Trên đường lớn, một chiếc xe ngựa cùng mấy thị vệ cưỡi ngựa, cầm đuốc trên tay lao nhanh đến.
Từ rất xa đã nhìn thấy phía trước có người đang đi tới, nhìn kỹ lại thì rõ ràng là Vương gia, càng kỳ quái hơn chính là Vương gia rõ ràng đang cõng Tuyết chủ tử trên lưng.
“Thuộc hạ tham kiến Vương gia, mời Vương gia lên xe ngựa.” Thị vệ đồng loạt quỳ xuống, không dám hỏi nhiều.
“Ai bảo các ngươi đến đây?” Mộ Dung Trần vừa đặt Cung Tuyết Thiến lên xe ngựa, vừa hỏi.
“Bẩm Vương gia, là quản gia, quản gia ra lệnh cho thuộc hạ tìm kiếm Tuyết chủ tử.” Thị vệ bẩm bảo sự thật, “Không ngờ lại gặp được Vương gia.”
“Đi thôi.” Mộ Dung Trần vào trong xe ngựa, chờ Tiểu Vân lên xe xong mới phân phó, quản gia quả nhiên biết tâm tư của hắn.
“Dạ, Vương gia.” Lúc này tất cả thị vệ mới lên ngựa quay trở lại đi về hướng Vương phủ.
Trong xe ngựa, Cung Tuyết Thiến ngã đầu vào trong ngực hắn, vừa mệt vừa đói, vừa bị dọa cho sợ, làm nàng chìm vào giấc ngủ rất nhanh.
Mộ Dung Trần nhìn khuôn mặt bị đánh sưng đỏ của nàng, trong ánh mắt ẩn chứa tia đau lòng, không khỏi lấy tay giúp nàng vén tóc, ngón tay nhẹ nhàng vuốt mặt nàng, nếu nàng không cố chấp như vậy thì làm sao xảy ra chuyện đó được.
Rất nhanh đã về tới Vương phủ.
Tiểu Vân vừa định đánh thức tiểu thư thì Mộ Dung Trần liền phân phó: “Ngươi đi xuống trước đi.”
“Dạ.” Tiểu Vân nhảy xuống trước.
Hắn ôm theo Cung Tuyết Thiến đang ngủ say xuống xe ngựa.
“Vương gia, người đã trở về.” Quản gia luôn luôn chờ ở cửa, tuy rằng sửng sốt khi nhìn thấy Vương gia nhưng cũng lập tức hiểu ra, vội vàng hành lễ nói.
“Ừ, sai người chuẩn bị nước tắm cùng bữa tối đem tới đây.” Mộ Dung Trần gật gật đầu phân phó.
“Nô tài đã sớm cho người chuẩn bị xong cho người.” Quản gia hồi đáp, ông đã sớm chuẩn bị xong hết thảy.
Cung Tuyết Thiến ở trong lòng hắn nghe được tiếng nói mới chậm rãi mở to mắt.
“Tỉnh dậy rồi à, đã về đến Vương phủ rồi, vào trong thôi.” Mộ Dung Trần buông nàng ra, nhưng vẫn nắm tay nàng như cũ, đi về phía Tuyết Uyển.
Trong Vương phủ, toàn bộ hạ nhân đều nhìn thấy cảnh này, đồng thời cũng thấy được y phục choàng trên người nàng, Vương gia cư nhiên trong đêm hôm khuya khoắt đích thân đi đón Tuyết chủ tử trở về, xem ra trước đó bọn họ đều đã đoán sai.
Mai uyển, Lan uyển, Tình uyển… Toàn bộ chủ tử nghe được nha hoàn hồi báo đều đồng loạt đứng dậy, sắc mặt cực kỳ khó coi, Vương gia lại có thể đích thân đón nàng trở về. Xem ra bọn họ nhất định phải diệt trừ nàng mới được.
Tuyết uyển.
Cung Tuyết Thiến tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ rồi ngồi vào bàn ăn bữa tối.
“Ăn xong rồi thì nghỉ ngơi cho khỏe đi.” Mộ Dung Trần nhìn nàng nói, ngày hôm nay nàng đã chịu đủ giáo huấn rồi.
“Vâng, ăn xong rồi.” Cung Tuyết Thiến buông đũa, đi đến bên giường, nghe lời vô cùng.
Mộ Dung Trần cởi áo khoác, nằm xuống bên cạnh, ôm lấy nàng từ phía sau, lần đầu tiên nàng không cự tuyệt mà rất nghe lời nhấc đầu tựa vào trước ngực hắn.
