Tiểu Thôn Cô Mang Theo Bánh Bao Tung Hoành Thiên Hạ

Chương 184



Tin Nhược Vi mang thai vang xa chẳng mấy chốc trên dưới Nhược Thủy Sơn Trang ai cũng biết, Thụy ca và Đào Đào nghe được tin tỷ tỷ mang thai từ Liễu gia trang thì chạy vội tới thăm Nhược Vi.

Lúc tối Quái lão đầu cũng đặc biệt tới thăm Nhược Vi, Nhạc phu nhân biết tin sau đó cũng mang theo Tiểu Tinh đến thăm Nhược Vi.

Cũng vì vậy mà Nhược Vi bị coi như quốc bảo được mọi người vây quanh, Thụy ca và Đào Đào tò mò hỏi cái này hỏi cái kia, biết mình sắp làm cậu rồi, vui mừng không sao tả.

Kể từ khi Nhược Vi mang thai, lão thái thái và lão thái gia mỗi ngày mặt mày hồng hào, tâm tình đặc biệt tốt, mọi người cảm giác như trẻ vài tuổi.

Mỗi ngày Cố Thanh Liên đều bảo phòng bếp làm một đống canh bổ, bảo Nhược Vi uống vào, bây giờ Nhược Vi nghe được hai chữ canh bổcũng muốn ói, nghe mà biến sắc.

Hiên Viên Hạo cũng và Nhược Vi đồng cam cộng khổ đem một đống canh bổ uống vào, thời điểm Nhược Vi uống một nửa Hiên Viên Hạo uống một nửa, hiện giờ hai người trẻ tuổi này nghe được hai chữ canh bổ thì có cảm giác muốn chạy trối chết.

Lão đại phu đã nói, Nhược Vi là động thai Khí, cho nên trước khi ổn định chưa thể xuống giường được, Nhược Vi bị yêu cầu nằm ở trên giường nghỉ ngơi, Nhược Vi nằm hai ngày thì không chịu nổi, dựa vào tính tình Nhược Vi, để cho nàng nằm ở trên giường cái gì cũng không làm, nhất định là không chịu nổi.

Nhược Vi biết lão thái thái và mẹ chồng mình là vì tốt cho mình, thế nhưng cứ nằm một chỗ quả thật rất khó chịu, cả người ngột ngạt cực kỳ.

Cũng may là Nhạc phu nhân thường mang theo Tiểu Tinh tới đây bồi Nhược Vi tâm sự giải sầu, Đào Đào và Thụy ca có thời gian cũng tới đây nói chuyện với Nhược Vi, Hiên Viên Hạo càng rút nhiều thời gian ở bên cạnh Nhược Vi, làm cho tâm tình buồn bực của Nhược Vi tốt hơn nhiều.

Qua vài ngày nữa, có thể Nhược Vi thích ứng được với việc mỗi ngày ở nhà chuyện gì cũng không làm, tính khí thay đổi tốt hơn một chút, nụ cười trên mặt cũng nhiều.

Thấy Nhược Vi từ từ khôi phục lại tính khí thường ngày, khiến mọi người thoáng thở phào nhẹ nhõm, nếu tâm tình Nhược Vi vẫn không tốt, đối với bảo bảo trong bụng sẽ có ảnh hưởng, Nhược Vi cũng bởi vì điều này mới nghĩ thông suốt.

Nhược Vi chỉ là lo lắng tuổi mình quá nhỏ, sợ đến lúc đó khó sinh, ở tuổi này xương chậu còn chưa có trổ mã hoàn toàn, quá nguy hiểm, tất nhiên là lo lắng.

Nhưng khi nghĩ đến bảo bảo trắng trẻo non nớt đáng yêu, Nhược Vi đã cảm thấy mình nhất thời tràn đầy lòng tin, vì bảo bảo, mình phải chuẩn bị tốt mọi thứ, để cho bảo bảo khỏe mạnh sinh ra.

