành lý đi, ta ra trước xem sao.”

“Dạ, tiểu thư.” Tiểu Vân ngẩn ra một lát mới hiểu được là tiểu thư đồng ý quay về Vương phủ.

Cung Tuyết Thiến đi đến đại sảnh, quản gia Vương phủ liền vội vàng hành lễ nói: “Tuyết chủ tử, Vương gia phái nô tài tới đón người quay về Vương phủ.”

“Cảm ơn ngươi, quản gia. Ta đã biết, Tiểu Vân đang thu xếp hành lý xong sẽ lên đường.” Cung Tuyết Thiến gật đầu.

Quản gia sửng sốt, nàng thật sự trưởng thành, đối với hắn khách sáo như vậy, vội vàng nói: “Tuyết chủ tử quá khách sáo rồi, nô tài không dám.”

Tiểu Vân cầm tay nải trong tay đi tới: “Tiểu thư, hành lý đã thu xếp xong rồi.”

“Được rồi, Tiểu Vân, ngươi lấy cho ta ít ngân phiếu.” Cung Tuyết Thiến gật đầu.

“Vâng, tiểu thư.” Tuy không biết nàng muốn làm gì nhưng Tiểu Vân vẫn nghe lời lấy ra hai tấm ngân phiếu đưa cho nàng.

“Lí bá, ông đã vất vả rồi, ông hãy cầm lấy số bạc này, cố gắng chăm sóc bản thân cho thật tốt.” Cung Tuyết Thiến tiến đến bên rồi đặt ngân phiếu vào trong tay Lí bá.

“Tiểu thư, người đang nói gì vậy? Lão nô không dám. Lão gia đã cho lão nô rất nhiều rồi, tiểu thư hãy giữ lại đi.” Trong mắt Lí bá chứa nước, từ chối. Lão biết Vương gia đối với tiểu thư cũng không tốt, nhưng mình lại vô năng vô lực, thật sự hổ thẹn với lão gia.

“Lí bá nhận đi, đây là của ta cho ông, nhớ bảo trọng.” Cung Tuyết Thiến cố nén nước mắt, xoay người rời khỏi phủ.

“Tiểu thư….” Sau lưng, Lí bá vẫn gọi theo.

*********************

Xe ngựa rất nhanh đã tới trước cửa Vương phủ.

Tiểu Vân đỡ nàng xuống xe, Cung Tuyết Thiến ngẩng nhìn tấm biển đề ba chữ “Phủ Vương gia”, bất giác khóe môi nở một nụ cười lạnh.

“Tuyết chủ tử, mời vào trong.” Quản gia làm động tác mời.

Cung Tuyết Thiến cùng Tiểu Vân đi vào cửa chính Vương phủ, trong nháy mắt cảm nhận được nỗi bi ai, nàng mất năm năm để rời khỏi nơi này vậy mà chưa đầy một tháng ngắn ngủi lại phải trở về.

“Ô, ai vậy nha?” Một đám nữ tử trang điểm xinh đẹp trong vương phủ liền vây quanh nàng, vẻ mặt đầy ghen tị: “Vương gia cư nhiên phái người đón ngươi trở về.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.