Tiểu Thôn Cô Mang Theo Bánh Bao Tung Hoành Thiên Hạ

Chương 174



Rất nhanh, trên bàn cơm bày đầy thức ăn ngon. Lão thái thái cùng lão thái gia nhìn thấy những thức ăn ngon này thì hai mắt sáng lên, có rất nhiều món ăn mà mình thích ăn, hai người đều cảm thấy cháu dâu Nhược Vi này thật hiểu chuyện, làm nhiều món ăn mình thích ăn như vậy.

Thật ra thì những người đang ngồi ở đây hai mắt đều sáng lên, dĩ nhiên trừ Nhược Vi là người động thủ ra, những người khác đều hận không thể đem mâm thức ăn giấu đi không cho người khác ăn.

Nhìn bề ngoài cũng thấy được là rất ngon, hơn nữa mùi thức ăn nồng nặc, vô cùng mê người, dù là người không có khẩu vị, cũng chỉ muốn phải ăn nhiều một chút.

Nhược Vi kêu Xuân Phân đem rượu mà mình ủ lên. Quái lão đầu vừa thấy nhất thời hai mắt lóe sáng, hận không thể đem vò rượu giấu vào trong ngực.

Nhược Vi nhìn mà buồn cười không dứt. Quái lão đầu vẫn như thế, thích uống rượu mình ủ. Chỉ là ở Kinh Thành mấy ngày này quả thật làm khó Quái lão đầu rồi, một người trời sanh tính không câu nệ lại vì một người không phải cháu gái ruột của mìmh mà kìm nén ở phía cái địa phương chật hẹp này lâu như vậy.

Sau này phải bồi thường cho Quái lão đầu vài hũ rượu ngon đi. Nhược Vi tin tưởng Quái lão đầu sẽ rất vui lòng tiếp nhận bồi thường của mình.

Lão thái gia cũng nghe Quái lão đầu nói qua cháu dâu của mình ủ rượu uống rất ngon... hiện tại lại thấy Quái lão đầu bộ dáng không bỏ được, nên càng tò mò với vò rượu mà Quái lão đầu ôm trong ngực.

"Tổ phụ, thân thể của ngài không thích hợp uống quá nhiều rượu, cháu dâu đã ủ loại rượu có nồng độ thấp, có thể dưỡng thân."Nhược Vi kêu Hạ Chí cầm vò rượu đã chuẩn bị cho lão thái gia lấy ra.

"Ha ha, vẫn là cháu dâu hiếu thuận." Lão thái gia thấy cũng có phần của mình thì rất là vui mừng. Lão thái gia cũng biết thân thể mình không thích hợp uống nhiều rượu, hiện tại Nhược Vi tỉ mỉ chuẩn bị loại rượu có thể dưỡng sinh, lão thái gia vừa có thể nếm mùi rượu mà lại không làm hư thân thể, dĩ nhiên là vui mừng.

"Tổ phụ, tôn nhi không hiếu thuận sao?" Hiên Viên Hạo ê ẩm hỏi một câu, nghĩ thầm hiện tại người trong phủ toàn bộ đều bị Nhược Vi thu mua. Nếu là ngày nào đó Nhược Vi cùng mình có mâu thuẫn, nói không chừng tất cả mọi người sẽ đứng về phía Nhược Vi, nhưng mà đối với việc thê tử của mình có thể cùng người nhà mình chung sống tốt như vậy, nội tâm Hiên Viên Hạo vẫn rất vui mừng, có thể lấy được thê tử tốt như Nhược Vi là phúc khí của hắn.

"Cũng hiếu thuận, cũng hiếu thuận." Lão thái gia vui vẻ nói, thấy tôn tử trước kia luôn lạnh lẽo nay lại biết nũng nịu, làm lão thái gia rất vui vẻ.

"Cháu dâu a! Mẹ ngươi cũng thích uống rượu, cũng không biết ở chỗ của ngươi có loại rượu thích hợp để mẹ ngươi uống hay không." Lão thái thái rõ ràng là muốn uống rượu, lại kéo con dâu mình xuống nước. Cố Thanh Liên nghe lời của lão phu nhân xong thì khóe miệng giật giật.

