Edit : Michellevn
Liêu Viễn đưa mắt nhìn Quách Trí, cảm thấy hơi có chút khác thường.
Quách Trí đưa lưng về anh, vẫn nhìn không ra biểu hiện gì.
Nhưng anh vẫn không khỏi nghĩ rằng, Quách Trí và anh Lâm .......quen thuộc thật đấy.
Quách Trí có rất nhiều bạn bè, hơn một nửa trong đó là nam giới.
Điều này có lẽ liên quan đến tính cách của cô, cũng có thể liên quan đến một hiện trạng mà nam giới chiếm vị trí vững chắc ở nơi làm việc.
Nhưng Liêu Viễn vẫn mơ hồ cảm thấy, Quách Trí rất quen thuộc với Lâm Bác, vượt qua cả cô với những người bạn nam giới khác của cô.
Nhưng ý nghĩ này cũng chỉ là lóe lên trong đầu mà thôi.
Thời điểm Lâm Bác gọi điện thoại cũng cách đó không xa, không bao lâu, anh ấy đã tới.
Quách Trí xỏ dép lê ra mở cửa cho anh ấy.
" Này là sao đây ?" Lâm Bác sửng sốt, không hề nghĩ ngợi mà nắm lấy cằm Quách Trí, khẽ dùng sức, nhìn vết thương trên cổ cô.
Quách Trí lập tức hất tay anh ấy ra, đưa mắt nhìn anh ấy và nói :" Không có gì.
Đánh lộn với người ta một trận thôi."
Lâm Bác cũng lập tức phản ứng lại.
Thân hình anh hơi chững lại, nhưng tiếp sau đó lại coi như không có gì xảy ra, bình thản ung dung.
Liếc nhìn Liêu Viễn ở phía sau Quách Trí, nhướng nhướng mày lên :" Hơ ! Té ra hai người có hẹn trước rồi hả ? Đánh nhau mà còn chọn cùng một ngày?"
Quách Trí ngạc nhiên, xoay người nhìn về phía Liêu Viễn.
Liêu Viễn cúi đầu, giống y như học sinh tiểu học mắc lỗi.
"........" Quách Trí quay đầu nói với Lâm Bác," Vào đi rồi nói tiếp."
"Anh Lâm.
Cho ......" Liêu Viễn cầm dép lê đưa cho Lâm Bác.
Lâm Bác khom người đổi giày, thì trông thấy trên chân hai người là đôi dép lông cặp màu hồng phấn.
".........."
Làm anh ấy nổi da gà !
Quách Tiểu Trí, thật là càng sống càng giật lùi! Anh ấy xem chừng cô sống thêm hai năm nữa là có thể trở lại mười tám tuổi luôn !
Liêu Viễn đi vào phòng bếp, bật bếp hâm nóng lại một chút lê hầm trong nồi.
Loáng thoáng nghe được trong phòng khách, Lâm Bác hỏi Quách Trí:" Em lại đánh nhau với ai hả ?"
" Lưu mập, còn nhớ không ?"
" Ồ, cô ta à.
Chuyện thế nào ? "
" Không có gì, chỉ tại miệng cô ta quá bỉ ổi...."
......
Liêu Viễn tắt bếp, đổ một chén lê hầm nóng hổi, bưng ra phòng khách đặt ở trước mặt Lâm Bác:" Anh Lâm."
" Cảm ơn ." Lâm Bác bưng lên nhấp một ngụm ."..........."
xe của Lâm Bác đỗ ở vị trí dành cho khách, đi đến cửa chung cư còn cách một quãng.
Đế Đô mùa đông này gió lạnh, một đoạn đường ngắn ngủn cũng có thể khiến người ta bị gió lùa lạnh hết cả cổ.
Một ngụm lê hầm nóng hổi này xuống bụng, ấp áp dễ chịu, thật sự rất thoải mái.
Dựa vào sự hiểu biết của Lâm Bác đối với Quách Trí, anh ấy hiểu rất rõ, nếu để Quách Trí vào phòng bếp nấu những thứ như canh canh nước nước này, thì khả năng là cô có thể nấu cho bạn thủng nồi luôn !
Anh ấy đưa mắt nhìn Liêu Viễn ngồi trên ghế sô pha đơn đối diện.
Cúi đầu lại nhấp thêm một ngụm, làm ấm bụng....
Quách Tiểu Trí này, trải qua cuộc sống nhỏ ....
" Xảy ra chuyện gì ? Anh đánh Hà Khải hả ?" Quách Trí kinh ngạc hỏi.
