Liên tiếp hai ngày, Nhược Vi cũng chỉ ở trong nhà chứ không có đi ra ngoài. Thu thập hai ngày, tòa nhà rốt cuộc cũng được dọn dẹp xong. Bốn người Xuân Phân đều mệt đến không thở nổi, làm Nhược Vi có chút ngượng ngùng, mình chỉ là mở miệng mà thôi, còn việc động thủ phần lớn cũng là bốn người Xuân Phân làm.
Người khác làm thì Nhược Vi lại không yên lòng, nên không thể làm gì khác hơn là phải để các nàng vất vả. Nhược Vi nghĩ ngày mai phải bồi thường cho họ thật tốt, mang các nàng đi ra ngoài dạo một chút. Nhược Vi nhớ lúc mới vừa vào thành Thanh Châu, mấy người các nàng đều rất muốn đi ra ngoài một chút.
Mặc dù mang đến rất nhiều thứ từ nhà, nhưng cũng không phải tất cả đồ dùng đều được mang đến, nên cần phải ra ngoài mua về, thuận tiện đi dạo phố luôn.
Tới cái thời đại này nhiều năm như vậy, đây là lần đầu Nhược Vi đi xa. Nàng còn chưa đi dạo qua hết mấy cái cửa hàng ở cổ đại này, vì vậy lần này cũng nên chơi cho đủ, bằng không xuyên qua cổ đại nhiều năm như vậy mà chưa đi dạo phố thì cũng quá mất thể diện đi.
Sáng sớm ngày thứ ba ở thành Thanh Châu, mấy tỷ đệ cùng nhau ăn bữa ăn sáng phong phú, lại cùng ngồi một chỗ nói chuyện phiếm. Mấy năm này Nhược Vi bận việc xây dựng thực lực, có lúc bận đến mức quên cả hai đệ đệ, khi nghĩ đến thì trong lòng lại thấy xấu hổ không dứt, nên lần này Nhược Vi muốn bồi thường cho hai người đệ đệ thật tốt.
Mặc dù nói Thụy ca là tới đây là để chuẩn bị cho kỳ thi Hương tháng tám, nhưng cũng không thể ngày ngày ở trong sân đọc sách, nên Nhược Vi quyết định để hai đệ đệ đi ra ngoài chơi hai ngày.
"Tỷ tỷ, có thật là lát nữa sẽ dẫn bọn đệ đi chơi không?" Đào Đào hưng phấn nhìn Nhược Vi.
Thụy ca cũng mong đợi nhìn Nhược Vi, mặc dù Thụy ca trưởng thành sớm, nhưng cũng muốn đi ra ngoài bthả lỏng một chút.
"Ừ, không phải tỷ tỷ đã đồng ý với hai đệ rồi sao, làm sao lại có thể không giữ lời chứ, tỷ tỷ không có lừa các đệ."
"Tỷ tỷ thật tốt." Đào Đào hôn Nhược Vi một cái. Thụy ca bất đắc dĩ liếc mắt nhìn đệ đệ bắt đầu nũng nịu, nghĩ thầm đệ đệ luôn xài chiêu này, tỷ tỷ biết mà còn cố tình thích, thật là không hiểu nổi…
Mấy tỷ đệ cứ thảo luận tới lui về chuyện dạo chơi Thanh châu. Một lát sau, "Tiểu thư, đã chuẩn bị xong, đi bây giờ luôn chứ?" Xuân Phân hưng phấn nhìn tiểu thư nhà mình, rốt cuộc có thể đi chơi rồi.
"Nếu chuẩn bị xong vậy thì đi thôi."
"Dạ, tiểu thư." Xuân Phân vui mừng nên âm thanh cũng trở nên lớn hơn.
Xe ngựa chậm rãi hướng nơi phồn hoa nhất náo nhiệt nhất thành Thanh Châu mà đi. Bên trong xe ngựa, hôm nay Nhược Vi mặc một bộ y phục màu xanh nhạt, đầu mang bích ngọc trâm, hai mắt trong suốt, giống như có thể nhìn đến chỗ sâu nhất của linh hồn con người, khuôn mặt nhỏ nhắn, ngũ quan tinh xảo xinh xắn, làn da thủy nộn, chỉ nhìn thôi cũng làm người ta cảm thấy thoải mái. Nhược Vi lười biếng nằm ở bên trong xe ngựa, quanh thân tản ra hơi thở thân thiết, làm cho người ta muốn thân cận.
Đào Đào cùng Thụy ca ngồi ở hai bên Nhược Vi, Đào Đào quấn lấy Nhược Vi hỏi cái này hỏi cái kia, Nhược Vi rất kiên nhẫn giải đáp, thuận tiện giảng giải cho Đào Đào cùng Thụy ca một chút đạo lý làm người.
"Tiểu thư, đã đến." Ngoài xe ngựa truyền đến âm thanh của Liễu Phong.
"Ừ, xuống xe thôi."
Xe ngựa dừng ở Vi các Thanh châu. Hiện tại sản nghiệp Vi các trên căn bản đã trải rộng toàn quốc, hơn nữa còn có nhiều loại. Nếu nói mỗi ngày lời đấu vàng để hình dung cũng không quá đáng.
Năm năm này Nhược Vi bỏ rất nhiều tâm huyết vào Vi các. Vi các cũng một đường lớn dần lên cho đến như bây giờ. Tài phú hôm nay của Nhược Vi cũng là số một số hai trong cả nước, chỉ là Nhược Vi che giấu kỹ nên không có ai phát hiện mà thôi.