Tiểu Thôn Cô Mang Theo Bánh Bao Tung Hoành Thiên Hạ

Chương 29: Hiên Viên Hạo tới chơi (4)



Sau một hồi mang theo hai vị khách đi dạo chung quanh nhà mình một chút, thời gian cũng không còn sớm, hai cậu bé đi một hồi cũng đã có chút mệt mỏi.

Vừa đúng lúc Nhược Vi trong phòng bếp cũng đã làm cơm xong, ra gọi bọn họ vào ăn cơm!

Bưng hết đồ ăn lên trên bàn, bình thường mấy tỷ đệ Nhược Vi cũng chỉ ở luôn trên bàn nhỏ trong phòng bếp ăn cơm, hôm nay do có khách tới nên mới phải bày bàn cơm ở tiền sảnh, thật ra thì phòng bếp cũng rất lớn, đủ mấy người ăn cơm ở đây, nhưng dù sao người ta cũng là khách, nói chung cũng không thể cho rằng người ta cùng giống mình.

Dọn xong bát đũa, mời khách lên bàn, cầm tới một bình rượu, mặc dù không phải là danh tửu gì, nhưng cũng có một phong vị riêng, chắc chắn bọn họ có muốn đoán cũng không đoán ra được.

“Mấy món ăn gia đình, Hạo ca ca cùng Bao chưởng quỹ ngàn vạn lần đừng ghét bỏ”. Nhược Vi tinh nghịch nói với bọn họ, thật ra thì đối với thủ nghệ của mình nàng vẫn rất có tự tin.

Trên bàn năm món mặn một món canh, vẻ ngoài nhìn cực hấp dẫn, làm cho người ta thèm nhỏ dãi, ít nhất cũng khiến mấy vị đang ngồi đây nổi lên mấy con trùng tham ăn trong bụng.

Mặn chay phối hợp, ngay cả màu sắc đều rất đẹp mắt, mùi thơm xông vào mũi, Đào Đào đã không nhịn được nửa rồi, thật ra thì bình thường trong nhà cũng không có gì quy củ gì, nên thật sự bọn họ cũng không có để ý gì nhiều.

Bản thân Đào Đào vẫn chưa tự ăn được, nên đến lúc này vẫn còn phải để Nhược Vi đút cho hắn.

Hiên Viên Hạo cùng Bao chưởng quỹ nhìn thức ăn trên bàn, vẫn là rất bội phục Nhược Vi, dù sao nàng tuổi vẫn còn nhỏ như vậy, lại làm được các món ăn có thể so với mấy đầu bếp chuyên nghiệp còn muốn giỏi hơn.

Tốc độ nhanh bề ngoài lại hấp dẫn, quả thật có khi còn mỹ vị hơn nhiều.

Nhược Vi phát hiện món ăn mà Hiên Viên Hạo cùng Bao chưởng quỹ gắp nhiều nhất trên bàn lại là món lòng heo, ý tưởng chợt hiện ra, dường như lại nghĩ ra được phương thức buôn bán nữa rồi, đây chẳng phải là buồn ngủ gặp chiếu manh còn gì, vừa đúng lúc gần đây cũng muốn kiếm chút tiền.

Mà hai người bị Nhược Vi nhìn chăm chú, lúc này trong lòng cũng rất muốn, Nhược Vi làm món ăn ăn vô cùng ngon, thật ra thì cũng không thể trách hai người bọn họ có loại cảm giác này, dùng suối nước bên trong không gian mà nấu, dĩ nhiên là không thể giống với những cái khác rồi, huống chi thủ nghệ của Nhược Vi vốn đã rất tốt.

Hai người uống chút rượu, ăn món ăn mỹ vị, thật là rất hưởng thụ, trong lòng hận không được mỗi ngày đều trôi qua như vậy, được bầu không khí nhàn nhạt ấm áp này vây quanh bọn họ, hết sức hài hòa, giống như bọn họ trời sanh đã là người một nhà.

Ăn cơm xong, tất cả mọi người đều đến phòng khách, Nhược Vi dọn dẹp bát đũa xong, mấy người kia cũng đã đi đâu mất rồi.

Hiện tại Hiên Viên Hạo lại càng thêm ghen tỵ với hai cậu bé, ghen tỵ bọn họ ngày ngày có thể cùng nàng ở một chỗ, ngày ngày có thể ăn món ăn do nàng tự mình làm, vừa ước ao vừa ghen tị.