Liêu Viễn cụp mắt " Ừm" một tiếng, thừa nhận.
"Cậu ta đã làm gì ?" Quách Trí định thẳng cho Hà Khải "Có tội".
Liêu Viễn nhà họ đâu phải là trẻ trâu mà tùy tiện mất bình tĩnh, tính tình Liêu Viễn tốt bao nhiêu ! Chắc chắn là lỗi của người khác !
Liêu Viễn nhìn cô, trong mắt của cô không hề trách cứ, chỉ có quan tâm.
Trong lòng anh ấm áp, cố gắng kìm nén mới không đỏ mắt trước mặt Lâm Bác.
Anh có thể khóc trước mặt Quách Trí, nhưng không hiểu tại sao, cực kỳ không muốn rơi nước mắt trước mặt Lâm Bác.
" Chính là anh ta, tung tin trên mạng, nói bao nuôi gì gì đó." Anh nói bằng giọng nghèn nghẹn.
Quách Trí nghe giọng anh, thì biết ngay mít ướt này lại muốn khóc rồi.
Cũng may là không khóc thật.
Nếu anh thật sự rơi hạt đậu vàng trước mặt Lâm Bác, thì cô cũng sẽ xấu hổ.
May quá, cô hài lòng nghĩ, dù thế nào thì lần này cũng nhịn được rồi, không bị mất mặt trước người ngoài.
Cái dáng vẻ mít ướt đó, một mình cô nhìn là được rồi.
" Anh đắc tội gì với anh ta ?" Cô kỳ quái hỏi.
" Không có." Liêu Viễn biện bạch.
Thật ra anh không muốn nói lắm.
Nhưng bốn con mắt của Lâm Bác và Quách Trí cứ nhìn anh chằm chằm, chờ anh đưa ra đáp án.
Anh hết cách, đành phải nói ra.
" Anh ta ....!Anh ta nói, anh ta thích anh ."
Quách Trí/Lâm Bác:"..........."
Quách Trí day day huyệt thái dương :" Bà mẹ nó !"
Cũng may là Lâm Bác khôn ngoan sắc sảo, lúc này mới không bật cười ra tiếng.
Anh ấy " khụ" một tiếng rồi bảo :" Người đại diện của Hà Khải hôm nay liên hệ với tôi, xin lỗi một hồi, nói rằng, thằng nhỏ không hiểu chuyện, giận lên thì làm bừa.
Tôi và anh ta nói xong cả rồi, đợi bộ phim này đóng máy thì để Hà Khải mở tiệc xin lỗi."
Anh ấy đặt cái chén xuống, tựa vào ghế sô pha, tổng kết ngắn gọn lại:" Hà Khải tung tin vớ vẩn, mặc dù có chút ghét bỏ nhưng thực ra cũng không có gì lớn chuyện cả.
Tìm mấy thủy quân làm rối lên là ổn thôi.
Vốn dĩ cũng chỉ là nói vớ nói vẩn không bằng không chứng."
" Về sau kéo cả em vào," Anh ấy nhìn Quách Trí," Thực ra là lại có người đăng ảnh chụp của hai người, còn tung luôn nghề nghiệp và họ của em luôn."
" Em biết cái đó...." Quách Trí cảm thấy thái dương đau," Thế nên ...."
Thế nên toàn bộ câu chuyện này, đều là do hoa đào thối nát của Liêu Viễn!
Một nam một nữ, còn nở một lúc hai bông !
Quách Trí cũng hết biết nói gì luôn .
Cô liếc mắt nhìn, đầu của Liêu Viễn càng gục xuống thấp hơn.Chẳng trách trước đó anh ồn ào gì mà không muốn đóng phim nữa, không muốn kiếm ăn trong giới này nữa.
Nếu anh thực sự trở nên nổi tiếng, về sau loại chuyện này, e là chỉ nhiều chứ không thiếu.
Mà chuyện này, đã ảnh hưởng rất nghiêm trọng đến công việc của Quách Trí rồi.
Vì thế, Liêu Viễn mơi có ý định lùi bước.
Nhưng đây ....!thực sự cũng không phải là lỗi của Liêu Viễn !
Quách Trí nhìn anh gục đầu xuống thấp, tóc mái che khuất cả gương mặt, chỉ có thể nhìn thấy sống mũi cao cao .....!Trong lòng không khỏi cảm thấy chua xót.
Nội tâm của Quách Trí, nếu nói cứng rắn thì lúc cần thiết cũng có thể trở nên cứng rắn.
