Tiểu Thôn Cô Mang Theo Bánh Bao Tung Hoành Thiên Hạ

Chương 14: Lại đi trấn trên



Sáng sớm hôm sau, sau khi luyện tập thể dục rồi dùng xong điểm tâm ăn, Nhược Vi mang theo Đào Đào cùng Thụy Ca liền chuẩn bị chút đồ đi trấn trên.

Trong khoảng thời gian gần đây, mỗi ngày đều dùng gạo nấu cơm ăn, mỗi bữa cơm cũng có thể có canh xương để uống... hơn nữa lại dùng nước suối bên trong không gian, hiện tại thân thể tỷ đệ mấy người cũng còn không tệ như trước nữa, không còn là Nhược Vi như lúc vừa mới đến đây nữa, lúc đó thoạt nhìn liền biết là dinh dưỡng không đầy đủ, bây giờ trên mặt mỗi người đều đã có chút huyết sắc, da cũng hồng hào hơn một chút, gương mặt cũng không gầy dơ xương nữa.

Sau khi đem nhưng thứ đồ muốn đưa lên trấn trên chuẩn bị xong, liền khóa cửa lại, cũng không phải là đặc biệt lo lắng cái gì, một nhà bọn họ đơn độc ở tại dưới chân núi, đoán chừng hiện tại người trong thôn cũng còn cho là chúng ta vẫn còn đang phải đào rau dại mà ăn đi!

Dù sao trong nhà một người lớn cũng không có, mà trước đây lúc cha mẹ Nhược Vi vẫn còn, cũng không phải là có một cuộc sống dư dả gì nhiều, thế nên có làm thế nào mọi người cũng sẽ không nghĩ đến cuộc sống bây giờ của bọn họ đã so với tất cả mọi người trong thôn tốt hơn rất nhiều rồi, ai mà biết được cái thân thể này lại đi đổi một cái linh hồn khác chứ!

Hôm nay chỉ có mấy tỷ đệ đơn độc đi trấn trên, bên nhà Lưu thẩm bọn họ có chuyện nên không đi, còn nhờ Nhược Vi giúp một tay mua ít thứ trở về.

Nhược Vi cõng cái sọt giỏ, Đào Đào cùng Thụy Ca nắm tay nàng hướng trấn trên mà đi tới. Hiện tại mỗi ngày Nhược Vi đều dậy rất sớm, cho nên trên đường đi cũng không có nhiều người, mà người trong thôn đoán chừng là muốn chờ xe trâu nên cũng không muốn vội, cho nên dọc theo đường đi cũng không đụng phải người nào.

Mấy tỷ đệ một đường đi vẫn tương đối nhàn nhã, đi gần nửa canh giờ mới đến được trấn trên.

Vào trong trấn liền đi thẳng tới quán rượu, mới vừa đi tới cửa lớn, liền đã nghe thấy có người gọi mình.

”Liễu cô nương, cuối cùng cũng chờ được cô nương đến rồi, ta đã chờ cô nương thật lâu, lại không biết nhà cô nương ở nơi nào, làm ta vội muốn chết. Lần này có thể phải đem địa chỉ của cô nương lưu lại thôi, tránh cho thời điểm muốn tìm cô nương lại không tìm được”.

Quay đầu nhìn lại, hóa ra là chưởng quỹ quán rượu ở phía sau đang nói chuyện với mình.

Nghe lời này của chưởng quỹ ý tứ chẳng lẽ là bọn họ có chuyện gấp muốn tìm mình giúp đỡ, còn là cái chuyện phương thức nấu ăn lần trước nữa.

”Chào chưởng quỹ, ta đây không phải tới rồi sao, nhà ta ở Liễu gia thôn phía dưới chân núi, nơi đó chỉ có một mình gia đình ta ở thôi, rất dễ tìm, chưởng quỹ có chuyện cần tìm cứ tới đó là được”.

”Không biết chưởng quỹ tìm ta có chuyện gì gấp đây?”

”Chúng ta lên lầu rồi nói”. Lại sai tiểu nhị đem giỏ nấm khá nặng, do Nhược Vi mang tới, mang đi, đem Đào Đào cùng Thụy Ca dẫn lên cùng một căn phòng mà lần trước bọn họ được mang tới kia, chưởng quỹ lại phân phó đưa đi điểm tâm cùng nước trà.

Nhược Vi căn dặn Đào Đào cùng Thụy Ca ở đó ngoan ngoãn đợi nàng, rồi lại đi theo chưởng quỹ đến căn phòng lần trước nói chuyện.

