Các bạn đọc xong cho mình chút ý kiến là phần này edit có được không nha. Thanks ^^
--- ------ ------ ------ -----
Sau khi Nhược Vi trở lại Liễu gia thôn, nàng bồi Lão thái thái đi chơi mấy ngày rồi mới bắt tay xử lý chuyện của Liễu gia. Vài tháng qua có rất nhiều chuyện chờ nàng quyết định.
Hiên Viên Hạo cũng vội vàng xử lý chuyện của Hiên Viên gia. Vừa có thời gian rãnh là Lão thái gia liền đi câu cá, câu được cá thì Nhược Vi phải tự mình xuống bếp nấu canh cá cho mọi người uống.
Lão thái thái và mẹ chồng nàng còn thêm Nhạc phu nhân nữa, ba người nói chuyện vui vẻ với nhau. Hơn nữa Tiểu Tình đứng một bên thỉnh thoảng cũng có pha trò gây cười.
Nhạc tiên sinh cũng trở về với công việc của mình là dạy Đào Đào học, Thụy ca không hiểu gì cũng có thể tìm ông để hỏi. Cố Khải đã về đây trước bọn họ nên khi đoàn người Nhược Vi trở về được một ngày thì Cố Khải liền đem thê tử đến chào hỏi.
Sau đó, thê tử của Cố Khải cũng thường xuyên tới đây làm khách. Cộng thêm nàng thì vừa đủ một bàn mạt chược.
Lão thái thái hăng hái, Cố Thanh Liên cũng hăng hái. Dù sao cũng đã lâu không chơi được, cặp mẹ chồng nàng dâu này chắc đã ngứa tay.
Dưới sự hướng dẫn của Lão thái thái, một bàn mạt chược nữ nhân tóc dài được hình thành.
Lúc Nhược Vi ở Kinh Thành đã đưa tin cho Liễu Vượng, bảo hắn tìm mấy người học thức uyên bác nhưng lại không màn danh lợi. Lúc nàng về đây, hắn báo lại là có mấy người nhưng tính tình rất kiêu ngạo.
Nhược Vi cảm thấy tìm người không dễ, ở đời không ai là không có nhược điểm, đến cả Thần Tiên cũng có nữa là.
Tính khí kiêu ngạo thì có là gì, còn đỡ hơn người thấy lợi quên nghĩa nhiều. Nhược Vi cảm thấy kế hoạch của nàng không thể chờ đợi được nữa.
Chuyện xây thư viện Nhược Vi đã bàn với Hiên Viên Hạo, hai phu thê đều cảm thấy chuyện này rất khả thi. Nhược Vi giao toàn quyền chuyện này cho Hiên Viên Hạo, chỉ là nàng có một yêu cầu là thư viện phải gần nhà.
Nhược Vi đã nói chuyện này với Nhạc tiên sinh. Lúc đầu Nhạc tiên sinh có chút khiếp sợ, ông không ngờ Nhược Vi lại có suy nghĩ này.
Từ sau khi Nhạc tiên sinh biết chuyện này thì ánh mắt ông nhìn Nhược Vi càng lúc càng ngưỡng mộ. Điều này làm nàng có chút xấu hổ.
Nhược Vi nói cho Nhạc tiên sinh biết chuyện này: một là vì muốn Nhạc tiên sinh giúp một tay dạy ra những học trò tốt.
Hai là hi vọng Nhạc tiên sinh có thể thu gom thêm nhiều sách hay. Nhược Vi muốn xây một thư viện theo phong cách hiện đại.
Nhược Vi hi vọng thư viện này sẽ mang lại hiệu quả thực sự nên không thể chỉ dạy những sách xưa cổ không.
Nàng hi vọng người bước ra từ thư viện này ít nhất có thể tự nuôi sống mình và người nhà, không làm chuyện ngu xuẩn. Chớ là người lúc nào cũng mở miệng nói thơ văn nhưng lại làm chuyện hại người.
Nhược Vi còn đặc biệt nói chuyện này với Thụy ca. Nàng hi vọng đệ đệ có thể thật lòng thích công việc giáo dục này, nàng không muốn miễn cưỡng đệ đệ.
Bây giờ Thụy ca còn nhỏ nhưng dạy mấy đứa con nít thì không thành vấn đề. Dù sao cũng đã đổ Cử nhân, không thể nào không có chút năng lực được.
Chủ yếu là Nhược Vi sợ Thụy ca bỏ dở giữa chừng, chỉ dạy học được mấy bữa là đã thấy chán.
Nhưng mà Thụy ca đã làm Nhược Vi yên tâm. Vì chỉ cần là lời nàng nói thì Thụy ca sẽ xem như thánh chỉ.
Thụy ca nghe Nhược Vi nói chuẩn bị xây một thư viện thì rất vui mừng, còn nói mình sẽ phụ tỷ tỷ chăm lo cho thư viện! Nhược Vi thấy Thụy ca có hứng thú nên cũng đem một số chuyện nhỏ cho đệ đệ xử lý, như vậy cũng có thể rèn luyện Thụy ca.
Thật ra thì Thụy ca cũng rất thích dạy học, tính tình của Thụy ca có chút nghiêm khắc, nhưng đối với người khác lại rất kiên nhẫn. Trước kia có nhiều đứa trẻ không có tiền đi học, Thụy ca cũng lén lút dạy chữ cho tụi nó.