"Tổ mẫu, cháu dâu còn tưởng rằng người cũng thích uống rượu, cũng đã cũng chuẩn bị cho người! Xem ra là người không thích...!!! Vậy cháu dâu đành đem cho phần của người đưa cho mẫu thân vậy." Nhược Vi theo lời của lão phu nhân nói.

"Thật sao? Thật ra thì ta thấy mẫu thân ngươi cũng ưa thích nên…" Lão thái thái có chút lúng túng nói, nha đầu này còn định trêu ghẹo mình đây, xem ra về sau trước mặt nha đầu này mình đúng là không có gì uy tín gì rồi.

"A, hoá ra là như vậy a! Là cháu dâu ngu dốt, vậy sẽ đem cốc cho người cùng mẫu thân." Nhược Vi thấy chuyện biến tốt nên cũng không nói nữa, bởi nói nữa có thể sẽ không tốt.

"Dạ, rượu mà Nhược Vi ủ cũng đã lâu con dâu không có uống, mẫu thân đợi lát nữa phải nếm thử một chút, tay nghề chưng cất rượu của Nhược Vi cũng không kém." Cố Thanh Liên hoài niệm nói, lão thái thái nghe xong thì trong lòng ngứa ngáy hơn, chờ nha đầu đem cốc đưa lên.

Thật ra thì rượu Nhược Vi đã sớm chuẩn bị tốt, chỉ là cho người hâm nóng ở phòng bếp. Lão thái thái đã lớn tuổi nhưng cũng là nữ nhân, Nhược Vi đặc biệt cất cho lão thái thái uống loại rượu làm cho cơ thể ấm áp, mùa đông còn có thể khiến thân thể nóng lên một chút, đối với tuổi của lão thái thái mà nói là tốt nhất.

Rượu chuẩn bị cho Cố Thanh Liên cùng lão thái thái hiệu dụng cũng không sai biệt lắm, chỉ là mùi rượu không giống nhau mà thôi, đều là mùi vị của mình thích.

Người ở phòng bếp rất nhanh đã đem rượu hâm nóng đưa tới. Thu Phân nhận lấy rượu đưa cho Nhược Vi, Nhược Vi đứng dậy rót cho lão thái thái trước, sau đó thì rót cho mẹ chồng, rồi mới về vị trí của mình ngồi xuống.

Lão thái thái uống rượu mà cháu dâu đặc biệt vì mình chuẩn bị, trong lòng cực kỳ ngọt ngào, suy nghĩ thấy cháu dâu này thật sự là hiếu thuận, so với cháu dâu nhà người ta còn tốt hơn.

Thụy ca cùng Đào Đào hôm nay cũng được cho phép uống vài ly rượu, chỉ là không thể uống quá nhiều, tiểu hài tử uống rượu sẽ hại thân, Thụy ca thì không sao, Đào Đào thì cực kỳ thích uống rượu, là tiểu quỷ tửu. Thời điểm ở Liễu gia thôn, Đào Đào thường cùng Quái lão đầu trộm rượu mà Nhược Vi đặt ở trong hầm rượu để uống.

Nhược Vi đối mặt với hành động của hai người rất là bất đắc dĩ, bởi vì hai người sau khi bị phát hiện đều là vẻ mặt đúng lý hợp tình, hơn nữa Nhược Vi biết rượu mình ủ dù có uống nhiều cũng sẽ không tổn thương thân thể, mới thường đối với hành động của hai người mắt nhắm mắt mở.

Dĩ nhiên Nhược Vi cũng chuẩn bị rượu ngon cho hai cha con Hiên Viên Hạo. Khẩu vị hai cha con cũng không sai biệt lắm, Nhược Vi mỗi lần chuẩn bị thức ăn đồ uống đều là mỗi loại hai phần.

Người một nhà cười cười nói nói ăn bữa cơm đoàn viên, thỉnh thoảng Đào Đào sẽ nói ra mấy câu khôi hài, trêu chọc lão thái thái cười ha ha, Hiên Viên phủ năm nay trôi qua rất tốt.

