Triệu Đại Vĩ đang định đi tìm người quản lý quầy đậu hũ thối thay Tiền Mỹ Lâm.
Vừa định ra ngoài, đâm đầu vào hai cô gái trẻ tuổi mặc váy dài, dáng vẻ xinh đẹp đang bàn chuyện thị trường tương lai.
Sức chú ý Triệu Đại Vĩ lại không đặt trên người hai cô gái.
Anh chú ý đến người đàn ông râu dài râu dài, tinh thần dáng vẻ đều cho người khác cảm giác u ám, lén lén lút lút cách hai cô gái không xem, cũng không biết muốn làm gì.
Bản năng cảm thấy người kia không phải người tốt gì, Triệu Đại Vĩ chợt dừng bước, sau đó giả bộ đi đến dưới gốc cây to hóng mát, vừa chú ý đến động tác của người đàn ông trung niên.
Lúc này.
Hai cô gái hoàn toàn không cảm nhận được, chỉ chú ý nói chuyện.
Triệu Đại Vĩ tùy tiện nghe, cũng nghe được sơ sơ.
Hai cô gái này, một người tên là Giang Mị, một người tên Tưởng Đan Nị, là sinh viên đại học Lăng Vân của tỉnh.
Hai người vừa mới tốt nghiệp đại học, ra khỏi cổng trưởng, nhưng hiện tại đều chưa tìm được việc.
Hai người cũng đang lo lắng vì chuyện này.
Triệu Đại Vĩ nghe xong trong lòng có suy nghĩ!
Vốn dĩ anh nghĩ, nếu quầy đậu hũ thối do hai người đẹp thay thế là tốt nhất.
Vì quầy đậu hũ thối nổi như vậy, nguyên nhân là vì trong đó có Tiền Mỹ Lâm và Lương Thu Tĩnh đều lại người siêu đẹp.
Nên anh không muốn tìm hai người đàn ông đến, thay đổi cảnh quầy đậu hũ thối lắm.
Vì vậy, Triệu Đại Vĩ bắt đầu tính toán, có nên kéo hai cô gái này nhập hội không.
Lúc này, cô gái tên Giang Mị kia đã bắt đầu cuống cuồng lên: “Phải làm sao đây!”
Người bạn Tưởng Đan Ni bên cạnh Giang Mị hít sâu một hơi, đề nghị: “Nếu không chúng ta đến Quảng Thâm đi, nhiều bạn học lớp chúng ta đều chuẩn bị đến đó làm việc!”
“Quảng Thâm à, quá xa…”
Chưa kịp nói hết câu, đột nhiên Giang Mị chú ý đến trước mặt có quầy đậu hũ thối, với hại mùi vị đậu hũ thối rất thơm!
“Đan Ni, chúng ta đến bên kia mua đậu hũ thôi, vừa ăn vừa nói!”
“Hay là thôi đi, tớ không thích ăn đậu hũ thối.”
Giang Mị kéo Tưởng Đan Ni, làm nũng: “Cậu đi với tớ đi, dù không ăn thì cậu ngồi cạnh nhìn tớ ăn là được rồi nhỉ?”
Không lay chuyển được kiên trì của Giang Mị, cô ấy chỉ có thể bất đắc dĩ đồng ý: “Được rồi, vậy cậu mua một phần kia cho bản thân, đừng mua cho tớ.”
“Biết rồi, yên tâm, sẽ không mua cho cậu.” Giang Mị đi mua đậu hũ thối.
Triệu Đại Vĩ cách đó không xa cảm thấy rất có cơ hội mời hai người, đặc biệt là Giang Mị, thế là kiên nhẫn tiếp tục đợi.
Sau mấy phút.
Giang Mị mua hai bát đậu hũ thối về.
Tưởng Đan Ni tỏ vẻ mình không ăn.
Giang Mị cười nói: “Hai phần đều mua cho tớ.”
“Lúc tớ mua nghe người ta nói, mùi vị đậu hũ thối ở đây siêu ngon, siêu đỉnh.
Tớ không thể chối từ đậu hũ thối ngon nên tớ chọn mua hai phần!”
“Cậu thật là.” Tưởng Đan Ni nói: “Cậu mau ăn đi, nói thật, mùi vị này, chúng ta là bạn tớ mới ở lại, nếu không tớ đã lăn xa từ lâu rồi.”
Giang Mị cười he he, sau đó bắt đầu ăn.
Vào miệng, hương vị nồng đậm, cả nước đậm đà, tràn ra trong miệng Giang Mị, trong tức khắc, Giang Mị không nhịn được điên cuồng ăn hết đậu hũ thối trên tay!
“Có ai tranh với cậu đâu!” Tưởng Đan Ni trợn trắng mắt.
“Gao! Ngon thật! Quá ngon luôn! Đậu hũ thối này là đậu hũ thối tớ thích nhất, không có cái thứ hai!” Giang Mị không thèm quan tâm đến dáng ăn thùy mị, ăn như hổ đói.
“Thật sự ngon như thế à?” Tưởng Đan Ni do dự nói: “Vậy chi bằng tớ thử một ngụm.”
Tưởng Đan Ni que tre xiên một viên đậu hũ thối bỏ vào miệng, chợt mùi vị đậm đà khiến cô ấy cảm thấy rất ngạc nhiên!
Tuy cô ấy vẫn không cảm thấy nó thật sự ngon như Giang Mị nói, nhưng nói một cách công bằng thì nó vẫn ngon.
Chí ít có thể khiến một người không thể chịu được đậu hũ thối như cô ấy có thể cảm thấy đậu hũ thối ăn ngon, vậy có thể thấy quán này thật sự rất thành công!
