Trái tim Triệu Đại Vĩ run rẩy, anh tưởng thật liếc nhìn Lâm Tuyết Nhã chăm chú, phát hiện cô gái này thật sự rất xinh đẹp, quyến rũ và câu hồn đoạt phách, ngay lập tức trái tim càng đập nhanh hơn.
“Như vậy ai mà chịu nổi?” Nội tâm Triệu Đại Vĩ âm thầm kêu khổ.
Ngoài mặt, anh làm bộ bình tĩnh hỏi: “Chị Tuyết Nhã, còn có việc gì sao?”
“Không có việc gì, chỉ là cậu giúp chị một chuyện lớn như vậy, chị mời cậu một bữa trưa, tiện thể để cậu nếm thử tài nghệ của đầu bếp trong khách sạn của chị.” Hai mắt Lâm Tuyết Nhã phóng điện, cô ấy cười nói.
“Không cần đâu, chị Tuyết Nhã, chị dâu của tôi ở nhà đang chờ tôi ăn cơm.”
Triệu Đại Vĩ không dám ở đây quá lâu cùng với Lâm Tuyết Nhã, vội vàng tìm một lý do đi ra khỏi khách sạn.
“Cái người này, chẳng lẽ thật sự còn non?”
Lâm Tuyết Nhã mở khách sạn nhiều năm như vậy, thật sự chưa từng nghe nói bên cạnh thần y không có phụ nữ.
“Thật thú vị.” Nghĩ đến thủ pháp trị liệu mà Triệu Đại Vĩ cho cô, thực sự cô cảm thấy vô cùng thoải mái.
Trên gương mặt tươi cười của cô hiện vẻ động tâm: “Hay là mình thu nhận?”
Lâm Tuyết Nhã đã ba mươi tuổi, thời trẻ vì sự nghiệp mà cô ấy bỏ qua cuộc sống bình thường.
Thế nhưng vừa nãy, cô ấy đặc biệt muốn làm một người phụ nữ, lỗ mãng một lần!
Mang theo mấy phần ngượng ngùng và tự tin, Lâm Tuyết Nhã nói: “Lần sau, cậu chạy không thoát tay chị!”
…
Triệu Đại Vĩ máu huyết sôi trào chật vật chạy ra khỏi khách sạn Trường Ca Thái Vi.
Nếu không phải trong lòng còn đang băn khoăn đến chị dâu Tiền Mỹ Lâm, có lẽ anh thực sự sẽ không nhịn được mà làm liều cùng với Lâm Tuyết Nhã.
Vận khởi Long vương điển, Triệu Đại Vĩ vận khí để bản thân mình tỉnh táo lại một chút, sau đó mới lái xe ba bánh trở về làng Đại Long.
Trên đường, anh mua mấy cái sọt, chuẩn bị để đi lấy nấm.
Vù!
Đường núi cong cong nhiều khúc, vốn rất nguy hiểm.
Bỗng nhiên, một chiếc BMW chạy qua, thiếu chút nữa đã đụng vào chiếc xe moto ba bánh của Triệu Đại Vĩ.
“Mẹ, chạy đi đầu thai à?” Triệu Đại Vĩ tức giận mắng.
“Khoan đã, đó không phải là xe của con trai Ngô Lương Đông sao?”
Con trai của Ngô Lương Đông là Ngô Tùng Quế, kinh doanh một siêu thị ở trong thành phố.
Hơn nữa có người còn nói anh ta đi theo một vị đại ca cho vay để kiếm lời, hiện tại rất có tiền.
Giá trị con người nói ít cũng phải mấy triệu, thậm chí rất có thể là hơn mười triệu.
Cho nên lý do mà ở trong thôn không có ai dám trêu chọc Ngô Lương Đông ngoại trừ việc ông ta là trưởng thôn ra thì còn một lý do khác là Ngô Tùng Quế!
“Ngô Tùng Quế quanh năm không về nhà, lúc này trở về làm gì?”
Triệu Đại Vĩ nhíu mày, tuy nhiên chuyện này không liên quan gì đến anh, anh cũng không bận tâm quá nhiều.
Khởi động xe ba bánh chạy vù vù về tới nhà, Triệu Đại Vĩ dừng xe ở trước cửa.
Bỗng nhiên, anh chợt nghe thấy tiếng chị dâu Tiền Mỹ Lâm luống cuống rồi làm đổ vỡ cái gì đó.
“Là thằng cha Ngô Lương Đông sao?”
Trong lòng Triệu Đại Vĩ sốt ruột, vội vàng cầm lấy một cây gậy rồi vọt vào phòng của Tiền Mỹ Lâm.
“A!”
Tiền Mỹ Lâm đỏ mặt, lúng túng hét lên một tiếng.
Triệu Đại Vĩ cũng đỏ mặt ngay lập tức.
Anh vốn không nghĩ đến, thực ra chị dâu đang thay quần áo ở trong phòng.
Vừa nãy đồ đạc đổ vỡ là bởi vì tốc độ của cô ấy quá nhanh, kết quả lại khiến Triệu Đại Vĩ hiểu lầm.
Lúc này, Tiền Mỹ Lâm dùng một chiếc quần dài che người mình lại.
Dáng vẻ ngượng ngùng đó quả thật là trời sinh, không còn biểu cảm nào khác động lòng người hơn thế này!
“Đại Vĩ, chú làm gì vậy?” Tiền Mỹ Lâm đỏ mặt nói: “Ngớ ra đó làm gì, còn không mau đi ra ngoài.”
“Chị dâu, xin lỗi chị.
Tôi tưởng tên khốn kiếp Ngô Lương Đông lại đến khi dễ chị.” Triệu Đại Vĩ giải thích một chút, sau đó tức tốc xoay người đi ra khỏi phòng, đóng cửa kỹ càng.
