Tiểu Thôn Cô Mang Theo Bánh Bao Tung Hoành Thiên Hạ

Chương 156



"Nhược Vi! Có thể nói cho bá mẫu biết điểm tâm nhà con làm như thế nào vậy! Sao mà ăn ngon hơn nhà khác nhiều!" Cố Thanh Liên bày ra vẻ mặt không hiểu nói.

"Dĩ nhiên là được bá mẫu, đến lúc đó Nhược Vi chép lại phương thức làm điểm tâm đưa cho bá mẫu, chỉ là vật liệu dùng làm điểm tâm có thể có chút khó tìm, bá mẫu không chê thì đến nhà Nhược Vi lấy, dù sao vật liệu này nhà Nhược Vi có rất nhiều, nếu bá mẫu thích thì ngàn vạn đừng khách khí với Nhược Vi."

"Ừ, vậy bá mẫu phải cám ơn Nhược Vi rồi, bá mẫu cũng không khách khí với con, điểm tâm này bá mẫu thấy rất thích, về sau không tránh được lại phải đến tìm Nhược Vi rồi." Cố Thanh Liên cũng không khách khí với Nhược Vi, ngay thẳng nói.

"Bá mẫu thích thì tốt rồi, ngày thường Nhược Vicó thời gian rãnh liền thích nghiên cứu món ăn mới, nếu như bá mẫu không ghét bỏ, về sau Nhược Vi sẽ làm thêm một phần cho bá mẫu."

"Tốt! Vậy thì đa tạ Nhược Vi đã nhớ tới bá mẫu." Cố Thanh Liên cảm giác mình với Nhược Vi rất ăn ý với nhau, hoàn toàn không có cảm giác câu nệ giữa mẹ chồng và nàng dâu, cách cư xử của Nhược Vi làm cho Cố Thanh Liên cảm thấy rất thoải mái.

Lúc Nhược Vi và Cố Thanh Liên hai người ngươi tới ta đi nói chuyện thì lúc này Thụy ca và Đào Đào đã quấn lấy Hiên Viên Hạo ở một bên nói nhỏ, vào ngày thường Hiên Viên Hạo đối với hai tên tiểu gia hỏa này cũng tốt, hai tháng không thấy, Thụy ca và Đào Đào vô cùng nhớ nhung và thường nhắc tới Hiên Viên Hạo.

Trong một góc nhỏ. "Hiên Viên đại ca, Đào Đào rất nhớ huynh nha, sao lâu như vậy Hiên Viên đại ca mới trở về." Đào Đào bất mãn bỉu môi kháng nghị nói.

Hiên Viên Hạo thấy bộ dáng Đào Đào đáng yêu, sờ cái đầu nhỏ của Đào Đào, "Hiên Viên đại ca có chuyện rất quan trọng phải làm, cho nên mới về trễ, lần sau sẽ không như vậy, Đào Đào sẽ không trách Hiên Viên đại ca đúng không." Lúc vừa mới bắt đầu Hiên Viên Hạo đối với Thụy ca và Đào Đào tốt là bởi vì yêu ai yêu cả đường đi, về sau lại ở chung lâu, tự nhiên từ trong nội tâm Hiên Viên Hạo phát giác mình đã yêu thích hai tiểu tử đáng yêu này.

"Được rồi, Đào Đào tha cho Hiên Viên đại ca lần này, chỉ lần này thôi đấy lần sau không thể được phép như vậy đâu!" Đào Đào làm bộ rất miễn cưỡng đồng ý với Hiên Viên Hạo, còn dựng một ngón tay của mình cường điệu nói.

Hiên Viên Hạo làm sao lại không nhìn ra Đào Đào quan tâm như vậy, mặc dù Đào Đào thường bày ra bộ mặt cái gì cũng không hiểu, nhưng trên thực tế trong cái đầu nhỏ của Đào Đào chứa rất nhiều thứ kỳ quái, Đào Đào biết chuyện quan trọng trong miệng Hiên Viên Hạo có thể gặp nguy hiểm, mới chịu tốn thời gian dài như vậy mới giải quyết được, cho nên cũng có hơi miệng mồm chút oán trách Hiên Viên Hạo, nhưng trong nội tâm vẫn là rất quan tâm Hiên Viên Hạo.

"Ừ, Hiên Viên đại ca bảo đảm với Đào Đào." Hiên Viên Hạo không chút do dự đồng ý yêu cầu của Đào Đào, hiện tại không có bất ngờ gì xảy ra mình có thể không cần giống như trước hối hả ngược xuôi như vậy, có thể có thật nhiều thời gian bên cạnh Nhược Vi.

