Tiểu Thịt Viên Của Y Phi Phúc Hắc

Chương 134



Chương 134

 

“Cho nên ta cũng chỉ phân phó hạ nhân, rót cho con bé một bình nước nóng!”

 

“Căn bản chẳng có ai đến đưa nước nóng cho tiểu thư cả!” Châu Nhi cả gan tiến đến, đứng sau lưng Vân Khương Mịch, quỳ gối xuống trước mặt Vân Bách Tùng: “Lão gia, tối qua không có bất kì ai đến thăm tiểu thư cả!”

 

“Lúc sau thì cũng có đại phu đến, nhưng đều nói là không trị được cho tiểu thư, không biết tại sao tiểu thư lại đau bụng!” Vân Ngọc Linh dùng khăn gấm che mặt, ánh mắt nhìn về phía Châu Nhi mang một tia lạnh lùng.

 

“Cái gì?

 

Vân Bách Tùng không ngờ sẽ như thế, ông tức giận siết chặt nắm tay, hô ra ngoài cửa: “Lão Trần! Ông vào đây!” Lão Trần là quản gia trong phủ.

 

Cũng là gia đinh ở nhà họ Trần mà năm xưa khi Trần thị gả vào đã dẫn theo.

 

“Ta hỏi ông, tối hôm qua chẳng phải ta đã bảo ông rót một bình nước nóng đưa đến cho Lan Thanh sao?” Ánh mắt lão Trần né tránh: “Lão gia, ta thật sự đã đưa nước nóng cho Tam tiểu thư! Châu Nhi nói láo, rõ ràng là đang nói xấu thưa lão gia!”

 

“Nô tỳ không có!” Châu Nhi kêu lên.

 

Nàng ta tức đến run rẩy cả người: “Lão gia, Minh Vương Phi, tối qua Trần quản gia hoàn toàn không có đến!”

 

“Con nha đầu này cắn người lung tung, ta rõ ràng đã đưa nước nóng cho Tam tiểu thư!” Hai người giằng co, chỉ trích đối phương mới là kẻ nói láo.

 

Vân Bách Tùng không biết xảy ra chuyện gì, nhưng Vân Khương Mịch biết rất rõ.

 

Tối hôm qua, nàng ở ngay trong phòng Vân Lan Thanh!

 

Nàng ta hộc máu hôn mê, bọn người Trần thị cũng không ai đến hỏi thăm một chút, nói gì đến nước nóng… Rõ ràng chính là tên quan gia này nói năng bậy bạ!

 

Nàng mỉm cười: “Thế thì xem ra, hai người phân trách nhất định sẽ có một người nói láo.”

 

“Muốn phân biệt rốt cuộc là ai nói dối chẳng lẽ không đơn giản à?” Ánh mắt Vân Khương Mịch run lên, khóe mắt liếc nhìn về phía Vân Ngọc Linh, ra ngoài phân phó cho Ngự Lâm Quân: “Người đâu! Kéo Châu Nhi và Trần quản gia ra ngoài”

 

“Mỗi người phạt hai mươi gậy!” Nếu trong hai người có người không chịu nói thật, thì cứ tiếp tục đánh! Đánh đến khi nào chịu thành thật khai báo thì thôi!” Châu Nhi cắn chặt môi, căm phãn trừng mắt nhìn lão Trần: “Nô tỳ tình nguyện bị đánh! Chỉ mong có thể trả lại công bằng cho tiểu thư!” Dứt lời, nàng ta giận dữ bước ra ngoài.

 

Lão Trần lại do dự, vô thức tránh về phía sau lưng Vân Đinh Lan: “Minh Vương Phi, lão nô đã có tuổi! Làm sao mà chịu được bị đánh?”

 

“Ông mới chưa đến năm mươi mà đã là lớn tuổi?” Vân Khương Mịch cười lạnh: “Châu Nhi là một tiểu cô nương da mềm thịt mịn còn không rên một tiếng nào, ông lại không dám?”

 

“Thế thì xem ra, ông là người nói láo?!”

 

“Lão nô…” Ánh mắt lão Trần lóe lên, không trả lời được.

 

Thấy thế, Vân Ngọc Linh vội nói đỡ cho ông ta: “Đại tỷ tỷ…

 

Minh Vương Phi, tỷ đây không phải là vu oan giá họa à?”

 

“Vu oan giá họa không phải cũng là một cách sao?” Vân Khương Mịch thâm trầm nhìn nàng ta một chút: “Thế nào? Nhị muội muội đây là sợ có người lộ tẩy nên không dám để cho Trần quản gia bị đánh à?”

 

“Ta… ta không làm việc gì trái với lương tâm, thì sao phải sợ: Nụ cười trên mặt Vân Linh Ngọc hết sức miễn cưỡng.

 

Nếu nhìn kỹ, có thể thấy khăn gấm trong tay nàng ta đã bị văn thành bánh quai chèo.

 

“Nếu đã không sợ, vậy thì ngậm miệng! Bổn Vương Phi làm việc, không cần ngươi dạy dỗ!” Vân Khương Mịch nói không chút do dự, bá khí vô cùng.

 

Với loại bạch liên hoa như Vân Ngọc Linh và Tân Nghiên Tuyết, nàng luôn có cách trị bọn họ!

 

Hoặc là lấy độc trị độc, hoặc là trực tiếp xé xuống lớp bảo hộ trà xanh này của bọn họ xuống, để bọn họ thấy được, thế nào là dùng tay xé trà xanh chân chính!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.