Ăn cơm tất niên xong, còn phải gác đêm, Nhược Vi sợ nhàm chán, nên đã sớm chuẩn bị mạt chược, tất cả mọi người đều tò mò nhìn đồ mà Nhược Vi lấy ra.

Nhược Vi kiên nhẫn nói tỉ mỉ cách chơi mạt chược cho mọi người nghe, mọi người sau khi nghe xong, đều xoa tay muốn chơi thử.

Bởi vì là bốn người cùng chơi, mà Nhược Vi chỉ chuẩn bị một bộ mạt chược, cho nên tiểu bối không thể làm gì khác hơn là nhường cho trưởng bối chơi trước, lão thái gia cùng Quái lão đầu đều rất tự giác tìm chỗ ngồi xuống.

Lão thái thái cũng hào hứng bừng bừng ngồi xuống, dĩ nhiên, yêu vợ như Hiên Viên Kiệt chắc chắn sẽ không cùng phu nhân tranh giành, những người khác mang cái băng ghế ngồi ở bên cạnh nhìn xem chơi như thế nào. Mặc dù Nhược Vi nói rất rõ ràng, nhưng là dù sao trước đây cũng chưa từng chơi qua, nên nghe không cũng vô dụng.

Lúc chơi ván thứ nhất, tất cả mọi người tay chân có chút gò bó, quy củ lúc nhớ lúc quên, lão thái thái cùng lão thái gia thỉnh thoảng còn trêu chọc mấy câu.

Sau mấy vòng chơi thì mấy người chơi cũng khí thế ngất trời, người ngồi ở một bên quan sát cũng ồn ào theo, xem ai chơi không tốt thì ở một bên lo lắng, điển hình là hoàng đế chưa vội mà thái giám đã vội.

Đợi mọi người chơi quen tay, Nhược Vi lại đề nghị nên chơi điểm thắng thua, thua thì cho bạc, Nhược Vi tin tưởng mọi người cũng sẽ vui lòng, như vậy chơi mới có sức lực.

Bởi vì như vậy, năm mới trôi qua có tư vị, lão thái thái cùng lão thái gia cuối cùng cũng được hưởng thụ như người bình thường, hưởng thụ thiên luân chi nhạc rồi.

Hết một đêm, thắng tiền nhiều nhất là hai "nữ tướng". Lão thái thái vui mừng không thể tả, làm lão thái gia tức đến trợn mắt thở phì phò, Quái lão đầu không có thua bao nhiêu, lão thái gia thua nhiều nhất, Cố Thanh Liên dưới sự giúp đỡ của Hiên Viên Kiệt cũng thắng không ít.

Lão thái thái tâm tình tốt, đem bạc thắng được thưởng cho Thụy ca cùng Đào Đào, Đào Đào vui mừng nói một đống lời tốt, khiến lão thái thái cực kỳ vui vẻ.

Hiên Viên phủ năm mới bởi vì có Nhược Vi ở đây mà nhiều tiếng nói tiếng cười, nụ cười trên mặt của lão thái thái cùng lão thái gia so với quá khứ rõ ràng càng nhiều hơn.

Bất tri bất giác, Nhược Vi gả vào Hiên Viên phủ đã mấy tháng. Mấy tháng này Nhược Vi trôi qua rất vui vẻ, đời trước là cô nhi như nàng, bây giờ lại có thể cảm nhận được người nhà ấm áp.

Mấy vị trưởng bối đều rất cưng chiều nàng, đối với hai người đệ đệ cũng rất tốt. Nhược Vi biết đây là mấy vị trưởng bối thật lòng đem Thụy ca cùng Đào Đào làm người một nhà mới có thể đối xử như vậy.

Đại niên mùng hai, Nhược Vi đi theo mẹ chồng đến nhà ngoại Cố Gia của Hiên Viên Hạo. Cố Gia một nhà đều là người đọc sách, là chân chánh thư hương thế gia, trong nhà tàng thư rất phong phú. Nhược Vi đi qua Tàng Thư Lâu, rất khí thế, cửa có người canh giữ. Nhược Vi lúc ấy đã nghĩ trong lầu này nhất định là có rất nhiều sách giá trị ngàn vàng, thật muốn đem hai quyển sách thu về.

