Ngày qua ngày trong lúc Đậu Đậu cùng Cầu Cầu chậm rãi cùng nhau lớn lên từng chút từng chút một, bất tri bất giác Đậu Đậu cùng Cầu Cầu đã bốn tuổi rồi, Nhược Vi lại mang bầu lần thứ hai, tuy nhiên lần mang thai này lại không thoải mái giống như lần mang thai Đậu Đậu cùng Cầu Cầu, đứa nhỏ trong bụng đặc biệt rất biết cách làm khổ người khác.
Bắt đầu từ tháng thứ hai mang thai, khẩu vị của Nhược Vi liền thay đổi đặc biệt không tốt, thứ gì cũng ăn không vô, chua hay cay đều cũng không có bao nhiêu tác dụng, khiến Hiên Viên Hạo bị hù dọa đến thảm.
Chỉ thích ăn trái cây, dù trái cây gì cũng thích ăn, cũng may vốn tại Liễu gia cũng đã trồng rất nhiều loại cây ăn quả, ngay cả vào mùa đông thì trong nhà ấm lớn cũng có thể cung cấp trái cây tười mới ra ngoài.
Đứa nhỏ trong bụng đến thời điểm tháng thứ sáu mới không có gây chuyện nữa, thời điểm tháng thứ sáu, khẩu vị của Nhược Vi thay đổi tốt hơn rất nhiều, chính là trong chốc lát thì suy nghĩ muốn ăn cái này, rồi chốc lát sau lại suy nghĩ muốn ăn cái khác, nhưng mà Hiên Viên Hạo chỉ cần thân thể Nhược Vi có thể thoải mái, những cái khác đều là chuyện nhỏ, mỗi ngày vui sướng cùng hài lòng tìm đồ ăn ngon cho Nhược Vi, cho Nhược Vi đỡ thèm.
Năm nay cũng vừa vặn là thời điểm Thụy Ca cùng Đào Đào quyết định đi tham gia khảo thí, nếu như tính luôn cả chuyện của Thụy Ca cùng Đào Đào, còn có đứa bé trong bụng Nhược Vi năm nay sẽ ra đời, cũng coi là Tam Hỉ Lâm Môn rồi.
Nhược Thủy thư viện cũng có một vài thí sinh khác cùng đến Kinh Thành, Thụy Ca cùng Đào Đào cũng đã ở tại thư viện này mà tôi luyện nhiều năm như vậy, mặc kệ là phương diện học thức hay là thái độ phương diện làm người Nhược Vi đều rất yên tâm, Thụy Ca cùng Đào Đào đi Kinh Thành cũng không đến nỗi không biết cách ứng xử, huống chi, đến Kinh Thành, Thụy Ca cùng Đào Đào sẽ trực tiếp ở tại biệt viện của Liễu gia ở kinh thành, Nhược Vi lại càng không cần lo lắng.
Nháy mắt cũng đã gần đến tháng Ba, Thụy Ca cùng Đào Đào ngay lúc vừa qua tết Nguyên tiêu đã liền lên đường đi đến kinh thành, bây giờ đã là tuần giữa tháng hai rồi, cách ngày thi cũng không có xa nữa.
Lần này Thụy Ca cùng Đào Đào đến Kinh Thành mặc kệ có thi đậu hay không, về sau cũng sẽ không đi thi nữa, Thụy Ca cùng Đào Đào cũng không nghĩ tới chuyện nhất định phải đậu mới được, cho nên khi đối mặt với chuyện này tâm trạng cũng rất tốt.
Năm nay Thụy Ca cũng đã mười sáu tuổi rồi, Đào Đào cũng đã mười bốn tuổi, đã không còn là những đứa bé cần có Nhược Vi ở bên cạnh bảo vệ nữa, con đường về sau bọn họ phải đi Nhược Vi chỉ có thể cho ý kiến chứ không thể quyết định thay họ nữa, Nhược Vi không bao giờ nghĩ tới chuyện muốn nắm trong tay cuộc sống của Thụy Ca cùng Đào Đào, cuộc đời của bọn họ nên để bọn họ tự nắm giữ trong tay của mình.
Thụy Ca cũng đã đến tuổi có thể thành thân, đã có rất nhiều người ở ngoài sáng trong tối đã ngầm thăm dò hôn sự của Thụy Ca rồi, mặc kệ về sau Thụy Ca lấy người nào, cũng phải qua cửa ải của Nhược Vi.