Thế nhưng Liêu Viễn, luôn có thể chọc thủng sự mềm yếu trong lòng cô .....
" Vậy hiện giờ làm thế nào ?" Cô điều chỉnh hơi thở của mình rồi quay qua hỏi Lâm Bác.
Liêu Viễn cũng ngẩng đầu nhìn Lâm Bác.
Lâm Bác lại rủ mắt xuống, rồi ngước lên nói với Liêu Viễn:" Tiểu Liêu, làm phiền cậu mua giúp tôi bao Vân Khê nhé, tôi chỉ hút loại đó."
Liêu Viễn thoáng chần chứ, nhìn về phía Quách Trí.
Quách Trí đưa mắt nhìn Lâm Bác, quay qua vỗ vỗ tay Liêu Viễn:" Đi đi, ra cổng chung cư rẽ trái, có một cửa hàng thuốc là và rượu." Cô nhắc nhở anh.
Lâm Bác liền đi thay quần áo, mặc áo khoác ở huyền quan rồi kéo cửa đi ra ngoài.
Lúc kéo cửa, anh nhìn thấy Lâm Bác ngồi trên ghế sô pha đơn, Quách Trí ngồi khoanh chân trên sô pha lớn.
Hai người họ nhìn nhau.
Trước giờ Quách Trí luôn rất có khí thế, mà Lâm Bác quyết không thua cô.
Hai người chỉ ngồi yên nhìn nhau, cách huyền quan và hành lang, Liêu Viễn cũng có thể cảm nhận được hai luồng khí lực ngang nhau.
Ngay tại lúc anh ngơ ngác thì cánh cửa đóng lại.
" Muốn nói gì?" Quách Trí mở miệng trước.
Lâm Bác cố ý tách Liêu Viễn đi, chắc chắn là có lời gì đó không thể để Liêu Viễn nghe được.
" Trước tiên để tôi uống chút gì thanh giọng, này là gì á, nhớt nhờn." Lâm Bác đặt lê hầm lên bàn trà, nói bằng giọng ghét bỏ.
Anh ấy tự nhiên đi tới phòng ăn, mở ngăn kéo tủ góc, muốn tự mình pha tách trà xanh.
Nhưng trong ngăn kéo đó toàn là sô cô la, bánh quy và đồ ăn vặt.
" Đây này." Quách Trí đi theo, kéo một ngăn khác, lấy ra hộp trà xanh.
Lâm Bác lại kéo ngăn tủ ra lấy tách thủy tinh.
Nhưng trong ngăn tủ toàn là hạt thông, quả hồ đào, hạt dẻ, từng lọ từng lọ quả sấy khô.
"Bên này này." qy kéo một ngăn tủ khác, lấy cái tách ra đưa cho anh ấy
Lâm Bác cầm lấy cái tách :".........."
Đột nhiên thấy khó chịu không hiểu nổi.
Tự mình pha tách trà xanh.
Anh ấy thổi lá trà, quét mắt nhìn xung quanh.
Bày biện trong căn phòng phần lớn không thay đổi, nhưng rất nhiều chi tiết, chẳng hạn như vị trí của các đồ vật nhỏ, hay thói quen cất giữ thì rõ ràng đã thay đổi.
Trong căn nhà này, thực ra anh ấy vô cùng quen thuộc.
Không nhớ đã từng đến nơi này bao nhiêu lần, và ở nơi đây bao nhiêu đêm.
Trươc kia đồ nào để ở đâu, cơ bản anh ấy điều biết.
Nhưng hiện giờ thay đổi hết cả rồi !
Lâm Bác cảm thấy cả người đều khó ở .
Trước kia anh ấy tới chỗ này, có thể tùy tiện ra vào.
Nhưng hiện giờ, nhiều nhất là anh ấy đi từ phòng khách đến phòng ăn, còn khu vực phòng ngủ chính đã trở thành chốn riêng tư mà anh ấy không thể tùy ý bước vào.
Anh ấy nhớ ở chỗ này của cô, hình như anh ấy vẫn còn có mấy cái áo sơ mi, quần lót và tất gì gì đó.
Anh nhớ chỗ này của cô vẫn còn có một cái dao cạo râu của anh ấy.
Đột nhiên anh ấy rất muốn hỏi Quách Trí một chút, rằng mấy thứ kia có còn hay không.
Nhưng anh ấy có dự cảm, nếu mà hỏi rồi, thì đáp án nhận được kiểu gì cũng bực bội.
