Cung Tuyết Thiến hung hăng trừng mắt nhìn hắn, thật muốn đem hắn thiến thành thái giám. Thái giám? Trong lòng liền nghĩ đến hình dáng lúc hắn biến thành thái giám, tâm tình tốt hơn nhiều, khóe môi nhịn không được mỉm cười.
“Ngươi lại đang có chủ ý quái quỷ gì đấy?” Tiếng nói của Mộ Dung Trần đột nhiên vang lên bên tai.
“Ta thì có thể có chủ ý quái quỷ gì được chứ.” Cung Tuyết Thiến hoảng sợ, cho dù là có thì nàng có thể nói cho hắn sao? Nàng vừa nghĩ vừa xoay người trở lại chỗ ngồi của mình, tiếp tục ăn cơm.
Mấy nữ nhân đang ngồi bên bàn ăn đều không nói một lời nào nhưng nàng có thể cảm giác được những ánh mắt ghen tị cừu hận của bọn họ đang ngầm bắn tới.
Dùng xong bữa tối, bước ra đại sảnh, trong khoảnh khắc đi ngang qua nàng, mấy nữ nhân đều hung hăng trừng mắt nhìn nàng, Cung Tuyết Thiến giả bộ không nhận ra, vừa định rời đi thì chợt nghe Mộ Dung Trần ở phía sau mệnh lệnh: “Mạnh Tâm Nghi, theo bổn Vương đến thư phòng.”
“Dạ.” Cung Tuyết Thiến theo sau hắn đến thư phòng.
Vừa đến thư phòng, Mộ Dung Trần liền phân phó: “Mài mực cho bổn Vương.”
“Mộ Dung Trần, đủ rồi đấy, trong Vương phủ của ngươi có nhiều nô tỳ như vậy sao lại muốn ta mài mực giúp ngươi.” Cung Tuyết Thiến rốt cục không thể nhịn được nữa, ngồi sang bên cạnh không thèm để ý mệnh lệnh của hắn.
“Bổn Vương muốn thế.” Giọng điệu của Mộ Dung Trần có chút vô lại.
“Ngươi muốn, nhưng ta không muốn.” Cung Tuyết Thiến nói, nàng mới không muốn hầu hạ hắn đâu.
“Mạnh Tâm Nghi, trước khi nói chuyện, ngươi tốt nhất nên cân nhắc một chút, ở nơi này ngươi có tư cách nói “không” sao?” Ánh mắt của Mộ Dung Trần nhìn thẳng vào nàng châm chọc.
“Nếu ta cứ muốn nói “không” thì sao?” Cung Tuyết Thiến không tin, ngang ngạnh nói.
“Ngươi hẳn biết hậu quả của việc này ra sao?” Mộ Dung Trần nhìn nàng chằm chằm, lời nói mang tính uy hiếp rõ ràng.
Cung Tuyết Thiến tức giận đến mức mặt đỏ bừng, trừng mắt nhìn hắn nói: “Mộ Dung Trần, ngươi đường đường là một Vương gia, không thể đổi phương thức khác bớt đê tiện hơn sao?”
“Phương thức không quan trọng, dùng được là tốt rồi, hơn nữa đối với ngươi thì….” Khóe môi Mộ Dung Trần khẽ nhếch, lập tức ra lệnh: “Mài mực.”
Cung Tuyết Thiến cho dù trăm ngàn lần không muốn cũng không thể không đi đến mài mực cho hắn.
Mộ Dung Trần cầm tấu chương bên cạnh lên xem, đợi nàng mài mực xong rồi mới nhấc bút lông viết vài chữ như phượng múa rồng bay lên trên tấu chương.
Cung Tuyết Thiến nhìn nét chữ cứng cáp có lực của hắn, không nghĩ đến con người hắn không ra sao cả nhưng chữ viết cũng không tồi.
“Chữ viết của bổn Vương có phải rất đẹp hay không?” Mộ Dung Trần thấy nàng nhìn chữ viết của mình chằm chằm liền nói.
“Cũng được.” Cung Tuyết Thiến không cười nói.
“Cũng được?” Mộ Dung Trần thiếu chút nữa ngất xỉu vì thiếu khí, hắn viết chữ bằng bút lông mười mấy năm không đứng thứ nhất thì cũng phải thứ nhì, vậy mà ở trong miệng nàng rõ ràng lại là “cũng được”. Hắn liền lạnh lùng nhìn nàng nói: “Vậy để bổn Vương mở rộng tầm mắt về chữ của ngươi.”
Nếu hắn nhớ không lầm thì nàng hoàn toàn không thích luyện chữ, chữ của nàng viết ra dù tốt hay xấu thì cũng chỉ có thể gọi là chữ thôi.