Bản thân có không gian, có linh tuyền thủy, lại từng tập võ, thân thể đã trổ mã cùng nữ tử mười bảy mười tám tuổi không sai biệt lắm, lúc sanh con nhất định có thể bình an, nghĩ tới những thứ này, lo lắng trong lòng Nhược Vi mới ít một chút.

Nhược Vi nằm trên giường một tháng mới được cởi bỏ, được phép đi chung quanh trong nhà, nhưng bên cạnh phải có mấy người đi theo, bằng không cũng không cho phép ra cửa phòng.

Nhược Vi vì có thể ở nhà tự do hoạt động, điều kiện gì cũng có thể tiếp nhận, cho nên mỗi ngày ở nhà lúc đi bộ, bên cạnh đều có mấy cái đuôi nhỏ đi theo.

Nằm ở trên giường một tháng, Nhược Vi nôn nghén vô cùng lợi hại, thường ói đến trời đất u ám, khẩu vị cũng không được tốt, không có mấy ngày người liền gầy đi một vòng lớn.

Thứ gì cũng ăn không vô, chỉ thích ăn chua, lão thái thái biết Nhược Vi thích ăn chua, vui mừng vô cùng, trong miệng luôn lải nhải Nhược Vi mang thai là một tên tiểu tử mập mạp.

Nhược Vi biết lúc mang thai thích ăn chua chính là mang thai con trai, chỉ là Nhược Vi cũng không để ý những thứ này, trai hay gái đều tốt, mình cũng cưng chiều, tư tưởng trọng nam khinh nữ ở nơi này của Nhược Vi là không thể thực hiện được.

Nhược Vi cũng cùng Hiên Viên Hạo thảo luận qua vấn đề này, Hiên Viên Hạo cũng không thèm để ý điều này, chỉ là cùng Nhược Vi nói sinh càng nhiều càng tốt, khiến Nhược Vi không biết nên vui mừng hay là nên im lặng.

Mang thai ba tháng thân mình đã bắt đầu lộ bụng, Nhược Vi kể từ khi biết mình mang thai, mặc quần áo đều rất rộng rãi, cho nên mặc dù bụng bắt đầu lộ ra, bình thường vẫn không nhìn ra Nhược Vi mang thai.

Mỗi ngày Hiên Viên Hạo về nhà cũng nhất định sẽ sờ bụng Nhược Vi, ngây ngốc vui mừng thường khiến Nhược Vi dở khóc dở cười.

Chuyện thư viện Nhược Vi giao cho Nhạc tiên sinh quản lý, bất quá việc quan trọng Nhạc tiên sinh vẫn tìm đến Nhược Vi thương lượng, chủ yếu là cách của Nhược Vi rất hữu dụng, hiện tại Nhạc tiên sinh càng ngày càng bội phục Nhược Vi.

Mặc dù Nhược Vi vẫn còn lo nghĩ chuyện thư viện nhưng hiện tại Nhược Vi vẫn chú ý hơn tiểu bảo bảo trong bụng, mỗi ngày đều không nhịn được mơ nghĩ đến cuộc sống đẹp đẽ khi tiểu bảo bảo ra đời.

Giờ đại phu cũng đã nói thai ổn định, Nhược Vi chỉ cần không làm việc nặng là không có chuyện gì, mỗi ngày làm chút ít chuyện, còn có lợi cho việc sanh nở sau này.

Mỗi ngày nằm ở trên giường cũng không nhúc nhích mới là thật bất lợi cho sinh nở, mỗi ngày phải vận động, đến khi sinh nở mới có thể an toàn.

Đại gia khuê tú khó sanh so với ở phụ nhân nông thôn, nói như vậy cũng có cái lý của nó, phụ nữ có thai phải vận động đi lại mới có ích.

Lúc mới bắt đầu lão thái thái và mẹ chồng nàng còn chưa tin Nhược Vi, về sau Nhược Vi không có biện pháp mời đại phu đến nhà hỏi, lão thái thái và mẹ chồng Nhược Vi mới tin mang thai đi lại nhiều mới có lợi cho sinh nở.

