Lúc tiểu bảo bối được bảy tháng cũng là lúc đón năm mới. Vì Nhược Vi có thai nên không thể quay về Kinh Thành. Lão thái thái, Lão thái gia và phu thê Hiên Viên Kiệt đều quay về Kinh Thành đón năm mới.
Qua Tết không được bao lâu thì họ lại lục đục kéo nhau về Liễu gia thôn. Lão Thái Thái còn mang theo rất nhiều bà đỡ về, còn có một đống dược liệu và đồ dùng trẻ em.
Lúc Lão thái thái về Kinh Thành thì ngày nào cũng cằn nhằn muốn về Liễu gia thôn. Nhược Vi nghe thế thì cảm thấy rất vui, vì ở nơi xa vẫn còn có người nhớ tới nàng.
Lúc đoàn người Lão thái thái trở về Liễu gia thôn thì tinh thần của ai cũng sa sút. Sau mấy ngày tĩnh dưỡng thì khỏe hơn trước.
Tinh thần của Lão thái thái cũng khỏe khoắn hơn trước, ngày nào cũng tìm Nhược Vi nói mấy câu, bồi Nhược Vi giải sầu, nói một chút về chuyện lý thú của Hiên Viên Hạo khi còn bé. Vì người trong nhà luôn quan tâm đến nàng nên tâm trạng của nàng rất vui, nàng cũng không còn thời gian suy nghĩ lung tung nữa.
Tháng ba, tiểu bảo bối trong bụng Nhược Vi cũng gần mười tháng rồi, sắp ra ngoài chào hỏi thế giới này.
Bụng của Nhược Vi càng ngày càng lớn, đây là chuyện rất bình thường. Nhưng mà bụng lớn như vậy làm người ta có chút lo lắng.
Bây giờ lúc Nhược Vi đi bộ đã hoàn toàn không còn nhìn thấy mũi chân của mình, đi đâu cũng cần người giúp đỡ, chân cũng sưng vù lên. Thụy ca và Đào Đào thấy bụng Nhược Vi lớn như thế cũng rất lo lắng. Vì họ nghe người trong thôn nói có ai đó đã chết vì sinh khó, nguyên nhân là vì đứa bé lớn quá, không sinh ra được.
Bây giờ hai huynh đệ chỉ còn mỗi Nhược Vi là người thân nếu Nhược Vi thật sự xảy ra chuyện thì không biết mình sẽ biến thành bộ dạng như thế nào nữa.
Vì vậy từ khi bụng Nhược Vi càng lúc càng lớn thì Thụy ca và Đào Đào cũng càng lúc càng lo lắng.
Nhược Vi biết rõ nỗi lo lắng của hai đệ đệ nhưng nàng dứt khoát làm như không biết, nàng muốn tạo một chút áp lực cho hai đệ đệ.