Cố gia nhân khẩu đơn giản, đều là đích hệ. Tổ tiên Cố Gia có quy củ là nam tử không cho phép nạp ta, trừ phi nam tử kia vượt quá ba mươi lăm tuổi mà vẫn chưa có đời sau, mới cho phép nạp ta, nhưng chỉ có thể là cô gái đàng hoàng, mặt khác, Cố Gia còn có quy củ là nữ tử không thể làm ta, hai điểm này người nào vi phạm sẽ bị đuổi ra khỏi Cố Gia.

Sau khi Nhược Vi biết Cố Gia có quy củ này, thì hảo cảm đối với Cố gia không phải chỉ là một hai điểm, mà là vô cùng có cảm tình, Nhược Vi thật muốn nhận thức một chút vị tổ tiên anh minh kia của Cố Gia.

Khụ khụ, có lẽ không thể gặp được vị tổ tiên đại nhân anh minh kia rồi, người ta cũng đã đi thiên đường du lịch rồi, Nhược Vi cũng không dám đi tìm.

Cố Gia là bốn đời đồng đường, ông ngoại bà ngoại của Hiên Viên Hạo cũng còn khoẻ mạnh, thân thể cũng không tệ, đối với Nhược Vi, người Cố gia cũng tỏ thái độ hoan nghênh. Nhược Vi cảm thấy Cố Gia đúng là môn phong rất tốt, đáng giá người đời học tập.

Bởi vì mọi người Cố gia là thật tâm hoan nghênh Nhược Vi, Nhược Vi cho là mình có thể sẽ phải đối mặt với một hai người khi dễ thân phận mình, nhưng ngược lại, không ngờ còn có người chủ động ra ngoài an ủi nàng, khiến Nhược Vi dở khóc dở cười.

Vốn Nhược Vi là người không thích suy nghĩ nhiều, thái độ người Cố gia như vậy khiến Nhược Vi cảm thấy có thể đem đối phương vạch đến phạm vi là người một nhà, người có thể được Nhược Vi công nhận thật không nhiều.

Cố lão phu nhân còn tặng Nhược Vi một món lễ lớn, mấy vị mợ khác cũng tặng Nhược Vi rất nhiều thứ, trả lễ lại, Nhược Vi cũng tặng Cố Gia rất nhiều thứ, trong đó có ít thứ không phải có tiền là có thể mua được.

Cố Gia còn có mấy vị tiểu biểu muội, so sánh với Nhược Vi cũng nhỏ hơn khoảng hai ba tuổi, có hai vị biểu tỷ đã xuất giá, thời điểm chúc tết Nhược Vi may mắn gặp được, mặc kệ là biểu tỷ hay biểu muội đều chung sống rất tốt.

Mấy vị tiểu biểu muội cũng rất thích cùng Nhược Vi ở chung một chỗ. Khi Nhược Vi trở về Hiên Viên phủ, mấy vị tiểu biểu muội còn không nỡ mà khóc lên.

Nhược Vi tặng rất nhiều đồ cho mấy tiểu cô nương, lúc đó các nàng mới lưu luyến không rời để Nhược Vi rời đi. Nhược Vi cảm khái, khi nào thì mình lại được mấy tiểu hài tử hoan nghênh rồi.

Đại biểu tẩu còn có mấy tháng nữa sẽ phải sinh, Nhược Vi tặng đại biểu tẩu mấy phương thuốc an thai, đều là chút dược thiện, phải biết là thuốc có 3 phần độc, Nhược Vi cảm thấy có thể không uống thuốc là tốt nhất.

Để cho đại biểu tẩu mỗi ngày sau khi ăn xong ở trong sân đi mấy vòng, như vậy có lợi cho sinh sản, lại tặng một gốc cây nhân sâm trăm năm cho đại biểu tẩu, đến lúc sinh sản có thể sẽ dùng tới. Lại nói về sau thật đúng là có công dụng, đã cứu Mạc Vân Nhi (thê tử của Cố Tiêu, đại biểu tẩu của Hiên Viên Hạo) một mạng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.