Tiểu Thôn Cô Mang Theo Bánh Bao Tung Hoành Thiên Hạ

Chương 57: Dàn xếp



Ngày đó, Nhược Vi mua nhiều người như vậy nên A Phúc giúp nàng mướn xe ngựa đưa đám người kia về. Còn Nhược Vi và Hiên Viên Hạo thì đi về trước.

Dù sao thì mua nhiều người như vậy thì phải về nhà thu xếp một chút. Và mấy người này cũng quá ốm yếu cần phải được bồi dưỡng một chút. Trong nhà đột nhiên có thêm rất nhiều người, Nhược Vi bỗng thấy có chút không quen.

Nhược Vi và Hiên Viên Hạo ngồi xe không bao lâu thì về đến nhà.

A Phúc vẫn còn chưa về tới, Nhược Vi nghĩ là mấy người kia còn mang theo một chút đồ đạc nên có thể sẽ chậm một chút… trong nhà không có dư quần áo và chăn bông cho mấy người đó dùng, cần phải mua thêm mới được.

Nhược Vi xuống xe ngựa vội vàng đi vào trong nhà, trong lòng suy nghĩ đến rất nhiều chuyện phải làm.

Hiên Viên Hạo thấy bộ dạng hấp tấp của Nhược Vi thì nở nụ cười cưng chiều. Hôm nay vừa mới hôn nàng nên bây giờ lòng vẫn còn như lửa đốt

Nhược Vi dọn dẹp nhà cửa xong thì lại nghĩ mình có cần đi nấu nước nóng không, chờ A Phúc mang mọi người về thì vừa kịp lúc. Những người mà Nhược Vi chọn là những người có vẻ ngoài sạch sẽ hơn mấy người khác một chút.

Nhược Vi nghĩ là làm, nàng liền đi đến nhà bếp nấu nước nóng. Còn Hiên Viên Hạo thì biết là Nhược Vi không có thời gian chiêu đãi hắn, với lại vừa xảy ra chuyện vừa rồi… nên hắn nghĩ có lẽ ngày mai lại đến thì sẽ tốt hơn.

Sau khi Nhược Vi nấu nước nóng xong thì nàng liền nghe tiếng A Phúc gọi mình. Nàng biết mọi chuyện đã xong xuôi.

Nhược Vi vội vàng buông đồ vật trong tay xuống rồi đi ra ngoài. Khi ra khỏi cửa thì nàng thấy có sáu người đang đứng trước xe ngựa, nàng vội vàng kêu mọi người vào nhà.

Nàng dẫn người vào nhà, kêu họ đặt đồ xuống trước. Nàng thấy bộ dạng của họ nhếch nhác thì cảm thấy nên để cho họ đi tắm rửa trước, còn chuyện gì đó thì tính sau.

Nhược Vi kêu mọi người đi tắm rửa, còn cô thì xuống bếp nấu một chút mì sợi, chờ bọn họ tắm xong thì có cái để ăn. Nàng thấy bộ dạng của bọn họ toàn là ăn uống thiếu dinh dưỡng

Mấy người đó tắm xong thì thấy chủ nhân đang chuẩn bị thức ăn cho mình. Bọn họ cảm động không thôi. Đầu năm nay tìm chủ nhân đã khó, nói chi là họ tự thân nấu cho đầy tớ ăn. Mọi người đều tự nói với mình là sau này phải cố gắng làm việc, báo đáp chủ nhân.

Nhược Vi thấy mọi người ăn vui vẻ, còn thay trang phục sạch sẽ tươm tất thì cảm thấy rất vui.

Mấy người này đều bị người ta mua qua bán lại, nhất định là ngay cả lương khô cũng không có để ăn. Hôm nay lại được ăn một bữa ngon như vậy, mắt ai cũng ửng đỏ cả lên.

Nhược Vi thấy mọi người ăn sạch bóng tô mì, ngay cả một giọt nước canh cũng không chừa thì hiếu kỳ nhìn chằm chằm. Bọn họ thấy Nhược Vi nhìn thì có chút ngượng ngùng còn nàng thì ảo não vì mình không biết giữ ý.

Nhược Vi biết là vị bọn họ quá đói nên cũng không trách họ. Nàng cũng không phải là quỷ hút máu giống như nhà tư bản, chỉ cần bọn họ trung thành với nàng thì nàng nhất định sẽ càng đối xử tốt với họ.

Mấy người đó thấy chủ nhân không có vẻ mặt không vui thì mới yên tâm lại. Dù sao thì sau này cũng phải nhìn mặt chủ nhân sống qua ngày, chủ nhân đối xử tốt thì là phúc của họ còn không thì chỉ biết cam chịu.

Nhược Vi thấy bộ dạng sợ sệt của mấy người này thì có chút thương cảm.

Chỉ cần bọn họ trung thành với nàng thì nàng sẽ không bạc đãi bọn họ. Nhiều năm về sau, khi mấy người này đã là tâm phúc của Nhược Vi, khi nhớ lại ngày được nàng mua về thì không khỏi cảm thấy nao lòng. Những gì họ có được đều là nàng ban cho… nghĩ tới đây bọn họ đều giáo dục con cháu mình là phải trung thành với chủ nhân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.