Tiểu Thôn Y Ranh Mãnh

Chương 101: 101: Phương Văn Thành Bị Đùa Giỡn Xoay Như Chong Chóng




Sau khi mua được cá, Phương Văn Thành lập tức gọi điện thoại cho giám đốc Phan Diễm Hồng của khách sạn Thiên Duyệt.

“Phan tổng, việc mua cá của thôn Đại Long đã thành công rồi!”
“Ông có chắc đó là loại cá cực phẩm mà tôi muốn mua hay không?” Cô ta chỉ quan tâm đến chuyện này, bởi vì nếu đó là loại cá bình thường thì nó cũng chỉ là thứ vô dụng đối với khách sạn Thiên Duyệt.

“Tạm thời vẫn chưa rõ lắm, cho nên trước tiên tôi chỉ mua một nghìn cân cá, sau khi kiểm tra chất lượng xong thì mới quyết định có tiếp tục mua nữa hay không.”
“Được, ông làm tốt lắm, nhanh chóng vận chuyển số cá đó về cho tôi!”
“Đã rõ!”
Phương Văn Thành hỏi người nuôi cá: “Bây giờ tôi muốn mua một nghìn cân cá, anh xem có thể làm được không? Nếu như không thể làm được, vậy thì trước mắt đưa vài con để tôi mang về đã.”
"Hiện tại hơi muộn rồi, nhưng mà một nghìn cân cá thì cũng không phải quá nhiều.

Nếu ông đang cần gấp thì tôi lập tức thả lưới bắt cá lên cho ông!"
"Vậy mau tranh thủ thời gian đi!" Dường như Phương Vân Thanh không thể chờ đợi được nữa!
Thật ra Phương Văn Thành hoàn toàn có thể mang vài con cá trở về để nghiên cứu trước, sau đó mới quyết định có mua hay không, nhưng mà bên phía Phan Diễm Hồng đang cần gấp, ông ta cũng không muốn lãng phí thời gian cho việc vừa đi vừa về, cho nên mới quyết định làm như vậy!
Phương Văn Thành nhanh chóng gọi xe.

Người nuôi cá đi vào bên trong thả lưới.

Tâm trạng người nuôi cá vui sướng giống như sắp đón Tết.

Một cân cá tận ba mươi đồng, lần mua bán này vô cùng có lãi!
Phải biết rằng giá cá bình thường cũng chỉ có ba đến năm đồng một cân, đấy là giá cao lắm rồi, riêng loại cá trắm cỏ thì bảy đồng một cân, nhưng chỉ khi nào thị trường khan hiếm thực phẩm thì mới có thể bán ra với giá đó.

Hình như đầu óc của tên Phương Văn Thành này có vấn đề thì phải? Vậy mà lại bỏ tận ba mươi đồng để mua một cân cá!
Nhưng mà người nuôi cá cũng không nói gì, bởi vì anh ta muốn kiếm được nhiều tiền hơn.

Ngay đêm hôm đó.


Người nuôi cá bán một nghìn cân cá cho Phương Văn Thành, lập tức kiếm được ba mươi nghìn đồng tiền lời lãi, vô cùng thỏa mãn.

Phương Văn Thành cũng cho người vận chuyển cá trở về khách sạn Thiên Duyệt, ngay lập tức tiến hành chế biến để khách hàng của khách sạn dùng thử.

Nhưng mà…
Không có bất cứ lời khen ngợi nào cả!
Sau khi khách hàng nếm thử, họ cho biết mùi vị cũng giống như các loại cá bình thường, không khác nhau là mấy.

“Chuyện này là sao.” Phan diễm Hồng gọi điện thoại cho Phương Văn Thành: “Cá ông mua có vấn đề, đều là loại cá bình thường.

Ông có chắc đây là cá của thôn Đại Long không?”
“Đương nhiên là chắc chắn, cá này là được mua ở thôn Đại Long! Tôi tận mắt nhìn thấy từng con cá được vớt lên, không có khả năng là giả được!”
“Chuyện này…” Phan Diễm Hồng suy nghĩ một chút, rồi nói: “Phương Văn Thành, ngày mai ông tiếp tục đi mua cá.

Nhưng mà lần này không mua ở mấy nơi chăn nuôi cá nữa, mà là mua cá hoang, mua của người dân trong thôn, vẫn mua theo giá cũ là ba mươi đồng một cân!”
"Được." Phương Văn Thành lập tức đáp lại.

Phan Diễm Hồng tổn thất ba mươi nghìn đồng, cảm thấy có chút tiếc nuối nhưng mà cô ta cũng không đau lòng.

