Tiểu Thôn Cô Mang Theo Bánh Bao Tung Hoành Thiên Hạ

Chương 31: Lão đầu kỳ quái (một)



Hôm nay sáng tinh mơ Nhược Vi đã rời giường để rèn luyện thân thể, hai tiểu bánh bao đi theo phía sau hấp ta hấp tấp, đáng yêu vô cùng, mấy tháng nay hiệu quả của việc tập luyện thể hiện rõ ràng, hiện tại để cho Nhược Vi đi trấn trên, tuyệt đối sẽ không thở hỗn hển nữa, cũng sẽ không giống như trước kia trên chân có vết nước phồng.

Hôm nay vừa đúng là họp chợ trấn trên, Nhược Vi tính đi trấn trên mua vài món đồ, mua một ít gà về nuôi, nếu có chó con cũng được, nuôi trông nhà, như vậy tương đối an toàn, mình cũng yên tâm chút.

Thật sớm làm cơm ăn, bây giờ hai tiểu bánh bao so với mấy tháng trước cao lớn rồi, da dẻ cũng được Nhược Vi nuôi trắng sáng.

Hiện tại người trong thôn rất quan tâm đến nhà Nhược Vi, chỉ là Nhược Vi cũng không làm bộ làm tịch, vẫn là dùng thái độ trước đây, nhưng Nhược Vi thỉnh thoảng đưa chút đồ cho thôn trưởng và mấy vị tộc lão, cho nên cho dù có người ghen tỵ, cũng chỉ dám ở sau lưng nói hai câu. 『 Diễn đàn 』

Thu thập xong, mấy tỷ đệ thay đổi y phục ra cửa, đi ra cửa thôn chờ ngưu xa (xe trâu), hiện tại có một chút tiền, nhưng Nhược Vi cũng biết đạo lý tiền tài không để ra ngoài, cho nên trên căn bản người trong thôn đều chỉ cho là tiền Nhược Vi dùng xây phòng ốc không còn nhiêu, nếu biết trong tay Nhược Vi có tiền, sợ là đã sớm có ý xấu.

Bình thường mấy tỷ đệ cũng không thích ra cửa, lại là người không thích khoe khoang, không giống như có vài người vừa có chút tiền dư thì phải mua đồ tốt mặ lên người ra ngoài trượt một vòng, hận không thể cho toàn thế giới biết, Nhược Vi mua cho mình và đệ đệ vải vóc đều là vải bông... mặc lên người thoải mái, lại không chói mắt.

Cùng người trong thôn khác nhau cũng không phải rất lớn, cho nên vẫn là giảm bớt lòng ghen tỵ của một số người, luôn ở sau lưng phun hai tiếng, bất quá như thế, đó là người ta không so đo với ngươi có được hay không.

Luôn là có loại người hay bận tâm, không nhìn nổi người sống tốt hơn so với mình.

Không nhiều lắm thì đã đến trấn trên, lôi kéo hai bánh bao nhỏ đi mua chút món đồ muốn mua gì đó, các quán nhỏ cũng dừng lại một chút, hiện tại Nhược Vi tâm tính càng giống như đứa trẻ, không có áp lực lớn như lúc mới tới, tâm tình cảnh thoải mái lên chút, khi đó ngày ngày ăn rau dại, chả trách tinh thần cũng không thoải mái lên, hiện tại thì tốt rồi.

Đi hàng sách nhìn một chút, chọn quyển Thiên Tự Văn, đến lúc đó trở về dạy Thuỵ Ca và Đào Đào, Thuỵ Ca chăm chỉ ham học, Đào Đào thì nghịch ngợm chút, nhưng mà bây giờ yêu cầu của Nhược Vi đối với Đào Đào cũng không nghiêm khắc, dù sao nó còn nhỏ, trước hết để cho nó tập tốt thói quen hẵng nói.

Mua này nọ xong hướng mọi người thương lượng đợi người địa phương đi tập họp, phần lớn mọi người đến, không đợi tất cả mọi người tới, Liễu Lão Nhị vung ngưu tiên đánh xe trở về.

Đến cửa thôn mọi người xuống xe ai nấy tự về nhà mình, Nhược Vi trong tay xách theo đồ, hai tiểu bánh bao vẫn muốn giúp đỡ, liền chia những thứ không nặng gì đó cho bọn hắn cầm.

Đến trước cửa nhà thế nhưng thấy một người nằm ở cửa, dọa Nhược Vi giật mình, thận trọng đi tới người trước mắt, không có động tĩnh, lại gần chút, một cỗ mùi máu tươi truyền đến, không phải là chết rồi chứ! Sợ hãi dùng ngón tay đưa về phía mũi của người đó xem còn hơi thở không, cũng may, còn thở, chỉ cần không có chết thì tốt rồi.

Đào Đào và Thuỵ Ca cũng bị doạ cho sợ, chỉ là thấy dáng vẻ trấn định của tỷ tỷ vốn cũng không có sợ như vậy, bây giờ trong mắt hai tiểu bánh bao này thì tỷ tỷ chính là vạn năng.

Mở cửa đem đồ vật cất xong, cùng Thuỵ Ca đem người đó đỡ đến phòng khách, múc nước cho người nọ rửa sạch vết thương, vết thương trên người vẫn không ít.

Chỉ là Nhược Vi cũng không dám đi mời đại phu, chỉ sợ bại lộ, đưa tới báo thù gì đó... Sẽ không tốt, nàng cũng không muốn cứu người còn đem mình một nhà mình bồi đi vào, Nhược Vi nàng cái gì cũng chịu được, chính là không thiệt thòi.

Rửa mặt cho người nọ xong, dáng dấp không tệ, nhìn diện mạo ở thời đại này cũng coi là một lão nhân rồi, chắc khoảng năm mươi tuổi.

Đến gian phòng của mình, lặng lẽ lắc mình vào không gian, lấy nước suối bên trong ra ngoài, đút cho người nó uống, hy vọng có thể hữu dụng, bên trong không gian còn có dược liệu, nhưng nàng không dám khinh thường, dù sao bên trong dược liệu đều là giá trị ngàn vàng, không thể tùy tiện bại lộ.

Cầm thuốc trị vết đao trong nhà phòng bôi lên cho người nọ, Nhược Vi mệt mỏi rối tinh rối mù, dù sao thân thể này của Nhược Vi chỉ chưa tròn mười tuổi, mặc dù trong lòng số tuổi chính là lớn hơn.

Bận bịu hồi lâu, thời gian cũng không sớm, luống cuống tay chân làm bữa tối, lại đi xem lão già kia đi, Đào Đào và Thuỵ Ca cũng từ vừa mới bắt đầu sợ chuyển thành cảm thấy hứng thú.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.