Vào phòng mới phát hiện Hiên Viên Hạo cũng ở bên trong, hắn chẳng lẽ rất rỗi rãnh sao? (Đáng thương Hiên Viên Hạo cứ như vậy mà vinh quang bị tiểu cô nương Nhược Vi của chúng ta hiểu lầm)

“Tiếp kiến Hiên Viên công tử”. Mặc dù không biết làm sao hắn cũng ở đây, nhưng vẫn là nên chào hỏi một thì tốt hơn.

Trên thực tế người vội vã tìm Nhược Vi chính là Hiên Viên Hạo, mà không phải là Bao chưởng quỹ (Chưởng quỹ họ Bao, sau này liền xưng Bao chưởng quỹ), lần trước Nhược Vi bán cho quán rượu mấy tờ phương thức nấu món ăn kia, phản hồi của thực khách ở quán rượu cực kỳ tốt, mà lần đó Nhược Vi cũng đã nói nàng còn biết rất nhiều phương thức nấu món ăn khác nữa, cho nên liền muốn mua lại thêm một chút nữa từ trong tay Nhược Vi.

Hiên Viên gia là một Đại Gia Tộc, Hiên Viên gia không chỉ có quán rượu, các loại hành nghề khác cũng đều có dính đến, một triều đại không thể nào chỉ có độc nhất một Đại Gia Tộc, như vậy cũng sẽ khiến người thống trị không yên tâm, cho nên tổng cộng vốn có bốn Đại Thế Gia, vì là bốn Đại Gia Tộc, người nào cũng đều muốn làm đệ nhất thế gia, bởi vậy thường thường cũng sẽ có một chút những động tác cạnh tranh lẫn nhau.

Trước mắt, thực lực bốn gia tộc trên căn bản là thăng bằng, mỗi gia tộc đều có ưu thế của mình, đây cũng là ý nguyện mà người thống trị muốn thấy.

Hiên Viên Hạo là người kế nhiệm tiếp theo của gia tộc này, hiện tại rất nhiều việc trong gia tộc đã giao cho Hiên Viên Hạo xử lý rồi, bắt đầu từ năm 7 tuổi Hiên Viên Hạo đã phải học được cách làm như thế nào để giải quyết những chuyện này.

Lần này mua được nhưng phương pháp nấu ăn từ trong tay Nhược Vi là một chuyện ngoài dự đoán, mà khi đưa ra hiệu quả cực tốt lại càng là chuyện ngoài dự đoán hơn nữa, hắn đã dùng qua, biết quả thật là không tệ, nhưng cũng không có nghĩ đến lại được hoan nghênh như vậy, lúc mua phương thức nấu món ăn này cũng chỉ suy nghĩ nhiều nhất là để cho quán rượu có mấy đồ ăn ngon được bán ra mà không cần phải phân biệt cao thấp mới được ăn, sự thật chứng minh, lần này hắn đã kiếm được lợi lớn, gần đây chuyện buôn bán của quán rượu đặc biệt tốt, buôn bán bên Tụ Long trai so với quán rượu của mình kém xa (Tụ Long trai là quán rượu của Đông Phương gia một Đại Gia Tộc khác)

Cho nên hắn nghĩ tới cái tiểu cô nương kia đã từng nói qua trong tay nàng còn có những phương thức nấu món ăn khác nữa, liền muốn lại mua từ trong tay nàng, có thể mua bao nhiêu liền mua bấy nhiêu, lần này giá tiền nhất định sẽ nâng cao hơn nhiều, dù sao trong tương lai lợi nhuận nhận được cũng là rất lớn.

Mấy ngày nay thấy Tụ Long trai buôn bán thảm đạm, Túy Tiên lâu là tiền tài như nước tiến vào, mỗi người trong Túy Tiên lâu ngày ngày cũng vui vẻ không thôi, ngày ngày khuôn mặt tươi cười đón khách, đưa tới mọi người tới quán rượu ăn cơm cũng cảm thấy Túy Tiên lâu đặc biệt thân thiết, đây càng là chuyện ngoài dự đoán.

“Liễu cô nương mời ngồi, thật ra là tại hạ đang tìm cô nương, nếu như có gì đường đột xin cô nương lượng thứ”. Hôm nay Hiên Viên Hạo một thân áo dài màu xanh nhạt, đầu đội ngọc kim quan màu tím, đứng sững ở giữa phòng.

“Không biết công tử tìm ta có chuyện gì?”