Sau này Nhược Vi mới có cơ hội mỗi ngày đi dạo khắp nơi, mặc dù lão thái thái và mẹ chồng mình tin lời đại phu nói, nhưng cũng không cho phép Nhược Vi làm chuyện này nọ, nhiều nhất chính là cho phép Nhược Vi phải có người đi theo mới được đi khắp nơi.

Mặc dù nơi có thể đi không nhiều lắm, nhưng có thể đi ra ngoài hóng mát một chút, Nhược Vi cũng rất thỏa mãn, mẹ chồng và lão thái thái đối với mình thật tốt.

Hằng ngày Nhược Vi nằm trên ghế dựa mình đặc biệt làm dành cho khi mang thai ngủ trưa, tháng tám thời tiết rất nóng bức, bản thân người mang thai cũng có chút thích ngủ, khí trời oi bức như vậy thì càng muốn đi ngủ, tháng tám mới bắt đầu, mỗi ngày Nhược Vi đều phải ngủ thật lâu mới thấy thoải mái.

Nhược Vi bảo nha hoàn mang ghế nằm vào trong đình, giữa trưa ánh mặt trời chiếu không tới bên trong đình, Nhược Vi ngủ trên ghế dựa, thỉnh thoảng có gió nhẹ lướt qua, cả người thoải mái.

Khuôn mặt như ngọc nổi lên sáng bóng, cùng gió nhẹ giương nhẹ sợi tóc, lông mi dài nhỏ dán chặt trên da thịt mềm, cái miệng như anh đào nhỏ nhắn khẽ nhếch, cổ tay ngọc như tuyết nhẹ khoác lên trên bụng, quanh thân vương vấn hào quang.

Hiên Viên Hạo từ trên trấn khi về đến nhà thấy cảnh tượng như thế, đẹp đến làm cho người ta không đành lòng phá hư, cảnh tượng ấm áp như vậy làm cho Hiên Viên Hạo cho dù mấy chục năm về sau cũng không thể quên.

Hiên Viên Hạo rón rén đi tới bên cạnh ghế dựa, lẳng lặng ngưng mắt nhìn Nhược Vi ngủ, khóe môi nhếch lên nụ cười ôn nhu, cả người trở nên nhu hòa.

Dịu dàng như vậy đời này chỉ vì Nhược Vi mới có thể biểu hiện, ánh mắt cưng chiều thâm tình cũng chỉ có thể vì một mình Nhược Vi.

Ánh mắt dịu dàng mà cực nóng thật chặt khóa lại trên gương mặt không tỳ vết của Nhược Vi, lẳng lặng bảo vệ cô gái nhỏ mà mình thích nhất.

Trong mộng Nhược Vi thấy một tiểu bảo bảo béo ụt ịt dễ thương gọi mình là mẫu thân, vô cùng đáng yêu, đôi mắt nhỏ cười lên khiến Nhược Vi thích vô cùng.

Trong mộng, Nhược Vi và tiểu bảo bảo chơi hồi lâu, sau tiểu bảo bảo nói mình phải về, về sau trở lại cùng chơi với nàng, Nhược Vi không bỏ được tiểu bảo bảo, tiểu bảo bảo dí dỏm nói cho Nhược Vi biết sau này sẽ còn gặp lại, sau đó thân thể nhỏ bé liền biến mất không thấy đâu.

Nhược Vi thấy tiểu bảo bảo không thấy, gấp đến độ khắp nơi gọi cũng không có thấy được tiểu bảo bảo xuất hiện, đau lòng ngồi sững trên đất, một người ngồi dưới đất đau lòng khóc.

Hiên Viên Hạo thấy Nhược Vi đột nhiên lông mày nhíu lại, sắc mặt cũng biến thành không được tốt lắm, vội nhẹ giọng ở bên tai Nhược Vi nói nhỏ: "Nhược Vi, tỉnh, có phải hay không gặp ác mộng, mau tỉnh lại."