"Thụy ca không nhớ Hiên Viên đại ca sao? Nhưng Hiên Viên đại ca lai rất nhớ Thụy ca đấy!" Hiên Viên Hạo nhìn Thụy ca ở một bên tình cảm kín kẽ nói.

"Thụy ca cũng nhớ Hiên Viên đại ca, tỷ tỷ cũng nhớ Hiên Viên đại ca, cho nên về sau Hiên Viên đại ca không nên rời đi xa một thời gian dài như vậy, bằng không tỷ tỷ sẽ lo lắng." Vẻ mặt Thụy ca bình tĩnh nói xong lời nói này, nhưng nhìn kỹ thì trong hốc mắt của Thụy ca có một tí hơi nước chợt lóe lên.

Mắt Hiên Viên Hạo rất tinh phát hiện giờ phút này Thụy ca “trong ngoài bất nhất”, vì Thụy ca còn nhỏ tuổi lại chịu đựng áp lực lớn như vậy khiến mình cảm thấy đau lòng, trong lòng có chút ê ẩm, nhiều năm rồi Thụy ca vẫn còn tạo cho bản thân mình áp lực lớn như vậy, mặc dù lúc mới bắt đầu Thụy ca vẫn không hiểu chuyện, lại rất thân thiết chăm sóc Nhược Vi.

"Được rồi, Hiên Viên đại ca đồng ý với Thụy ca, về sau sẽ không bao giờ lại để cho tỷ tỷ của đệ lo lắng." Hiên Viên Hạo đau lòng vỗ bả vai nhỏ gầy yếu của Thụy ca.

"Dạ, Thụy ca tin tưởng Hiên Viên đại ca." Thụy ca chân thành nhìn Hiên Viên Hạo nói.

"Ha ha, Hiên Viên đại ca có mang quà về cho Thụy ca và Đào Đào, cùng Hiên Viên đại ca đi xem một chút quà mà huynh mang về cho các đệ, xem xem các đệ có thích hay không?" Hiên Viên Hạo đứng dậy tính dẫn theo Thụy ca và Đào Đào đi đến phòng của mình nhìn những món quà mình mang từ Kinh Thành về tặng cho Thụy ca và Đào Đào.

Hiên Viên Kiệt ngồi ở tại chỗ phát hiện mình hoàn toàn bị tất cả lớn nhỏ trong phòng bỏ quên, hai phe mặc ai nấy nói, cảnh tượng vui vẻ hòa thuận, nếu như ánh mắt có thể giết người thì hẳn là trên người Hiên Viên Hạo lúc này nhất định có mấy cái lổ thủng lớn rồi, Hiên Viên Kiệt không dám trách thê tử nên không thể làm gì khác hơn là u oánnhìn chằm chằm sau lưng nhi tử, mà hai tiểu tử kia cũng rất đáng yêu, sao đều không cùng mình trò chuyện! Hiên Viên Kiệt ghen một cách trắng trợn.

Hiên Viên Kiệt thấy Hiên Viên Hạo tính mang theo hai tiểu tử kia đi ra ngoài, liền ra vẻ ho khan mấy tiếng muốn tạo sự chú ý từ Hiên Viên Hạo, "Khục, khục, khụ." Hiên Viên Kệt làm bộ ho khan vài tiếng, Hiên Viên Hạo không có chú ý, ngược lại Thụy ca nghe, quay đầu lại nhìn thấy là Hiên Viên Kệt ho khan, Thụy ca kéo ống tay áo của Hiên Viên Hạo, nhỏ giọng mà nói ra "Hiên Viên đại ca, bá phụ giống như có chút không thoải mái, mới vừa rồi ho vài một tiếng, có thể hay không ngã bệnh." Thụy ca quan tâm liếc nhìn Hiên Viên Kiệt.

"Cha, người làm sao vậy, không có sao chứ!" Hiên Viên Hạo cau mày liếc nhìn Hiên Viên Kiệt, lúc buổi sáng cha còn rất tốt mà, chuyện gì xảy ra đây? Hiên Viên Hạo nghi ngờ muốn nói, hoàn toàn không ngờ cha mình chỉ là muốn có người để ý hắn, đây là đang cầu xin sự chú ý!

"Không có việc gì, Hạo nhi đang muốn đi đâu đấy." Hiên Viên Kiệt cố ý bày ra vẻ mặt yếu ớt nói.

"Nhi tử muốn dẫn Thụy ca và Đào Đào đi đến phòng con xem những món mang từ Kinh Thành về cho bọn chúng!" Hiên Viên Hạo có chút bận tâm liếc nhìn Hiên Viên Kiệt, Hiên Viên Hạo ở trên thương trường khôn khéo vô cùng hoàn toàn không nghĩ tới cha mình sẽ có hành động ngây thơ như vậy.