"Nói đi." Quách Trí ngồi trở lại ghế sô pha, vẫn ngồi khoanh chân, hai tay ấn lên mắt cá chân." Tình hình hiện tại thế nào ?"
" Đối với Liêu Viễn thì không tính là chuyện lớn.
Mà phiền phức chính là," Lâm Bác thổi thổi lá trà," thực ra là em."
" Chuyện kiểu này trong giới thì ngày nào chả có, thật hay giả, tự mình biết thôi.Rắc rối thì đã qua rồi.
Phiền phức chính là cuốn cả người ngoài như em vào.
Công việc cũng bị ảnh hưởng rồi hả ?" Anh ấy nhấp ngụm trà.
" Em mà sợ những người này à ? Anh hùng bàn phím." Quách Trí không chịu thua." Cùng lắm thì không mở Weibo nữa.
Có thể đến công ty tìm em sao ?"
" Hiện giờ Liêu Viễn chỉ có chút nổi tiếng, còn chưa đến mức có fan cuồng như vậy." Lâm Bác cười bảo," Chỉ là đối với hai người cũng ....! Haizz, bỏ đi."
Quách Trí chán anh ấy luôn.
" Có gì thì nói đi !" Chán nhất là nói nửa câu, bỏ nửa câu.
Lâm Bác thổi lá trà cả nửa ngày, mới mở miệng.
"Liêu Viễn ấy mà, vẫn rất có tiềm lực.
Phát triển tốt rồi thì tương lai sẽ không tệ.
Em xem mấy người nổi tiếng hiện giớ, cũng chỉ như vậy, cho Liêu Viễn cơ hội thì chưa chắc thua kém họ."
" Nghiêm túc mà nói, con đường sau này của cậu ấy hẵng còn dài.Hai người ổn định sớm như vậy ......!đối với Liêu Viễn thì quả thực không phải chuyện sáng suốt."
Quách Trí không dời tầm mắt :" Hiện giờ rất nhiều sao nam đều có bạn gái."
" Đúng.
Nếu chờ đến cậu ấy khoảng hai bốn hai lăm, tuyên bố có bạn gái gì gì đó thì trên cơ bản các fan đều ổn và có thể chấp nhận.
Xét cho cùng thì không giống với hồi chúng ta còn nhỏ, không phải nói ngôi sao có bạn gái là fan liền nhào nháo đòi sống đòi chết.
Nhưng mà .....!" Lâm Bác móc một bao Vân Khê từ trong túi quần ra, rút một điếu châm lửa." Vấn đề chính là, tuổi của Liêu Viễn quá nhỏ.
Hiện giờ cậu ấy tuyên bố có bạn gái, fan của cậu ấy có chút không chấp nhận nổi.
Em có cảm nhận được không ?"
Quách Trí trầm mặc giây lát.
Sao có thể không cảm nhận được.
Bên dưới weibo của cô tràn ngập những lời mắng nhiếc cô.
Mắng cô không biết xấu hổ.
Mắng cô quyến rũ Liêu Viễn.
Mắng cô Ngộ nhân tử đệ (*).
Mắng cô là già mà không nên nết .
(*)Ngộ nhân tử đệ(误人子弟): làm lỡ đời đệ tử | chỉ giáo viên không có tài năng, hay không có trách nhiệm, bỏ bê học sinh khiến học sinh không phát triển được.(bachngocsach.com)
Cô liên tục nói với Liêu Viễn rằng cô không sao, ở văn phòng cũng biểu hiện không hề gì.
Nhưng trong bạo lực mạng internet, bên bạo lực chỉ cần động ngón tay, đăng lên mười mấy hai mươi chữ mà thôi.
Còn bên bị bạo lực, nhận được lại là ùn ùn kéo đến.
Mấy ngày này, trong nội tâm Quách Trí liên tục xung đột, mệt mỏi không chịu nổi.
Lâm Bác quan sát những thay đổi nhỏ trong biểu hiện của cô, mỉm cười, lại đẩy thêm lần nữa.
" Liêu Viễn đấy mà, cậu ấy chỉ là quá nhỏ tuổi, không nhìn được lâu dài.
Cái lợi, cái hại trong mặt này, độ tuổi của cậu ấy vốn không hiểu được.
Suy nghĩ có mạnh đến đâu đi chăng nữa thì lại càng bừa hơn mà thôi ...."
Quách Trí nghe đến đây, hơi thở đột nhiên sắc bén.
" Cho nên nói ....." Cô khẽ nói," Hóa ra là em liên lụy Liêu Viễn ?".