Nếu như có thể giúp cho cô ta điều tra được rốt cuộc loại cá của khách sạn Trường Ca Thái Vi được thu mua từ đâu, thì mọi cái giá phải bỏ ra đều xem như xứng đáng!

Không lâu sau, Triệu Đại Vĩ đã làm xong một lọ bùn dưỡng trắng da.

Chờ sau khi Hàn Vũ Chân tan làm, anh đi đến và nói với cô ta: “Chị Vũ Chân, tôi tặng chị cái này, có tác dụng dưỡng trắng da, hiệu quả rất tốt đấy.”
Hàn Vũ Chân hơi khó hiểu, bèn nói: “Triệu tổng, cậu đưa cho tôi cái này làm gì…”
Trong lòng cô ta hơi thẹn thùng.


Dù sao lần trước cũng xem như là Triệu Đại Vĩ đã cứu cô ta, dù nhiều hay ít thì trong lòng cô ta cũng tồn tại một chút tình cảm dành cho Triệu Đại Vĩ.

“Bởi vì tôi thấy chị là phụ nữ, mà phải thường xuyên làm việc dưới ánh mặt trời gay gắt, tôi không đành lòng.

Hơn nữa chị cũng làm việc cho tôi, tương lai còn nhiều chuyện cần chị giúp đỡ, cho nên chị cứ cầm lấy đi.”
“Vậy thì tôi cũng không khách sáo nữa.”
Hàn Vũ Chân nhận lấy lọ bùn dưỡng trắng, cô ta cảm thấy đồ vật mà Triệu Đại Vĩ đưa cho mình nhất định rất quý giá, cho nên liền đem lọ bùn cất kỹ.

Suy nghĩ của cô ta hoàn toàn chính xác, giá trị của lọ bùn dưỡng trắng này thật sự rất cao, đó là thứ dù có tiền cũng không mua được.

Đôi má Hàn Vũ Chân hơi ửng đỏ, cầm lọ bùn dưỡng trắng rời đi.

Triệu Đại Vĩ quay lại nói với Tiền Mỹ Lâm: “Chị dâu, chị đi nói với mọi người một chút, để mọi người suy nghĩ biện pháp.

Buổi sáng ngày mai chúng ta đi hồ chứa nước bên kia, chỗ đó có nhiều cá sinh sống, mọi người có thể nhân cơ hội kiếm thêm một chút tiền.”
Tiền Mỹ Lâm cảm thấy nghi ngờ, đứng im tại chỗ cũng không nhúc nhích.

Triệu Đại Vĩ không thể không giải thích: “Chị có nhớ người trước đó đã ra giá mua một trăm đồng một cân cá không? Chắc chắn người đó là người bên phía đối thủ của tôi, ông ta muốn thu mua loại cá của chúng ta.”
“Tôi đã từ chối ông ta, nhưng chắc chắn ông ta chưa từ bỏ ý định và sẽ tiếp tục đến thu mua cá.

Mà thứ ông ta đến mua lần này sẽ là cá hoang, giá cả tuyệt đối không thấp!”
“Tôi đã từ chối ông ta, nhưng mà chắc chắn ông ta chưa từ bỏ ý định, sẽ tiếp tục đến thu mua cá.

Mà lần này ông ta đến mua là cá hoang, giá tiền tuyệt đối sẽ không thấp!”
“Chị hiểu rồi!” Tiền Mỹ Lâm vội vàng xuất phát.


Bản thân Lương Thu Tĩnh là vệ sĩ, vậy nên cũng nhanh chóng đi theo sau Tiền Mỹ Lâm.

Triệu Đại Vĩ ngẫm nghĩ một lát, sau đó quyết định đến nhà Ngô Lương Đông tìm con dâu Lý Vũ Trân của Ngô Lương Đông.

Hiện tại thời thế của Ngô Lương Đông đã hết, cho nên Triệu Đại Vĩ xuất hiện ở đây cũng không gặp phải trở ngại gì.

Dù sao hiện tại người nhà họ Ngô cũng sợ Triệu Đại Vĩ như sợ cọp!
“Vũ Trân, chị có ở đây không?” Triệu Đại Vĩ đứng ở cửa kêu lên.

“Có!” Lý Vũ Trân đi ra ngoài, cô ta lập tức mỉm cười rạng rỡ khi nhìn thấy Triệu Đại Vĩ, nói: “Đại Vĩ, em tìm chị có chuyện gì vậy?”
Cô ta còn nhớ rõ lúc trước đã từng nói với Triệu Đại Vĩ, nếu như anh có nhu cầu gì thì có thể đến tìm cô ta.

Hiện tại Triệu Đại Vĩ tìm đến cô ta.