"A ra thế, vậy các con đi đi!" Vẻ mặt Hiên Viên Kiệt cô đơn nhìn mấy người Hiên Viên Hạo.

"Bá phụ, có muốn hay không cùng chúng con cùng đi đến phòng của Hiên Viên đại ca xem một chút." Thụy ca nhìn vẻ mặt Hiên Viên Kiệt giống như hiểu ra gì đó, ở lúc tỷ tỷ đi ra ngoài làm việc mình cũng có loại cảm giác kia, liền mở miệng mời theo cùng.

"Các con đi đi! Bá phụ không sao!" Hiên Viên Kiệt từ chối.

"Bá phụ, đi nha, bá phụ đi cùng chúng con đi, Đào Đào cho bá phụ ăn điểm tâm ngon." Đào Đào làm nũng với Hiên Viên Kiệt.

"Cha cùng nhau đi, đi đến phòng nhi tử xem một chút." Hiên Viên Hạo thấy Thụy ca và Đào Đào tận hết sức lực xin cha của mình cùng đi, cúi đầu trầm tư một hồi sau thật giống như đã hiểu ra cái gì, liền mở miệng đề nghị.

"Aiz, vậy cha đi cùng hai tiểu tử cùng đi xem một chút." Hiên Viên Kiệt thấy mình con trai của mở miệng, một hơi đồng ý, gương mặt nở nụ cười, Hiên Viên Hạo thấy Hiên Viên Kiệt như thế không biết sao trong lòng có chút chua xót.

Thụy ca và Đào Đào chủ động tiến lên đỡ Hiên Viên Kiệt, mặc dù nói tuổi tác Hiên Viên Kiệt cùng tình trạng cơ thể không cần đối xử như vậy, nhưng thấy hai tiểu tử kia hiểu chuyện như vậy, trong lòng vẫn rất vui mừng, dọc theo đường đi đều cười tươi như hoa.

Hiên Viên Hạo đi ở một bên, thấy bô dáng phụ thân vui mừng, trong lòng suy nghĩ chính mình vài năm nay bỏ quên rất nhiều thứ, về sau nhất định phải cùng Nhược Vi hiếu thuận với cha mẹ cho thật tốt.

Thời gian gần một tháng này Hiên Viên Kiệt và Cố Thanh Liên ở Liễu gia thôn mỗi ngày đều trôi qua rất vui vẻ, Cố Thanh Liên hiện tại trên căn bản mỗi ngày đều ở Liễu gia trang.

Trong khoảng thời gian này Nhược Vi bỏ hết mọi chuyện mà chiêu đãi Hiên Viên Kiệt và Cố Thanh liên, Hiên Viên Kiệt và Cố Thanh Liên được Nhược Vi mời mọc mấy lần đến Liễu gia trang, đồng thời Nhược Vi cũng mời một nhà Nhạc tiên sinh đi cùng, cũng vì vậy Cố Thanh Liên và Nhạc phu nhân thành bạn tốt không có gì giấu nhau, Hiên Viên Kiệt cũng cùng hai người Nhạc tiên sinh và Quái lão đầu thành bạn tốt.

Hiện tại phu thê Hiên Viên Kiệt có thời gian liền chạy đến Liễu gia trang, thỉnh thoảng còn ở lại Liễu gia trang, Nhược Vi đặc biệt chuẩn bị một nơi dành riêng cho hai người, khiến hai người vui mừng không sao tả.

Hiên Viên Hạo thì càng không cần phải nói rồi, vô cùng tự giác nương nhờ Liễu gia trang, khiến Nhược Vi có chút bất đắc dĩ lại cảm thấy buồn cười, Hạo ca ca cùng bá phụ bá mẫu thật đúng là chơi thật vui.

Ngày này, phu thê Hiên Viên Kiệt nhận được một phong từ Kinh Thành tới, hai người xem qua thì vẻ mặt trở nên nặng nề, vẻ mặt như vậy thật đúng là hiếm thấy, không biết bên trong viết cái gì mà khiến cho vẻ mặt hai người thay đổi lớn như vậy.

"Phu quân, xem ra chúng ta giống như nên cùng Nhược Vi nói chuyện đàng hoàng, trước tiên quyết định chuyện của Nhược Vi và Hạo nhi, những thứ khác chậm một chút cũng không sao, bằng không chuyện từ kinh thành sẽ không từ chối thỏa đáng được." Cố Thanh Liên thở dài mà nói.