Tiền Mỹ Lâm ở trong phòng, rất lâu mà vẫn không thể bình tĩnh lại được.
“Vừa nãy… Đại Vĩ không thấy gì hết đúng không?”
Tiền Mỹ Lâm luôn cảm thấy vừa nãy Triệu Đại Vĩ đã nhìn thấy rồi.
Nghĩ đến đây, ngay cả tâm tư muốn đập đầu vào tường Tiền Mỹ Lâm cũng có.
Quá mất mặt!
Quá xấu hổ! Thân là một chị dâu, sao có thể để chú em nhìn thấy loại chuyện này chứ?
Tiền Mỹ Lâm nghĩ rằng về sau mình không thể nào đối mặt bình thường với Triệu Đại Vĩ được nữa.
Đấu tranh kịch liệt ở trong lòng nửa ngày, Tiền Mỹ Lâm mới vội vàng mặc quần áo, mở cửa đi ra khỏi phòng.
Sau khi ra ngoài, cô ấy nhìn thấy Triệu Đại Vĩ đang đứng ở cửa, bóng lưng gầy gò cô đơn nhìn có chút hiu quạnh.
“Đại Vĩ.”
“Chị dâu.” Triệu Đại Vĩ xoay người, vết ửng đỏ trên gương mặt vẫn chưa biến mất.
Anh chỉ có thể nhắm mắt nói: “Chị dâu, tôi thật sự không cố ý, vừa nãy tôi không nhìn thấy gì cả.”
Nhưng Triệu Đại Vĩ càng giải thích như vậy, Tiền Mỹ Lâm lại càng nghĩ rằng Triệu Đại Vĩ đã nhìn thấy.
Gương mặt đỏ đến mức có thể nhỏ máu, Tiền Mỹ Lâm nói: “Được rồi, chị dâu tin chú!”
“Cảm ơn chị.”
Triệu Đại Vĩ hơi không giải thích được: “Chị dâu, ban ngày mà sao chị lại thay quần áo?”
“Quần áo của chị bị ướt, hơi có mùi cho nên chị định thay một bộ sạch sẽ.
Không ngờ là vừa thay thì chú liền chạy về.”
Tiền Mỹ Lâm liếc mắt: “Với lại, Ngô Lương Đông muốn vô liêm sỉ lần nữa thì cũng không thể nhanh như vậy mà đã đến khi dễ chị dâu được đúng không? Hơn nữa, ông ta bị bệnh rồi, có muốn tới cũng không tới được!”
“Ngô Lương Đông bị bệnh?”
“Ừm, vừa nãy con của ông ta là Ngô Tùng Quế chạy từ thành phố về đưa ông ta đi bệnh viện.
Chị nghe nói ông ta vào trong núi rồi bị mấy thứ lộn xộn nào đó bám vào người!”
Phì! Triệu Đại Vĩ không nhịn được cười rộ lên.
Nhớ tới Ngô Lương Đông đắc ý ở trước mặt anh, nói thân thể mình khỏe mạnh sẽ không bị nhiễm bệnh.
Kết quả là vừa mới nói không bao lâu thì ông ta đã bị đưa đi bệnh viện.
Quả nhiên thiên đạo luân hồi, trời xanh sẽ không bỏ qua cho ai!
Đó chính là báo ứng!
“Hèn gì lúc nãy BMW của Ngô Tùng Quế chạy nhanh như thể đi đầu thai, hoá ra là có lý do thật!”
“Đại Vĩ, tuy rằng Ngô Lương Đông vô liêm sỉ nhưng chú không thể hả hê như thế.
Ngô Lương Đông nhiễm bệnh ở trong núi, chị nghĩ chú nên cẩn thận một chút.
Hay là lần sau chú đừng lên núi nữa.”
Thấy bộ dạng cười vui vẻ của Triệu Đại Vĩ, Tiền Mỹ Lâm nhắc nhở.
“Tôi không sao, Ngô Lương Đông theo tôi lên núi, thế nhưng vừa mới đi được hơn mười bước thì đã rút lui rồi.
Mà chính ông ta cũng không ngờ mười bước này đã đủ để ông ta nhiễm bệnh!”
“Chị dâu, chị đừng lo cho tôi.
Chị xem bây giờ chẳng phải tôi đang rất tốt sao?” Triệu Đại Vĩ nói: “Ngược lại là chị.”
“Chị làm sao?”
Tiền Mỹ Lâm không rõ.
“Chị dâu, hiện tại chị cũng thuộc gia đình vạn tệ, là một tiểu phú bà rồi, hẳn là nên mặc khá một chút.” Thấy Tiền Mỹ Lâm vẫn còn mặc một bộ váy bị giặt nhiều đến mức phai màu, Triệu Đại Vĩ trực tiếp nắm lấy tay của Tiền Mỹ Lâm: “Chị dâu, đi thôi.
Tôi dẫn chị đi mua quần áo!”
“A…” Bị kéo ra ngoài cửa, Tiền Mỹ Lâm đỏ mặt, thoát khỏi tay của Triệu Đại Vĩ: “Đứa ngốc này, còn chưa ăn cơm nữa, gấp cái gì chứ!”
“Ăn xong rồi đi.” Tiền Mỹ Lâm có chút vui vẻ khi Triệu Đại Vĩ nói muốn dẫn cô ấy đi mua quần áo, lại vừa hơi ngượng ngùng, bèn quay đầu nói: “Chị dâu nấu mì cho chú ăn.”
“Ừm, mì của chị dâu là ngon nhất!”
Nói xong câu đó, Triệu Đại Vĩ luôn cảm thấy có gì đó sai sai..