Chắc là…
Lý Vũ Trân có một chút xấu hổ, nhưng mà từ trước đến nay da mặt của cô ta tương đối dày, cho nên rất nhanh kiềm lại sự xấu hổ, nói: “Nếu em đến tìm chị để làm chuyện này, vẫn nên là chờ ban đêm rồi đến thì hơn.”
Sau khi Triệu Đại Vĩ nghe thấy vậy, không đến mức muốn đánh người, nhưng ít nhất cũng cảm thấy hoàn toàn ngơ ngác.

“Chị Vũ Trân, không phải như chị nghĩ đâu, em có chút chuyện cần chị giúp đỡ.”
“Hả?” Lý Vũ Trân cảm thấy vô cùng lúng túng, sau đó cô ta đứng thẳng sống lưng, lớn tiếng nói: “Chẳng lẽ chị không xinh đẹp hay sao?”
"Xinh đẹp…."
“Vậy tại sao em không chịu đến tìm chị?” Lý Vũ Trân hỏi lại: “Chắc là em cũng mới hai mươi tuổi thôi nhỉ, đây là độ tuổi có thể lực cường tráng mà.”
Giọng nói của Lý Vũ Trân mang theo một chút trách móc.

Triệu Đại Vĩ không có ý định trả lời, cũng không biết phải trả lời như thế nào.

Lúc này Lý Vũ Trân mới nói tiếp: “Đại Vĩ, em tìm chị có chuyện gì thế, cứ nói đi.”
“Chính là muốn nhờ chị thông báo một việc, để buổi tối ngày hôm nay hoặc là sáng ngày mai đi đánh bắt cá hoang.

Ngày mai sẽ có người đến thu mua, hơn nữa còn thu mua với giá rất cao, mọi người có thể nhân cơ hội này để kiếm thêm chút thu nhập.”
“Em chắc không?” Lý Vũ Trân nghĩ ngợi đôi chút, muốn thông báo những loại chuyện như thế này cũng không phải là chuyện đùa.


“Chắc chắn!” Triệu Đại Vĩ có thể khẳng định Phương Văn Thành sẽ còn quay trở lại thôn thu mua cá.

Khách sạn Thiên Duyệt không có được loại cá lúc trước của anh, thì chắc chắn sẽ không bỏ qua.

Hơn nữa khách sạn Thiên Duyệt đang rất gấp! Cực kỳ gấp!
"Được, chị đồng ý với em." Lý Vũ Trân đi đến bên phía ủy ban thôn, phát thông báo bắt đầu kêu gọi hàng, để mọi người chuẩn bị một phen, đêm nay đánh bắt một ít cá hoang, ngày mai có người đến thu mua với giá cao.

"Mua cá hoang với giá cao?" Mỗi một thôn dân đều bắt đầu ngẫm nghĩ.

"Tôi đi đến chỗ hồ chứa nước, xem thử xem có thể bắt được cá hay không!"
"Nhất định phải là cá hoang đó nha, vậy thì tôi đi đến phía sông ngòi bên kia, chỗ đó hình như cũng có một chút cá hoang."
Đêm hôm đó, người dân của thôn Đại Long đều bận rộn nhiều việc!
Quả nhiên vào sáng ngày hôm sau!
Phương Văn Thành lại đến mua cá, hơn nữa lại là mua cá hoang!
Tiền Mỹ Lâm nhìn thấy cảnh này, cảm thấy rất kỳ lạ: "Đại Vĩ, chú làm thế nào mà biết được ông ta nhất định sẽ đến mua cá hoang?"
"Bởi vì hôm qua ông ta mua cá chăn nuôi, sau khi trở về chắc chắn sẽ phát hiện ra không phải loại cá mà họ cần.

Cho nên nhất định bọn họ sẽ chuyển mục tiêu lên các loại cá hoang.

Còn về phần tại sao sáng sớm hôm nay sẽ đến mua, đó là bởi vì bọn họ đã rất gấp, muốn nhanh chóng có được loại cá chất lượng cao."
Tiền Mỹ Lâm giơ ngón tay cái lên!
Ngay lúc này.

Phương Văn Thành vừa lái xe vừa cầm loa lớn, trên đường phía trước cửa thôn, dùng sức hô to: “Giá cao thu mua cá hoang, mua với giá ba mươi đồng một cân!”
Vừa dứt lời.

Một nhóm người trong thôn Đại Long lập tức đem theo tất cả số cá hoang mà tối hôm qua bọn họ đánh bắt được, đi nhanh về phía của Phương Văn Thành.

Phương Văn Thành ngẩn người.

Con mẹ nó, hiệu suất như thế này cũng quá cao rồi chăng!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.