"Đúng vậy, Nhược Vi là một cô nương tốt, ánh mắt của Hạo nhi tinh tường như vậy, chúng ta làm cha mẹ cũng không thể kéo dài chuyện của con trai. Ngày mai sẽ tìm Nhược Vi đến nói chuyện!" Hiên Viên Kiệt cảm khái nói.

"Ở Liễu gia thôn mấy ngày này quá tốt đẹp rồi, chớp mắt một cái, đã đến lúc chúng ta nên trở về kinh thành, về sau có cơ hội nhất định phải trở lại Liễu gia thôn." Cố Thanh Liên không bỏ được mà nói.

"Ừ, có cơ hội chúng ta sẽ trở lại." Hiên Viên Kiệt thấy thê tử không muốn ra đi, tiến lên ôm thê tử vào trong ngực, thương yêu nói.

Ngày thứ hai, Nhược Vi tới Hiên Viên phủ thật sớm, trong phòng khách Hiên Viên Kiệt và Cố Thanh Liên đã chờ sẵn, Hiên Viên Hạo bị hai vợ chồng tìm lý do đuổi ra ngoài làm việc, bởi vì hai vợ chồng biết Hiên Viên Hạo chắc sẽ không nói cho Nhược Vi chuyện này khiến Nhược Vi khổ sở, cho nên ngày hôm qua hai vợ chồng nhận thư cũng không có nói cho Hiên Viên Hạo.

Nhược Vi vào phòng khách, thỉnh an hai người sau đó tìm một chỗ ngồi xuống, trong khoảng thời gian chung sống này, Nhược Vi biết mình làm như vậy sẽ không bị trách, ở trong mắt Cố Thanh Liên và Hiên Viên Kiệt, Nhược Vi đã là người trong nhà rồi, khi trước mặt bọn họ không cần bày ra bộ dạng nàng dâu, thoải mái là được.

Hơn nữa hai vợ chồng này cũng không phải người cổ hủ, không thích những thứ quy củ cứng nhắc kia, Nhược Vi còn rất may mắn, ít nhất sẽ không gặp phải bà mẹ chồng ác độc.

"Bá phụ bá mẫu tìm Nhược Vi có chuyện gì?" Nhược Vi khẳng định là có chuyện, dựa vào nhạy bén của Nhược Vi khi thấy vẻ mặt Cố Thanh Liên và Hiên Viên Kiệt khác với vẻ thường ngày, cùng với việc không có thấy Hiên Viên Hạo ở đây, Nhược Vi nghĩ phải là chắc là chuyện liên quan đến mình.

“Ừ, quả thật bá phụ bá mẫu có chuyện tìm Nhược Vi, chuyện này mặc kệ Nhược Vi có đồng ý hay không, nhưng bá phụ bá mẫu cũng sẽ không ép buộc con đồng ý." Cố Thanh Liên lên tiếng trả lời.

"Nhược Vi đã hiểu, bá phụ bá mẫu nói chuyện Nhược Vi nhất định suy nghĩ thật kỹ." Trong lòng Nhược Vi cảm thấy ấm áp, bởi vì Nhược Vi nhìn ra được hai người này là thật tâm quan tâm của mình.

"Ừ, mặc kệ Nhược Vi ra quyết định gì, bá mẫu vẫn là giống như trước kia yêu thích Nhược Vi, sẽ không trách con."

"Nhược Vi biết, cám ơn bá mẫu ưu ái, kính xin bá mẫu nói cho Nhược Vi biết là chuyện gì mà nghiêm trọng như thế."

"Ngày hôm qua ta và bá phụ con nhận được thư từ kinh thành gởi đến, trên đó ghi là nếu hôn sự của Hạo nhi không mau quyết định sẽ bị thúc ép cùng người mà mình không thích ở cùng nhau."

"Bá mẫu muốn hỏi con có nguyện ý hay không ngay lúc này đính hôn cùng Hạo nhi, nếu như con nguyện ý, ngày thành thân có thể lùi về sau kéo dài một chút, bá mẫu biết con nhất định không bỏ được hai đệ đệ, không muốn thành thân sớm như vậy, nhưng bây giờ nếu như con và Hạo nhi không nhanh chóng quyết định thì sớm muộn cũng sẽ sinh ra biến cố! Bá mẫu không ép buộc con, nhưng bá mẫu có thể bảo đảm nếu con cùng Hạo nhi thành thân, vẫn có thể chăm sóc hai đệ đệ của con như khi chưa thành thân."

