Tiểu Thôn Cô Mang Theo Bánh Bao Tung Hoành Thiên Hạ

Chương 122: Vào quán rượu



"Thụy ca đâu rồi, không tha thứ tỷ tỷ sao?" Nhược Vi nhìn Thụy ca mặt đang trầm tư.

"Tỷ tỷ vất vả rồi." Thụy ca thình lình nói ra khiến mắt Nhược Vi cay cay. "Đệ đệ ngốc, tỷ tỷ không khổ cực." Nhược Vi ổn định tâm tình của mình lôi kéo Đào Đào cùng Thụy ca lên xe ngựa.

"Liễu Phong, lái xe đi Túy Tiên lâu."

"Dạ, tiểu thư." Âm thanh Liễu Phong từ ngoài xe ngựa truyền đến.

"Chúng ta ăn cơm trưa đã rồi mới đi dạo nha, hiện tại đi đến quán rượu của Hiên Viên đại ca ăn đi."

"Tỷ tỷ.” Đào Đào ỷ lại ôm cánh tay Nhược Vi.

Tỷ đệ ba người ấm áp ngồi xe, không bao lâu đã đến chi nhánh Túy Tiên lâu Thanh Châu, xuống xe ngựa, Nhược Vi ngẩng đầu nhìn Túy Tiên lâu trước mắt, so với ở Vĩnh An trấn thì xa hoa to lớn hơn một chút.

Vào cửa chính Túy Tiên lâu, tiểu nhị mặt tươi cười ra chào đón. "Các vị khách quý, là nhã gian hay là bao gian, nếu như ngài có thẻ khách quý còn có gian khách quý trên lầu."

Xuân Phân đưa thẻ vàng trong tay ra cho tiểu nhị, tiểu nhị vừa nhìn, vội cung kính đưa mấy người mời lên lầu, chủ nhân của tấm thẻ này không biết là nhân vật gì, nhưng chưởng quỹ đã liên tục dặn dò nhất định phải cẩn thận phục vụ, chớ đắc tội với người.

Túy Tiên lâu tổng cộng có ba gian khách quý, tiểu nhị đưa mấy người Nhược Vi mời vào gian tốt nhất ở giữa, sau khi ngồi xong, tiểu nhị vội vàng tiến lên đưa ra thực đơn. "Mấy vị khách quý muốn ăn gì, đây là thực đơn của quán rượu chúng ta, mời ngài xem." Sau đó rất cung kính đứng ở một bên, chờ mấy tỷ đệ Nhược Vi gọi thức ăn.

Nhược Vi cầm thực đơn lật nhìn một lát sau chỉ vài món thức ăn, khiến Đào Đào cùng Thụy ca cũng phân biệt được đó chính là món mình thích ăn.

Sau khi tiểu nhị dọn cơm xong liền lui ra ngoài canh giữ ở cửa, "Mấy người các ngươi cũng ngồi xuống cùng nhau ăn đi, thức ăn cũng nhiều." Nhược Vi nhìn bốn nha đầu còn đứng ở sau lưng chia thức ăn nói.

"Tiểu thư, thế này không hợp quy củ, nô tỳ làm sao có thể cùng chủ tử cùng bàn mà ngồi." Xuân Phân mấy người vội vàng lắc đầu.

"Lời của ta chính là quy củ, cho các ngươi ngồi thì ngồi, nhanh lên một chút ăn cơm xong còn phải đi mua đồ đấy."

"Dạ, tiểu thư.” Bốn người chỉ đành chịu tìm chỗ ngồi xuống. Đây là lần đầu tiên chủ tớ ngồi cùng bàn dùng cơm, Nhược Vi tự mình dùng cơm đồng thời còn muốn chăm sóc hai người đệ đệ, mặc dù Đào Đào cùng Thụy ca đã có thể tự chăm sóc cho mình tốt rồi, nhưng mà lúc dùng cơm, Nhược Vi vẫn còn gắp thức ăn cho Đào Đào cùng Thụy ca như khi chúng vẫn còn bé.

Dùng xong cơm trưa, tiểu nhị thân thiết đưa lên nước trà hỗ trợ tiêu hóa cùng điểm tâm. "Ăn xong chưa?” Nhược Vi yêu thương nhìn Đào Đào cùng Thụy ca.

"Ăn xong, nhưng mà món ăn tỷ tỷ làm vẫn ngon nhất."

"Ừ, Đào Đào cũng cảm thấy như vậy."

"Hai tiểu tử thúi, hiện tại cũng biết trêu ghẹo tỷ tỷ."

"Thụy ca không dám trêu ghẹo tỷ tỷ, đây đều là lời nói thật."

"Đào Đào cũng nói thật." Thụy ca vừa nói xong Đào Đào lập tức nói: “Còn có Đào Đào cũng không thối, toàn thân thơm thơm...”

"Được, các ngươi đều nói thật."

Ngồi một lát, Nhược Vi bảo Xuân Phân gọi tiểu nhị vào, Xuân Phân mở cửa nói với tiểu nhị: "Tiểu thư nhà ta muốn tính tiền, vào đi."

Tiểu nhị vào phòng nói, đưa ra thẻ vàng, dùng cơm ở Túy Tiên lâu không phải trả tiền, giải thích xong lại hỏi còn có việc gì cần giúp không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.