Mùa xuân đã qua, bầu không khí đầu hạ mang theo làn hơi nóng nực, ngoài cửa sổ là hàng cây cao chọc trời như rặng mây màu xanh lục, che lấp ánh nắng.
Tiểu thiếu gia vuốt ve chiếc nhẫn ngọc thô kệch trên tay. Nó đã nằm trong tay y nửa ngày, lúc đó y vừa thấy nó trông rất khó coi vừa cảm nhận được ấm áp và sự vui mừng thầm kín.
Bây giờ mới chưa hết một ngày mà trái tim y đã nguội lạnh.
Y lại nghĩ tới vẻ mặt đầy khổ sở của trưởng lão, nói cho y biết: “Nhà họ Bạch chúng ta mặc dù là một gia tộc hiển hách ở nhân gian, còn có thể tranh giành thế lực với hoàng tộc, nhưng đây lại là Ma thần đại nhân…Chúng ta sao dám làm trái ý ngài được.”
“Đừng nói là con, nếu Ma thần đại nhân mở miệng thì ngay cả đương kim Thái tử cũng phải, cũng phải đưa đi.”
Gia chủ ngồi ở bên cạnh khe khẽ thở dài, kêu nhũ danh của y.
“A Phù, con đi làm Ma hậu dù sao cũng vẫn hơn, vẫn hơn trở thành tế phẩm mà.”
Tiểu thiếu gia nằm nhoài trên cửa sổ, ánh sáng rải rác rơi xuống, y mở lòng bàn tay ra giống như đang cầm một cây kẹo phát sáng, nóng rẫy.
Tạp dịch trẻ tuổi kia đi đâu vậy? Tiểu thiếu gia nghĩ ngẩn ngơ.
Qua một hồi lâu, xuyên qua cành lá rậm rạp sum suê truyền ra một âm thanh nức nở, nghẹn ngào.
—
Mà Ma thần đại nhân lại đang vui vẻ thảo luận chuyện hôn lễ với tổng quản.
“Ta muốn tu sửa cung điện này lần nữa, chẳng phải chúng ta đã đoạt được không ít thứ hay ho từ thiên giới sao, ngươi cứ xem rồi làm.” Ma thần nỗ lực giữ vững sự nghiêm túc nhưng khóe miệng vẫn lộ ra chút ý cười “Hắn thích ăn điểm tâm, tìm ở nhân gian mấy đầu bếp có trù nghệ tốt tới. Còn có, da của hắn vừa mềm vừa nộn, ngươi đem mấy thứ đồ của đám tiên nữ trên thiên giới đến, đừng để hắn nằm bị cộm.”
Tổng quản ma giới bẻ gãy một cái bút lông, sau đó ngẩng đầu lên nở một nụ cười vô cùng chuyên nghiệp: “Ngài cứ tiếp tục.”
“Thông đạo giữa Ma giới và Nhân gian cũng phải trùng tu lại để thuận tiện cho hắn về nhà thăm người thân. Đúng rồi phải phát cả thiệp mời cho thiên đế nữa, cái lão lưu manh độc thân đó…”
Ma thần đại nhân thao thao bất tuyệt, nói còn nhiều hơn so với một năm trước kia.
Tổng quản ma giới vừa tận lực ghi chép, vừa hướng ánh mắt đầy khát vọng về thân cây ngoài cửa sổ.
Cây này cao như vậy, rất thích hợp để treo cổ…
—
Giao phó xong xuôi tất cả mọi chuyện, Ma thần đại nhân tiếp tục ném sự vụ đang chờ xử lý sang một bên, ra roi thúc ngựa chạy về nhân gian.
Tổng quản ma giới lòng như tro tàn, người còn chưa vào cửa đã hại nước hại dân như vậy, chờ đến lúc thật sự thành hôn thì quân vương bất tảo triều (*), Ma giới không sớm thì muộn cũng sẽ diệt vong.
(*Quân vương bất tảo triều: ý nói vua không còn thực quyền)
Nhưng mà Ma thần không ngờ được, hắn vừa về tới viện phủ của tiểu thiếu gia đã thấy bên cạnh y được đặt ba bọc đồ vô cùng chỉnh tề, bản thân ngồi đung đưa chân ở mép giường, vừa nhìn thấy hắn thì hai mắt đã sáng lên.
Ma thần muốn biết chuyện gì đang xảy ra lắm đây.
Tiểu thiếu gia nhào lên người hắn, nước mắt lưng tròng.
“Ngươi dẫn ta chạy trốn đi!”
Ma thần trầm mặc hai giây: “Ngươi chờ đã, trốn cái gì cơ…?” Ta muốn thú ngươi, chạy cái gì mà chạy?
Nhưng hắn còn chưa kịp nói xong, tiểu thiếu gia đã òa khóc.
“Huhuhu tên Ma thần kia cư nhiên không biết xấu hổ mà muốn thành hôn với ta, đúng là trâu già gặm cỏ non! Ta còn nghe nói hắn vừa xấu vừa mập lại vừa già, hung ác đến độ một ngày ít nhất phải ăn ba hung thú, còn lười tắm nữa!”
“………………………”
Ma thần tuyệt vọng nghĩ: ta có tắm, thật sự đấy.
Ta không xấu cũng chẳng mập, càng không khoái ăn ma thú.