Nhược Vi sẽ không ép buộc Thụy Ca cưới một người mà mình không thích, nhưng người cuối cùng Thụy Ca cưới cũng phải có được sự đồng ý của Nhược Vi, điểm này thì ngay lúc Thụy Ca cùng Đào Đào hiểu được những chuyện quan hệ giữa nam nữ Nhược Vi đã nhanh chóng nói rõ với Thụy Ca cùng Đào Đào rồi, về sau Thụy Ca cùng Đào Đào cưới vợ, có thể bất luận gia cảnh, nhưng cô nương kia phải tự mình tán thành mới có thể vào cửa Liễu gia.
Hơn nữa cũng đã nghiêm túc cảnh cáo Thụy Ca cùng Đào Đào, Liễu gia bất luận nam nữ, nam không thể cưới vợ bé, nữ không thể làm thiếp, cho nên, Thụy Ca cùng Đào Đào phải giữ mình trong sạch, sau này khi gặp được người mình thích nhất định phải quý trọng.
Thụy Ca cùng Đào Đào cũng rất thành khẩn đồng ý với Nhược Vi, từ khi hiểu sự liền cẩn thủ ( cẩn trọng và tuân thủ) nam nữ hữu biệt, không lén lút cùng nữ hài tử lui tới, thời điểm đối mặt với các cô nương cũng vẫn luôn rất bình thản, không cho người có tâm thừa cơ lợi dụng.
Đối với biểu hiện của Thụy Ca cùng Đào Đào, Nhược Vi rất hài lòng, đối với việc này, Nhược Vi chỉ là đứng ở góc độ phái nữ mà nói chuyện, dù sao cái thế gian này rất nhiều quy tắc đối với phái nữ mà nói quá không công bằng.
Nhược Vi không hy vọng đệ đệ của mình cũng là một thành viên trong đó, chỉ hy vọng sau khi Thụy Ca cùng Đào Đào gặp được người mình thích, có thể quý trọng thật tốt.
Sau khi Thụy Ca cùng Đào Đào đi Kinh Thành, mỗi ngày đều đưa tin trở về, mỗi ngày Nhược Vi cùng hai người đệ đệ trao đổi tin tức, nên cũng không quá lo lắng cho cuộc sống của Thụy Ca cùng Đào Đào ở kinh thành.
Có thể nhận được tin tức mỗi ngày nên cũng không uổng phí mấy con chim bồ câu mà Nhược Vi đã nuôi mấy tháng trời ở trong không gian, chim bồ câu này sau khi đã ở trong không gian tràn đầy linh khí nuôi mấy tháng, không chỉ có tốc độ biến hóa, hơn nữa trí lực cũng lên tăng, chẳng những có thể nghe hiểu tiếng người, thỉnh thoảng còn biết mấy chữ!
Đứa nhỏ trong bụng Nhược Vi là mang thai vào tháng Mười năm trước, năm nay thời điểm tháng tám thì đứa bé sẽ được sinh ra, bây giờ là tuần giữa tháng hai, đứa nhỏ trong bụng cũng đã hơn bốn tháng rồi.
Thời điểm Nhược Vi đổi qua mặc trang phục mùa xuân, bụng đã có thể nhìn rõ khẽ phồng lên rồi, hiện tại Nhược Vi vốn là mang thai lần thứ hai, có thể nói so với lần mang thai trước có kinh nghiệm hơn nhiều.
Mấy năm này Lão thái thái cùng Lão thái gia trên căn bản đều ở tại Nhược Thủy Sơn Trang, trừ phi có chuyện quan trọng mới có thể trở về Kinh Thành một chuyến, mấy năm này Nhược Thủy Sơn Trang nghiễm nhiên trở thành nơi ở chính thức của Lão thái thái cùng Lão thái gia.
Thời điểm Nhược Vi mới vừa thành thân, cũng không nghĩ rằng Lão thái thái cùng Lão thái gia sẽ thích chỗ này như vậy, cũng chưa từng nghĩ tới chuyện Lão thái thái cùng Lão thái gia có thể chịu ở lại Liễu gia thôn mấy năm liền.
Ngày thi hội đến rất nhanh, ở nhà Nhược Vi biết dù có lo lắng cũng vô ích, nhưng cũng không thể nào một chút xíu lo lắng cũng không có.