Tiểu Thôn Cô Mang Theo Bánh Bao Tung Hoành Thiên Hạ

Chương 154



Hôm sau, sáng sớm tinh mơ, cửa chính Liễu gia trang đã bị người gõ bùm bùm vang dội, làm lão Lưu còn đang trong giấc mộng bị đánh thức, ông lão Lưu thấy sắc trời cũng đã sắp sáng rồi, vội mặc quần áo tử tế đi tới cửa chính, trong miệng còn la hét: "Ai vậy, sáng sớm đã tới nhà rồi."

Người bên ngoài giống như không nghe thấy lão Lưu đáp lại, vẫn còn tiếp tục gõ cửa chính, lão Lưu có chút tức giận hướng cửa chính mà rống lên đôi câu: "Ai vậy, dùng sức gõ như vậy, sẽ làm hỏng cửa đó a!"

Ông lão Lưu bước nhanh về phía cửa chính, mở cửa ra vừa nhìn thì thấy A Phúc, lão Lưu định xem ai là đầu sỏ mới sáng sớm đã quấy rầy giấc ngủ ngon của người khác, vừa nhìn là A Phúc, cũng không tiện nói gì, chỉ là bộ mặt có chút cứng ngắc nói: "Thì ra là A Phúc tiểu ca a, lão già này còn tưởng là người nào vội vã như vậy, cửa chính cũng gõ muốn hư."

"Ha ha, đây không phải là có việc gấp sao! Lần sau mời ngài uống rượu, ngàn vạn đừng trách móc!" A Phúc cười một tiếng, mình quả thật có chút quá gấp, nếu làm cho thiếu gia mất mặt cũng không tốt.

"Không có việc gì, là lão già ta lắm mồm." Ông lão Lưu cũng có chút ngượng ngùng cười cười xin lỗi, nếu không phải là tiểu thư thiện tâm mình đã sớm chết rồi, thế nào mà bây giờ còn ra vẻ đối với người ta, hành động như vậy không thể được, lão Lưu nhớ lại hành động vừa rồi của mình, thật ra thì ông lão đáng yêu này chỉ có chút tức giận khi rời giường mà thôi.

"Nhược Vi tiểu thư còn chưa tỉnh dậy hả, thiếu gia kêu ta tới đây để thông báo tiểu thư một chuyện, xế chiều hôm nay lão gia cùng phu nhân muốn gặp Nhược Vi tiểu thư, thiếu gia cho ta tới đây thông báo với Nhược Vi tiểu thư." A Phúc nói một hơi nhiệm vụ của mình.

"Ai, được rồi, nhanh đi làm việc đi đi!" Ông lão Lưu lúc này tính tình dễ chịu thúc giục.

"Ừ, vậy ta trước hết tìm Nhược Vi tiểu thư, lần sau mời ngài uống rượu." A Phúc thấy lão Lưu không có việc gì rồi, cũng gấp đi làm chuyện của mình.

A Phúc cáo biệt ông lão Lưu, bước nhanh tới viện Nhược Vi ở, dậy sớm đem tin tức nói cho Nhược Vi tiểu thư, để Nhược Vi tiểu thư chuẩn bị.

A Phúc đi rất nhanh đến bên ngoài viện, thấy Xuân Phân vừa từ trong nhà đi ra, vội hướng Xuân Phân ra dấu, Xuân Phân vốn là người tập võ, động tĩnh của A Phúc ở đó đã sớm phát hiện rồi, bằng không Xuân Phân cũng không ra ngoài, chỉ sợ có người quấy rầy tiểu thư nghỉ ngơi.

Xuân Phân đặc biệt đem A Phúc cách xa phòng Nhược Vi. "Được rồi, nói đi, chuyện gì." Xuân Phân tàn bạo nhìn a Phúc nói.

"Cái gì, xế chiều hôm nay, cha mẹ Hiên Viên công tử muốn gặp tiểu thư của chúng ta, đó không phải là rất gấp sao? Lão gia, phu nhân các ngươi ghét cái gì thích gì nhanh lên nói tỉ mỉ cho ta nghe, ta nói lại cho tiểu thư." Xuân Phân nghe vội vàng nói với A Phúc.