Nàng nghĩ lại mà vẫn còn sợ, nếu hôm nay hắn không quay lại kịp thì hậu quả sau đó sẽ như thế nào?
“Sao còn chưa ngủ, đang suy nghĩ gì vậy?” Thanh âm của Mộ Dung Trần vang lên trên đỉnh đầu của nàng.
“Nghĩ đến bộ dạng hôm nay của chàng, rất đẹp trai.” Cung Tuyết Thiến nói, bộ dạng giết người kia không khiến nàng cảm thấy sợ hãi mà trái lại còn có chút mê luyến.
“Ta vốn dĩ đã yêu chàng rồi mà!” Cung Tuyết Thiến nhìn vào đôi mắt của hắn mà nói, thật ra lúc này nàng cũng không biết mình là thật lòng hay là đang diễn trò nữa.
“Vậy sau này, nàng phải sửa đổi tính tình của mình đi, không được chọc giận bổn Vương nữa.” Mộ Dung Trần ôm nàng nói, nếu được như vậy thì có lẽ hắn sẽ đối xử với nàng tốt hơn.
“Nhưng mà nếu sửa đổi thì không còn là ta nữa rồi, bản tính của một người là không thể thay đổi, hơn nữa không phải chàng thích ta như vậy sao?” Cung Tuyết Thiến dùng tay ôm lấy hông của hắn nói.
“Mạnh Tâm Nghi, da mặt của nàng càng ngày càng dày, bổn Vương nói thích nàng khi nào?” Mộ Dung Trần nhìn chằm chằm vào nàng, nhưng ánh mắt kia lại rất ấm áp.
“Đúng là chàng chưa nói, nhưng ta cảm nhận thấy điều đó ở chỗ này của chàng.” Cung Tuyết Thiến dùng ngón tay chỉ vào lồng ngực của hắn.
“Bây giờ bổn Vương mới biết nàng còn có bản lĩnh này nữa đấy.” Tuy rằng ngoài miệng Mộ Dung Trần trào phúng, nhưng trong lòng lại dậy sóng, hắn thích nàng sao?
“Con vịt chết còn cãi bướng.” Cung Tuyết Thiến trừng mắt nhìn hắn nói thầm một tiếng, sau đó mới nói: “Không nói nữa, ta mệt rồi, muốn ngủ.”
Mộ Dung Trần nhìn chằm chằm khuôn mặt lúc nhắm mắt của nàng, trong lòng vẫn tự hỏi bản thân, hắn thích nàng sao? Nếu không thích thì tại sao thấy dáng vẻ thảm hại không chịu nổi của nàng lại đau lòng, nếu không thích thì vì sao đêm hôm khuya khoắt còn đi tìm nàng, nếu không thích thì vì cớ gì lần nào cũng đều dễ dàng tha thứ thái độ bất kính của nàng đối với mình, nhưng nếu thích thì thích ở điểm nào?
Ở trong mộng, nàng mơ thấy bốn tên hắc y nhân cùng nhau cười phá lên đầy âm hiểm, bước tới gần nàng, nhưng bóng dáng của Mộ Dung Trần lại tuyệt tình quay đi vứt bỏ nàng.
“Các ngươi không được lại đây, không phải các ngươi đã chết rồi sao?” Nàng sợ hãi lùi về phía sau, không ngờ hắn lại bỏ rơi mình một lần nữa.
“Ha ha ha….” Sắc mặt của bọn chúng cười đến dữ tợn, bàn tay hướng tới phía nàng.
“Đừng…đừng….” Nàng vẫn lui về phía sau.
Bốn tên ấy giữ chặt nàng lại, không chế được nàng, từng mảnh từng mảnh y phục trên người đã bị bọn chúng cởi ra, lộ ra cái yếm đỏ tươi, nước mắt tuyệt vọng của nàng không ngừng tuôn rơi.
“Đừng…đừng, buông ra. Mộ Dung Trần, mau cứu ta.” Trong lúc ngủ mơ, Cung Tuyết Thiến đột nhiên quát to lên, sắc mặt tràn ngập bất an sợ hãi, tay chân vô thức đấm đá lung tung.
“Mạnh Tâm nghi, mau tỉnh lại, nàng làm sao vậy, gặp ác mộng sao?” Mộ Dung Trần lấy tay, dùng sức lay lay nàng.
Lúc này Cung Tuyết Thiến mới lập tức tỉnh táo lại, thấy hắn ở trước mắt liền ôm chặt lấy: “Mộ Dung Trần, đừng bỏ lại ta, ta sợ lắm, thực sự rất sợ.”