Rốt cuộc Nhược Vi từ từ mở đôi mắt có chút ướt át buồn ngủ, mờ mịt nhìn Hiên Viên Hạo đang nóng vội. "Hạo ca ca, sao vậy, xảy ra chuyện gì à?" Nhược Vi ngu ngơ nhìn Hiên Viên Hạo.

"Nhược Vi, nàng mới vừa rồi gặp ác mộng gì à, thân thể có chỗ nào không thoải mái không?" Hiên Viên Hạo lo lắng sờ bụng Nhược Vi.

"Không có việc gì, Hạo ca ca không cần lo lắng, ta mới vừa rồi nằm mơ thấy tiểu bảo bảo, tiểu bảo bảo thật đáng yêu, nhưng đột nhiên không thấy, Hạo ca ca, chàng nói, trong mộng tiểu bảo bảo có phải hay không là đứa bé của chúng ta." Nhược Vi mang vẻ mặt mong đợi nhìn Hiên Viên Hạo.

"Ha ha, bảo bảo của chúng ta thật thông minh, còn biết đến trong mộng gặp mẫu thân rồi." Hiên Viên Hạo nghe xong lời Nhược Vi nói thì cười ha hả nói.

"Đáng ghét, Hạo ca ca, ta nói nghiêm chỉnh đấy." Nhược Vi bất mãn trừng mắt nhìn Hiên Viên Hạo một cái.

"Được, không giỡn với Nhược Vi nữa, cũng không thể tức giận, bằng không con của chúng ta về sau sinh ra cũng thích tức giận sẽ không tốt." Hiên Viên Hạo cưng chiều sờ đầu Nhược Vi.

"Hừ, ai bảo chàng trêu chọc ta." Nhược Vi vểnh cái miệng nhỏ nhắn lên nói.

"Ừ, phu nhân tể tướng trong bụng có thể chống thuyền, tha thứ tiểu nhân một lần đi!" Hiên Viên Hạo cố ý làm bộ đáng thương nhìn Nhược Vi nói.

"Ha ha, xem chàng lần sau còn nói lung tung nữa không." Nhược Vi nhéo Hiên Viên Hạo một cái.

"Không nói lung tung, phu nhân nói vi phu không dám không nghe theo." Hiên Viên Hạo trịnh trọng nói, lại đưa tay sờ sờ bụng Nhược Vi, cười dịu dàng.

"Hừ, thế chứ." Nhược Vi hả hê trả lời một câu, trong nội tâm hiểu rõ ràng đây là Hiên Viên Hạo sợ tâm tình mình không tốt nên mới đùa giỡn với mình!

"Dạ, phu nhân nói thế nào là thế nấy, vi phu tuân lệnh." Hiên Viên Hạo đem tay từ trên bụng Nhược Vi thu hồi lại, trong mắt tràn đầy yêu thương đối với người trước mắt.

"Hạo ca ca, hai ngày nay chàng rất bận sao? Xem chàng cũng gầy đi rồi, phải bồi bổ cho chàng tốt mới được." Nhược Vi thương yêu nhìn Hiên Viên Hạo.

"Không có, không vội, hai ngày nữa thì xong, đến lúc đó bồi Nhược Vi đi thư viện đi dạo một chút." Hiên Viên Hạo nhẹ nhàng ôm Nhược Vi vào trong ngực nói.

"Thật không? Nương và tổ mẫu có thể hay không sẽ không vui, nếu như nương và tổ mẫu không vui vậy thì ta sẽ không đi, bằng không nương và tổ mẫu sẽ lo lắng." Nhược Vi nghe lời Hiên Viên Hạo nói cũng nói ra suy nghĩ của mình.

"Không có chuyện gì, đến lúc đó nương và tổ mẫu nơi đó giao cho ta nói, nàng chỉ cần vui vẻ đi chơi là được rồi, phải tin tưởng ta." Hiên Viên Hạo hôn lên trán Nhược Vi trìu mến nói.

"Ừ, ta tin chàng, chỉ là chính chàng cũng phải chú ý thân thể mình, bằng không ta và đứa bé về sau dựa vào ai đây." Nhược Vi nghiêm túc gật đầu một cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.