"Xuân Phân cô nương đừng nóng vội, cái ngươi muốn biết, đều ở trên trang giấy này, tối ngày hôm qua thiếu gia tốn rất nhiều thời gian mới viết ra đó." A Phúc hả hê từ trong ngực lấy ra một tờ giấy vô cùng chỉnh tề đưa cho Xuân Phân.

"Thật, vậy thì thật là tốt quá, Hiên Viên công tử đối với tiểu thư nhà ta thật tốt." Xuân Phân rất vui mừng nhận lấy giấy trong tay A Phúc, cầm như bảo bối.

"Đó là đương nhiên, công tử nhà ta còn chưa có đối với người nào tốt như vậy đâu đấy!" Mặt A Phúc cùng có bộ dáng vẻ vang.

"Tiểu thư nhà ta đối với Hiên Viên công tử cũng rất tốt, cũng không phải là chỉ có công tử nhà ngươi đối tốt với tiểu thư nhà ta." Xuân Phân có chút không vui nói với A Phúc, nếu ai nói xấu tiểu thư chính là kẻ địch của Xuân Phân.

"Đúng, đúng A Phúc ăn nói vụng về, Xuân Phân cô nương chớ để ý, A Phúc trở về trả lời cho công tử nhà ta, Xuân Phân cô nương cũng nhanh nói rõ sự tình cho Nhược Vi tiểu thư đi." A Phúc ý thức được lời nói của mình có chút không thích đáng, vội nói xin lỗi chuẩn bị đi về, nếu thiếu gia biết nhất định sẽ giáo huấn mình một trận.

"Ừ, được, ngươi trở về đi, ta sẽ nhanh chóng nói cho tiểu thư nhà ta biết." Xuân Phân thấy A Phúc thành tâm thành ý nói xin lỗi cũng không so đo với hắn nữa, dù sao tiểu thư ngày sau cũng sẽ đến nhà Hiên Viên công tử, mình cũng không thể gây ra phiền toái cho tiểu thư.

Sau khi đưa A Phúc đi, Xuân Phân vội vào phòng tiểu thư, không biết tiểu thư đã này tỉnh chưa, nghĩ tới chuyện này Xuân Phân không khỏi tăng nhanh bước chân của mình.

Còn chưa tới ngoài phòng, Xuân Phân đã nghe thấy bên trong nhà truyền đến âm thanh của tiểu thư nhà mình, trong lòng không khỏi vui mừng, tiểu thư đã tỉnh, vừa đúng lúc có thể nói cho tiểu thư chuyện này, tiểu thư cũng nên chuẩn bị sớm mới tốt.

Lúc này Nhược Vi ở trong phòng, ngày hôm qua dùng não quá độ Nhược Vi còn đang ngủ say, tứ đại nha hoàn cận thân đã đứng dậy rửa mặt xong rồi, sẽ chờ tiểu thư nhà mình tỉnh, thường ngày, lúc này Nhược Vi đã sớm rời giường đi luyện võ rồi, nhưng hôm nay vẫn còn đang ngủ, mấy nha đầu đau lòng cho chủ tử trong khoảng thời gian này không được nghỉ ngơi tốt, cũng không quấy rầy, làm việc đều là rón rén.

"Tiểu thư, người đã tỉnh, nghỉ ngơi tốt có hay không?" Xuân Phân bước nhanh đi vào khuê phòng tiểu thư nhà mình, vừa đúng nhìn thấy Hạ Chí đang chải đầu cho tiểu thư.

"Ừ, tối hôm qua ngủ vô cùng ngon, mấy người các ngươi thật ăn ý, nội dung lời nói đều giống nhau." Nhược Vi tối hôm qua quả thật nghỉ ngơi rất tốt, bởi vì biết người mình lo lắng an toàn, cho nên không có còn gánh nặng trong lòng, ngủ rất say sưa, buổi sáng còn dậy trễ.

"Tiểu thư, mới vừa rồi Hiên Viên công tử phái A Phúc tới đây nói cha mẹ của Hiên Viên công tử hi vọng xế chiều hôm nay cùng tiểu thư gặp mặt, đây là do Hiên Viên công tử viết tối qua." Xuân Phân nói xong lấy ra tờ giấy A Phúc vừa đưa cho tiểu thư.