“Tốt, vậy ta đây sẽ giúp Vương gia mở mang kiến thức về cái gì mới được gọi là chữ chân chính.” Cung Tuyết Thiến không chút khách khí cầm lấy bút lông viết xuống tờ giấy bên cạnh ba chữ “Mộ Dung Trần”, dù sao thì nàng cũng là người đứng đầu của cuộc thi viết chữ bằng bút lông, còn đặc biệt nghiên cứu qua rất nhiều thư pháp.
Mộ Dung Trần nhìn chằm chằm nét chữ như rồng bay phượng múa, nước chảy mây trôi, sắc sảo tinh tế kia, không giống chữ viết được viết ra từ tay một nữ tử, ánh mắt mang theo vài phần kinh ngạc, vài phần hoài nghi. Từ khi nào chữ viết của nàng đẹp đến như vậy?
“Vương gia thấy thế nào?” Trên mặt Cung Tuyết Thiến mang theo vài phần đắc ý, từ ánh mắt kinh ngạc kia của hắn nàng cũng đã biết đáp án.
“Miễn cưỡng chấp nhận được.” Mộ Dung Trần thuận miệng đáp, trong lòng lại nghi hoặc không thôi.
“Ghen tị...ngươi rõ ràng ghen tị.” Đôi mắt của Cung Tuyết Thiến chứa vẻ xấu xa nhìn hắn.
“Bổn Vương ghen tị sao? Ngươi có cái gì đáng để bổn Vương ghen tị chứ.” Mộ Dung Trần hừ một tiếng.
“Ta có rất nhiều thứ đáng để ngươi ghen tị, chỉ là ngươi không biết mà thôi.” Cung Tuyết Thiến ra vẻ thần bí nói, cố ý muốn làm hắn hiếu kì.
“Vậy sao? Bổn Vương thật muốn biết đó là gì.” Ánh mắt của Mộ Dung Trần khẽ nhíu lại, nàng có bí mật gì mà hắn không biết sao?
“Đáng tiếc ta không muốn nói cho ngươi biết.” Cung Tuyết Thiến ngang nhiên nhìn hắn.
“Bổn Vương sẽ có biện pháp làm cho ngươi nói ra.” Mộ Dung Trần lấy tay ôm chặt thắt lưng của nàng.
“Đổi phương pháp khác đi, ta đã miễn dịch rồi.” Cung Tuyết Thiến lạnh lùng đẩy hắn ra, đứng dậy nói: “Ta mệt mỏi rồi, muốn đi ngủ.”
Nói xong không đợi hắn đồng ý liền xoay người rời đi.
Lúc này Mộ Dung Trần cũng không có ngăn cản nàng mà chỉ cầm lấy tờ giấy ở trên bàn, nhìn ba chữ “Mộ Dung Trần” ở mặt trên, trong mắt lộ ra vẻ cảnh giác.
Quay ra ngoài cửa gọi lớn: “Người đâu?”
“Vương gia có gì phân phó?” Một nha hoàn liền đi vào, cung kính hành lễ nói.
“Đến Tuyết Uyển đưa nha hoàn của Tuyết Cơ đến gặp bổn Vương.” Mộ Dung Trần phân phó.
“Dạ, Vương gia.” Tiểu nha hoàn vội vàng rời đi.
Rất nhanh Tiểu Vân liền tiến vào hành lễ, trong lòng bất an: “Nô tỳ tham kiến Vương gia.”
“Tiểu Vân, bổn Vương hỏi ngươi, từ khi nào thì tiểu thư nhà ngươi bắt đầu học viết chữ?” Mộ Dung Trần trực tiếp hỏi.
“Bẩm vương gia, từ năm năm trước, lúc tiểu thư một mình ở Tuyết Uyển không có việc gì làm thường thích viết chữ.” Tiểu Vân thành thật hồi đáp.
Hóa ra nàng lợi dụng năm năm này học được, xem ra hắn thật sự phải nhìn nàng với cặp mắt khác xưa, nghĩ vậy liền hỏi: “Nàng còn học gì nữa không?”.
“Bẩm Vương gia, hết rồi ạ.” Tiểu Vân lắc đầu đáp.
“Được rồi, lui xuống đi.” Mộ Dung Trần phân phó, biết rằng nàng chỉ là cố ý làm ra vẻ huyền bí.
“Nô tỳ cáo lui.” Trong lòng Tiểu Vân đang căng thẳng liền thả lỏng, vội vàng lui ra, không rõ Vương gia hỏi cái này để làm gì.