Tiểu Thôn Cô Mang Theo Bánh Bao Tung Hoành Thiên Hạ

Chương 80: Thẳng thắn



Sau khi dàn xếp tốt chonhững đứa bé kia, Quái lão đầu bố trí trận pháp ở những nơi cần thiết, như vậy độ bí mật cái sơn cốc này trên căn bản đã là 100%.

Nhược Vi mới vừa rồi cũng đã nhận ra sắc mặt biến hóa của Quái lão đầu, nhưng thấy còn nhiều chuyện phải làm nên cũng không hỏi.

Đi theo Quái lão đầu học cách thiết lập trận pháp, Nhược Vi nghĩ, trốn được mùng một không trốn được mười lăm, nên không sốt ruột.

Cuối cùng cũng làm xong, thời gian cũng đã không còn sớm, Nhược Vi vội vã xuống núi, trở về quá muộn Thụy Ca cùng Đào Đào sẽ lo lắng.

Quái lão đầu mấy ngày nay tạm thời không về, phải ở lại chỗ này huấn luyện bọn họ.

Nhược Vi hôm nay không rõ nguyên nhân Quái lão đầu thay đổi sắc mặt, quyết định ngày mai hỏi tiếp, một mình vội vã xuống núi.

Sáng sớm ngày thứ hai, Nhược Vi lại lên núi thật sớm, tối ngày hôm qua Nhược Vi suy nghĩ thật lâu cũng không nghĩ ra nguyên nhân Quái lão đầu thay đổi sắc mặt.

Nhưng Nhược Vi đại khái có thể đoán được, nhất định là có liên quan đến thân phận của Quái lão đầu, Nhược Vi lại hồi tưởng lại tình huống lần đầu tiên gặp Quái lão đầu, cứu ông ta,chắc hẳn là chuyện không vui vẻ gì, Quái lão đầu có lẽ cũng không muốn nhắc lại chuyện cũ.

Kể từ ngày chân khí trong cơ thể cùng linh khí trong sơn cốc hợp lại một chỗ, Nhược Vi cảm thấy cả người thoải mái hơn rất nhiều.

Khi dùng khinh công đi đường cảm thấy không mất nhiều sức lực lắm, giống như khí lực dùng không hết.

Ngay cả tốc độ cũng nhanh hơn rất nhiều, Nhược Vi sau khi cảm nhận được những chỗ tốt này, tập võ càng chăm chỉ hơn, càng thêm chú ý huấn luyện cho Đào Đào cùng Thụy Ca.

Dù sao thực lực gia tắng cũng đảm bảo an toàn cho bản hơn.

Sau khi ra khỏi nhà, bởi vì vội vã muốn gặp Quái lão đầu, cho nên tốc độ của Nhược Vi nhanh hơn nhiều, đến nơi sơn động rất nhanh.

Bởi vì hiện tại bên ngoài sơn động đã thiết lập trận pháp, Nhược Vi hướng dẫn hôm qua Quái lão đầu nói, thận trọng đi vào.

Đến sơn cốc, thấy Quái lão đầu đang huấn luyện bọn họ, Nhược Vi lẳng lặng đứng ở một bên không quấy rầy.

Thấy mọi người học rất nghiêm túc, cho dù không chịu nổi cũng cắn răng kiên trì, Nhược Vi rất hài lòng, một thủ hạ có thể chịu được cực khổ thì ai lại không thích.

Đợi đến lúc Quái lão đầu tuyên bố kết thúc, Nhược Vi đã nấu xong cháo trắng cho bọn họ, Nhược Vi còn mang dưa muối từ nhà đến cho bọn hắn ăn.

Hôm nay trạng thái của hai mươi bốn người tốt hơn nhiều so với hôm qua, sau một đêm nghỉ ngơi hơn nữa lại được lấp đầy bụng, hôm nay tinh thần của mọi người rất tốt.

Mọi người đều mặc quần áo mà Nhược Vi chuẩn bị, tối ngày hôm qua cũng đã được tắm gội, bây giờ cũng sạch sẽ và vô cùng thoải mái.

Lúc tất cả mọi người đi ăn cháo, Nhược Vi cùng Quái lão đầu tìm một chỗ ngồi xuống nói chuyện, xem ra là chuẩn bị nói chuyện lâu dài.

Nhược Vi nhàn nhã ngồi, chờ Quái lão đầu ăn đầy bụng mới nói chuyện.

Mất nửa ngày, Nhược Vi rốt cuộc cũng biết rõ lai lịch cùng với thân phận, địa vị trên giang hồ của Quái lão đầu. Nhược Vi biết những thứ này xong, nghĩ thầm gan mình cũng lớn thật, lại dám sai khiến sát thủ lão đại trên giang hồ làm người ta nghe thôi đã sợ mất mật.

Suy nghĩ một chút rồi cũng bình thường trở lại, mình coi Quái lão đầu là người nhà mà có gì phải sợ, nếu như mình nói lời khách khí hắn mới không vui mừng.

Hơn nữa Quái lão đầu cũng không coi mình và hai bánh bao nhỏ là người ngoài, bằng không này lần cũng sẽ không vì bang phái của Nhược Vi mà đi ra ngoài tìm người rồi.

Bây giờ Quái lão đầu nguyện ý tự nói tình hình thực tế của mình, Nhược Vi thật vui mừng, điều này cho thấy Quái lão đầu là thật tâm coi mình là người nhà, bằng không cũng sẽ không tự nói với mình những chuyện này.

Đồng thời cũng tức giận thay cho Quái lão đầu, tại sao lại có người đáng hận như vậy.

Nhược Vi không ngờ Quái lão đầu còn có một đoạn chuyện cũ thê thảm như vậy, bị chính người mình tin tưởng phản bội, người kia còn là con nuôi của Quái lão đầu.

Nhược Vi nghĩ thầm, về sau có cơ hội nhất định phải thay Quái lão đầu báo thù.

Khi Nhược Vi nghe được Quái lão đầu là sát thủ lão đại, kinh hãi vô cùng, không ngờ lão già bình thường luôn thích trêu chọc mình lại có thân phận như vậy.

Nhược Vi nghĩ, cũng chỉ có thân phận như vậy mới phù hợp với khí thế của Quái lão đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.