Nhược Vi sửng sốt một chút mới từ trong tay Xuân Phân nhận lấy tờ giấy kia, không nghĩ tới nhanh như vậy sẽ phải đối mặt với cha mẹ của Hạo ca ca rồi, cũng thật sự là quá nhanh a.

Nhược Vi mở tờ giấy trên tay ra, bên trên viết rất nhiều chữ, xem ra Hạo ca ca chuẩn bị rất tỉ mỉ.

"Ừ, ta biết rồi, các ngươi đi xuống trước đi, điểm tâm đưa tới nơi này, không có việc gì chớ quấy rầy ta." Nhược Vi liên tục hạ một loạt ra lệnh.

"Dạ, tiểu thư." Xuân Phân mấy người an tĩnh lui xuống, tỉ mỉ vì Nhược Vi đóng lại cửa.

Nhược Vi ở trong phòng sau khi nhìn kỹ tờ giấy Hiên Viên Hạo vì mình chuẩn bị, liền dùng qua điểm tâm rồi chuẩn bị quà tặng cho cha mẹ Hiên Viên Hạo.

Bận rộn hồi lâu mới chuẩn bị xong, còn tự mình ra tay chuẩn bị mấy thứ điểm tâm nhỏ, lấy rượu ngon từ trong không gian, thích hợp cho mẹ Hạo ca ca dùng, còn có trà ngon gì đó, đều là đồ cha mẹ Hạo ca ca thích, Nhược Vi rất dụng tâm chuẩn bị những món quà tặng này.

Đến giờ hẹn trước, tắm rửa, thay quần áo mới trong tủ, Hạ Chí bới cho Nhược Vi kiểu tóc đẹp, đeo đồ trang sức, một thân phong độ, không kém gì so với những tiểu thư đại gia kia.

Xuân Phân cùng Hạ Chí cầm theo quà tặng đã chuẩn bị kia cùng Nhược Vi ngồi lên kiệu mềm đi hướng Hiên Viên phủ cách đó không xa.

Không bao lâu đã đến Hiên Viên phủ, Xuân Phân đi trước gõ cửa, không bao lâu cửa chính mở ra, thấy là khách của chủ tử hôm nay, vội mở cửa chính đón người vào, một gã sai vặt khác vội đi mật báo.

"Thiếu gia, thiếu gia, người đến, đến cửa lớn." Chính là cái kia gã sai vặt ở cửa chính vừa rồi, lúc này thở hổn hển báo cáo với Hiên Viên Hạo.

Hiên Viên Hạo lúc này đang ở trong thư phòng tìm đồ, nghe gã sai vặt nói vội đem sách trong tay để xuống, chạy tới hướng cửa lớn, chuyện của Nhược Vi mới là quan trọng nhất.

Nhược Vi mới từ trên kiệu mềm xuống, chỉ thấy Hiên Viên Hạo từ đàng xa vội vã tới đây rồi, Nhược Vi mím môi cười một tiếng, trong lòng cảm động không thôi, nhìn Hạo ca ca bộ dạng nhất định là vội vã mà tới, khẳng định cực khổ.

"Nhược Vi, nàng đã đến rồi, hôm nay thật xinh đẹp." Nói xong lại tán thưởng nhìn Nhược Vi một cái, hoàn toàn không kiêng dè còn có những người khác.

"Chẳng lẽ ta bình thường không xinh đẹp?" Nhược Vi trừng mắt liếc Hiên Viên Hạo vẫn còn nhìn mình cằm chằm.

"Nhược Vi, ta nói đều là lời nói thật, chẳng qua Nhược Vi của ta mỗi ngày đều xinh đẹp, chỉ là hôm nay là hoa lệ cao quý xinh đẹp, ngày thường là phiêu dật mát mẻ xinh đẹp, Nhược Vi của ta thế nào cũng rất đẹp." Hiên Viên Hạo nhìn xong không nhịn được lại dương dương tự đắc một chút, khiến Nhược Vi nhìn dở khóc dở cười, thật là Vương bà buôn dưa, mèo khen mèo dài đuôi, Hạo ca ca vẫn còn nói hăng say.