“Không biết trong tay cô nương còn có bao nhiêu phương thức nấu ăn, ta muốn mua thêm nữa, không biết cô nương có nguyện ý bán hay không, dĩ nhiên giá tiền sẽ được bàn bạc lại”.

“Phương thức nấu ăn là có, chẳng qua ta sẽ không bán hết cho duy nhất một mình quý tửu lâu, chỉ bán trước sáu phương thuốc cho công tử đi! Dĩ nhiên ta cũng sẽ không bán cùng những món này cho những quán rượu khác”.

“Có thể, hi vọng về sau nếu có lúc nào cô nương lại muốn bán phương thức nấu ăn có thể lại bán cho chúng ta lần nữa”.

“Yên tâm, ta chỉ biết bán cho các ngươi, chỉ là không biết công tử có thể tìm một chút loại giống hiếm cho ta được hay không?”

“Có thể” Đây đối với hắn mà nói không có gì khó cả.

“Vậy là tốt rồi, trước hết xin cám tạ công tử”.

Nhược Vi đem sáu phương thức nấu món ăn viết xuống, Bao chưởng quỹ cùng Hiên Viên Hạo có được phương thức nấu món ăn xong, lại để ý nét chữ xinh đẹp trên mặt, trong lòng khiếp sợ không cách nào biểu đạt được, bởi vì cái này tuyệt không giống như một tiểu cô nương còn không tròn mười tuổi có thể viết ra được, hơn nữa hai người cũng không nhớ qua là Nhược Vi có biết chữ, dù sao người làng quê biết chữ rất ít, mà nữ hài tử có thể biết chữ còn ít hơn, cũng khó trách người ta sẽ kinh ngạc á!

Trong lòng Hiên Viên Hạo đang suy nghĩ là hạng người gì lại ở trong nhà nuôi ra một khuê nữ như vậy, trong lòng như có cảm giác muốn biết tất cả về nàng ta, ý nghĩ như vậy lại càng làm cho chính hắn thêm khiếp sợ, bởi vì một người có xuất thân giống như hắn từ bé đều đã tương đối rất trầm ôn, làm sao lại có thể tâm thần đại động như vậy được chứ, đây là chuyện không được phép xảy ra, sơ ý một chút là sẽ trở thành nhược điểm của mình.

Mà Hiên Viên Hạo là một người tương đối lạnh lùng, hắn luôn luôn không quá chú ý người khác, nhưng chính vì tiểu cô nương này mà hắn đã mấy lần đánh vỡ nguyên tắc của mình rồi.

Đây là lần đầu tiên hắn muốn đi tìm hiểu về một tiểu cô nương, thật là không thể tưởng tượng nổi!

Hắn muốn đè nén cái ý tưởng buồn cười đó, nhưng lại có chút cảm giác sợ hãi mình sẽ mất đi cái gì đó, có chút mờ mịt luống cuống.

Mà Nhược Vi cảm thấy cũng đã cùng người ta hợp tác nhiều lần như vậy rồi, hai người vẫn cứ luôn gọi lẫn nhau là cô nương cô nương, công tử công tử gọi tới gọi lui, thật là phiền phức! Không thể thoải mái chút sao! Nhược Vi ghét nhất những thứ lễ nghi phiền phức kia!

“Cô nương ngươi (công tử ngươi),,,”

“Công tử sau này cứ gọi ta là Nhược Vi đi! Cứ gọi ta cô nương cô nương, da đầu ta cũng muốn tê dại, nếu sau này vẫn còn thường xuyên hợp tác, vậy cũng không cần phải quan tâm những thứ lễ nghĩa kia, ta ghét nhất những cái này.” Nhược Vi bỉu môi kháng nghị.

“Nếu như vậy thì ta sẽ gọi cô nương là Nhược Vi đi, về sau cô nương cũng không cần gọi ta công tử công tử nữa, hãy gọi ta là Hạo ca ca đi! Dù sao ta cũng lớn hơn cô nương không phải sao?”

“Hạo ca ca không ngại Nhược Vi, Nhược Vi liền không khách khí.”

Bao chưởng quỹ ở một bên mắt cũng mau trợn lồi ra, đây là vị công tử lạnh lùng nhà mình đó sao? Bao chưởng quỹ không thể tin nổi.

Nhược Vi cùng Hiên Viên Hạo ở một bên thảo luận chuyện giá tiền, cũng không có ai chú ý tới Bao chưởng quỹ đứng một bên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.