Nhược Vi nhanh chóng dọn dẹp phòng bếp, bởi vì hiện tại nàng đang rất vội vả muốn đi nói chuyện làm ăn buốn bán, nàng gấp a.

Lần nữa Nhược Vi rót trà lài cho bọn họ, thật ra thì khắp nơi trong nhà Nhược Vi đều có mấu chốt buôn bán, nghiêm túc nhìn một chút sẽ biết.

“Nhược Vi, món ăn nàng làm ăn rất ngon”. Hiện tại người nào đó bởi vì ghen tỵ, đã tự động bỏ đi hai chữ ‘muội muội’ rồi, bởi cách hai người nào đó gọi cũng là hai chữ ‘tỷ tỷ’.

“Món ăn thật cay trên bàn lúc nãy là món gì?” Hiên Viên Hạo hỏi Nhược Vi, hắn vẫn còn chưa thỏa mãn à!

“Lòng heo”. Cũng biết là hắn sẽ hỏi, Nhược Vi cười trộm ở trong lòng, cái bộ dáng này của Hiên Viên Hạo thật đúng là hiếm thấy! Cảm giác có chút giống đại nam hài, không có khí thế của thương nhân lúc bình thường.

“Cái gì! Lòng heo”. Bao chưởng quỹ nghe được thiếu chút nữa nhảy lên, dù sao lúc bình thường chỉ cần những người có tiền một chút thì họ cũng sẽ không đi ăn loại đồ này, kết quả hôm nay món bọn họ thích ăn nhất lại là cái này, thật sự bị đả kích à, thật ra thì bọn họ cũng không câu nệ gì lắm, có thể làm ra được mùi ngon tới như vậy thật đúng là chỉ có mình Nhược Vi.

“Bao chưởng quỹ, ăn không ngon sao?” Trong lòng Nhược Vi tà ác hỏi Bao chưởng quỹ. Thật ra thì tính cách của Nhược Vi ít nhiều cũng không khác Hiên Viên Hạo là bao.

“Ăn ngon, ăn ngon” Thấy lão bản bên kia đang dùng mắt trừng mình, liền nhanh chống trả lời, lão chỉ có chút kinh ngạc có được hay không. Không cần phải đối với lão như vậy à!

“Hạo ca ca, thức ăn hôm nay huynh cảm thấy như thế nào?” Ánh mặt thông minh của Nhược Vi nhìn Hiên Viên Hạo, nhìn đối phương mà trong lòng hồi hộp.

“Rất ngon”. Hiên Viên Hạo rất nhanh phản ứng kịp hiểu được ý mà Nhược Vi muốn biểu đạt là cái gì, thật là rất ăn ý.

Nhưng hắn lại không chịu vào thẳng chủ đề, thấy vậy Nhược Vi thật rất muốn đánh hắn, hắn chính là thích xem bộ dạng Nhược Vi biến đổi sắc mặt, thật đúng là sở thích tệ hại.

Mỗi lần gặp không trêu chọc Nhược Vi hắn lại không thấy thoải mái, người này thật đúng là đáng ăn đòn.

“Tốt lắm, công thức nấu mấy món ăn này ta muốn. Đừng nóng giận”. Thấy Nhược Vi sắp tức giận, mới không đùa nàng nữa.

Như vậy mới đúng nha! Nghe được lời mình muốn nghe, Nhược Vi cũng không để ý chuyện hắn trêu mình nữa.

Tiền mới là quan trọng nhất. Gương mặt nhỏ nhắn, Đào Đào với Thụy Ca ngồi ở bên cạnh nàng mặt mày không hiểu gì nhìn tỷ tỷ mình.

“Cứ như vậy đi”. Nhược Vi lại kiếm được một món lời, lúc bọn họ đi Nhược Vi còn tặng bọn họ một chút trà lài!

Mặt khác, Nhược Vi cũng hỏi thăm bọn họ một chút chuyện trường học, kết quả người ta lại thẳng thắng nói sẽ thỉnh riêng một người tới thôn, xây một trường tư thục, trước kia trong trường tư thục cũng chỉ có một người đỗ tú tài dạy, trong thôn cũng chỉ có vài người con nhà giàu có theo học.

Trên thực tế, Hiên Viên Hạo chỉ là vì không muốn Nhược Vi chỉ vì chút chuyện này mà làm khó mình, cho nên liền tự mình tìm cách giúp nàng, chỉ là Nhược Vi lại không hề biết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.