Nhưng mà hôm nay Nhược Vi quả thật đẹp mắt, làm cho người ta không dứt ánh mắt ra được, ngày thường Nhược Vi không thích ăn diện, mặc quần áo cũng lấy thoải mái làm chủ, phần lớn cũng là vải bông làm y phục, mặc dù bình thường quả thật cũng rất đẹp mắt, nhưng cùng hôm nay không giống, hôm nay Nhược Vi tựa như hoàng hậu, một thân hơi thở cao quý, làm cho người ta không kiềm hãm được muốn thần phục, ngày thường, mặc dù khí thế Nhược Vi cũng rất cường đại, nhưng có lúc lại có cảm giác giống như Thần Tiên.

Nhược Vi không đồng ý nhìn Hiên Viên hạo một cái, thấy Hiên Viên Hạo hướng mình lộ ra một bộ dáng đáng thương nhất thời liền mềm lòng.

"Được rồi, mau dẫn ta đi gặp bá phụ bá mẫu đi! Tới trễ là thiếu lễ độ." Dưới sự trêu trọc của Hiên Viên Hạo, vốn đang rất hồi hộp Nhược Vi cũng đã thả lỏng một chút, Hiên Viên Hạo âm thầm thở phào một cái, còn phải khen một cái nữa a!

Hiên Viên Hạo dẫn Nhược Vi vào trong phòng khách, hai người kia nghe tin tức chỉ sợ đã sớm ở trong phòng khách chờ.

Dọc theo đường đi Hiên Viên Hạo tinh tế nói cho Nhược Vi những việc Hiên Viên Kiệt cùng Cố Thanh Liên thường thích làm trong ngày, Hiên Viên Hạo nghĩ thầm lấy sự thông minh của Nhược Vi nhất định sẽ có lúc hữu dụng.

Xuân Phân cùng Hạ Chí đi theo phía sau hai người, thấy dáng vẻ Hiên Viên Vạo dịu dàng đối đãi Nhược Vi, trong lòng hai người cũng cảm thấy vui vẻ thay cho Nhược Vi.

Không bao lâu đã đến trước cửa phòng khách, Nhược Vi đứng ở cửa lớn nhìn một lát, lấy dũng khí hướng Hiên Viên hạo gật đầu một cái, Hiên Viên Hạo nhìn gã sai vặt ở cửa ý bảo đi vào thông báo.

Trong phòng khách, Hiên Viên Kiệt cùng Cố Thanh Liên đã tới một lúc, khi thời điểm gã sai vặt báo cáo nói Nhược Vi đã đến cửa lớn, hai người liền vội vội vàng vàng chạy tới phòng khách rồi.

"Lão gia, phu nhân, thiếu gia cùng Nhược Vi tiểu thư đã đến ngoài cửa rồi." Cửa gã sai vặt đứng ở đầu dưới cung kính nói, chờ hai vị đang ngồi này ra lệnh.

"Mau mời, mặt khác, Lục Phù ngươi đi đem trà ngon mang tới từ Kinh Thành đưa ra." Cố Thanh Liên hoàn toàn chưa cho Hiên Viên Kiệt cơ hội để phát huy liền xuống liên tiếp ra lệnh, Hiên Viên Kiệt không thể làm gì khác hơn là cưng chìu nhìn tiểu thê tử của mình mấy chục năm vẫn như vậy.

"Dạ, phu nhân." Lục Phù cũng chính là nha hoàn bên cạnh Cố Thanh Liên, an tĩnh lui xuống đi làm chuyện chủ tử giao.

Gã sai vặt cũng đi ra ngoài truyền lời cho Hiên Viên Hạo cùng Nhược Vi vào nhà, hai người mới vừa vào nhà, Nhược Vi liền cảm thấy hai đạo tầm mắt nóng rực nhìn chằm chằm mình, Nhược Vi biết đây là cha mẹ của Hạo ca ca đang nhìn mình, liền lạnh nhạt đứng ở nơi đó, tiêu chuẩn lấy lễ nghi của đại gia khuê tú hướng hai người hành đại lễ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.