"Bá mẫu, người cho con suy nghĩ được không?" Nhược Vi không ngờ chuyện là như vậy, bảo mình đối với Hạo ca ca buông tay là không thể nào, nhưng hiện tại đính hôn, thì ngày chính thức thành thân chắc chắn sẽ không quá xa, hai đệ đệ còn cần mình, nhưng Hạo ca ca mình cũng sẽ không muốn buông tay, Nhược Vi cảm giác trong đầu mình rối loạn, các suy nghĩ xông ra, đồng ý hay là không đồng ý, không phải dễ dàng quyết định như vậy.

"Được, bá mẫu sẽ không bức con, con trở về suy nghĩ thật kỹ đi! Ta và bá phụ con cũng suy nghĩ xem còn có biện pháp khác hay không." Cố Thanh Liên thấy Nhược Vi quả nhiên vẫn là khó xử, nhưng mà thật không có cách nào, tình cảm giữa con trai và Nhược Vi tốt như vậy, là không thể nào thông suốt, hơn nữa hai vợ chồng mình cũng rất thích cô nương này, cũng không muốn hai người phải tách ra.

“Ừ, vậy bá phụ bá mẫu, Nhược Vi cáo lui trước." Tâm tư Nhược Vi hoảng hốt đến khi về đến nhà, làm cho Xuân Phân chờ ngoài cửa lo lắng không thôi, người nhà Hiên Viên thiếu gia đối với tiểu thư đều là rất tốt, sao sau khi tiểu thư từ Hiên Viên phủ trở về thì biến thành như vậy, Xuân Phân lo lắng cho Nhược Vi nhưng lại không biết nên làm cái gì.

Cả ngày Nhược Vi đều nhốt mình ở trong phòng, vì vậy làm cho toàn bộ người trong phủ đều lo lắng theo.

Ngày thứ hai, một buổi sáng tinh mơ, đang lúc mọi người vẫn chưa rời giường, người khiến moi người lo lắng lại mở cửa phòng xuất hiện thật sớm, tối ngày hôm qua mấy người Xuân Phân bởi vì lo lắng Nhược Vi, cơ hồ không ngủ được, vẫn luôn chú ý phòng Nhược Vi có động tĩnh gì không, mãi cho đến lúc trời sắp sáng thì mọi người đều mệt đến nổi ngủ thiếp đi trên bàn.

Nhược Vi thấy mọi người gục xuống bàn ngủ rất say, cầm áo choàng đắp cho mọi người rồi trực tiếp tự mình đi đến phòng bếp.

Đến phòng bếp đã có ma ma ở phòng bếp nấu nước rồi, thấy Nhược Vi đi vào, vội vàng đứng dậy hành lễ, ngày hôm qua sau khi từ Hiên Viên phủ trở về Nhược Vi một ngày cũng chưa từng từ trong phòng ra ngoài nên chuyện này toàn bộ người trong phủ đều biết, bởi vì hạ nhân ở Liễu gia trang đều là những người mà Nhược Vi tìm đến từ những nơi khác nhau đều là người không có nhà để về.

Có người là mẹ góa con côi, có người là do gặp phải thiên tai chạy nạn gặp được Nhược Vi bị mua về làm người làm trong phủ, một phủ già trẻ lớn bé chính là như vậy đi đến Liễu gia trang, Nhược Vi chính là ân nhân cứu mạng của những người này, cuộc sống sau khi tới Liễu gia trang ngày cũng trôi qua tốt, tất cả mọi người rất cảm tạ Nhược Vi, nguyện ý dùng tánh mạng của mình đi bảo vệ Nhược Vi, vì vậy chuyện ngày hôm qua Nhược Vi tự giam mình ở trong phòng, toàn bộ phủ trên dưới cũng rất lo lắng.

"Tiểu thư, ngài sao rồi có đói bụng không?." Vị ma ma này nhìn Nhược Vi quan tâm hỏi.

Nhược Vi có chút cảm động, cho dù hạ nhân trong nhà cũng quan tâm mình như vậy, ngày hôm qua mình thật sự là không nên để tâm vào chuyện vụn vặt, lại để cho người trong nhà đi theo lo lắng hãi hùng rồi.

Mình lúc nào thì trở nên tùy hứng như vậy, không để ý đến cảm xúc của người khác mà làm theo ý mình, trên thực tế đứa nhỏ Nhược Vi này hiền lành quá, trong tình huống này mà bảo là tùy hứng, rõ ràng chính là ở trước mặt tình yêu và tình thân không biết làm sao mà thôi!

Thật ra thì chuyện rất dễ giải quyết, chỉ là người trong cuộc như Nhược Vi trong phút chốc nhất thời không có kịp phản ứng mà thôi, thân tình và tình yêu là có thể cùng tồn tại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.