Giang Mị nói: “Sao, ngon không?”
“Rất ngon.” Tưởng Đan Ni gật đầu.
Giang Mị nói: “Chủ quán quán đậu hũ thối này dùng cách làm đặc biệt mới có thể là ra đậu hũ thối ngon thế này.”
“Nhưng vì sao ở nơi khác tớ không ăn được đậu hũ thối ngon thế này?”
Giang Mị đột nhiên nghĩ đến gì đó.
Lúc này, Giang Mị đột nhiên cảm nhận được điện thoại mình đâu mất rồi.
Bóng dáng Triệu Đại Vĩ cũng chuyển động.
“Điện thoại của tôi!” Giang Mị vội nhìn về phía đám đông, trong lòng sốt ruột muốn chết.
“Đây!”
Đột nhiên có một cách tay giơ trước mặt cô ấy, trên tay có điện thoại của cô ấy, nói.
Giang Mị quay đầu nhìn, thấy bóng dáng một người trẻ tuổi cao lớn đứng sau lưng cô, nắm chặt cổ tay một người đàn ông trung niên.
Trong lúc Giang Mị nhìn về phía Triệu Đại Vĩ, anh thờ ơ nói: “May là thấy gã lén lén lút lút, bị tôi đụng phải.
Nếu không điện thoại cô đã mất rồi.”
Sau khi đưa điện thoại cho Giang Mị, anh quay đầu nói với người đàn ông trung niên, giọng mang theo thất vọng và cảnh cáo: “Sau này đừng gây chuyện ở thôn Đại Long, nếu không ném ông lên núi Đảng Khấu.”
Tuy lời anh bình tĩnh nhưng không giận tự uy!
“Tôi không dám… Cậu thả tôi đi!”
Người đàn ông trung niên bị dọa run rẩy, vì lực tay của Triệu Đại Vĩ rất lớn nắm cổ tay gã rất đau!
“Cái này phải xem hai cô gái có đồng ý thả ông không.”
Ánh mắt Triệu Đại Vĩ nhìn về phía Giang Mị và Tưởng Đan Ni, nói: “Người này trộm đồ của hai cô, hai người xem thử xử lý thế nào, tôi tôn trọng ý kiến của hai người.”
Thực ra một tên trộm, chuyện nhỏ thế này, Triệu Đại Vĩ cũng không muốn nổi giận.
Nên anh tiện thể thuận nước giong buồm giao cho Giang Mị và Tưởng Đan Ni, muốn có thể thu được hiệu quả nhất định.
Giang Mị cảm thấy nhiều một chuyện chi bằng bớt một chuyện, nói: “Lần này bỏ đi, nếu lần sau vẫn tái phạm thì bắt đi tù!”
Người đàn ông trung niên thở phào nhẹ nhõm.
Triệu Đại Vĩ gật đầu, khẽ thở dài: “Đừng trộm đồ nữ, nhất là ở thôn Đại Long chúng tôi, càng không thể trộm.
Hôm nay hai cô gái xinh đẹp này tốt bụng nên tôi bỏ qua cho các người.
Nếu lần sau gặp được nữa thì… Ngồi tù là nhẹ rồi đấy!”
Ánh mắt Triệu Đại Vĩ trầm xuống, khí thế dâng lên, dọa tên trộm như rơi vào hầm băng!
“Vâng, vâng, sau này không dám trộm nữa!” Người đàn ông trung niên căng thẳng gần chết.
“Đi đi, đừng xuất hiện ở thôn Đại Long nữa.” Triệu Đại Vĩ khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh, tựa như giếng cổ không sóng.
Người đàn ông trung niên vội cút xéo.
Mà Giang Mị và Tưởng Đan Ni bên cạnh cảm thấy hơi chấn động với khí thế của Triệu Đại Vĩ.
Triệu Đại Vĩ lạt mềm buộc chặt, không nói gì quay người định đi.
Giang Mị nhìn về phía Triệu Đại Vĩ đi, chính là ngôi nhà sau quầy đậu hũ thối, bèn hỏi: “Đợi chút! Anh đẹp trai, cảm ơn anh vừa nãy giúp tôi tìm điện thoại!”
Nghiêm túc tỉ mỉ nhìn Triệu Đại Vĩ, Giang Mị phát hiện Triệu Đại Vĩ trông rất đẹp trai, cũng rất có khí chất, nên cô ấy cảm thấy Triệu Đại Vĩ rất có nhãn duyên.
Triệu Đại Vĩ nói: “Không cần khách sáo, chuyện nhỏ ấy mà.”
Anh tiếp tục quay người, chuẩn bị đi, nhưng vừa đi hai bước anh lại dừng lại: “Đúng rồi, tôi vừa nghe hai người nói, bây giờ hai người vẫn chưa tìm được việc?”
“Không giấu gì các người, quầy đậu hũ thối này của tôi đang chuẩn bị tuyển người.
Nếu hai người cảm thấy có hứng thú, có thể đến thử.”
Triệu Đại Vĩ nói.
Nhưng nhìn biểu cảm của Giang Mị, anh có thể nhìn ra hình như hai người không có dự định này.
Triệu Đại Vĩ nhanh chóng bổ sung thêm: “Đừng thấy quầy đậu phụ này cảm giác không kiếm được tiền.
Nếu các người đến đây làm việc, tôi có thể trả lương khởi điểm cho hai người mỗi tháng mười nghìn tệ, với lại bao ăn bao ở.”
“Hả?”
Giang Mị và Tưởng Đan Ni đều rất ngạc nhiên.
Quầy đậu hũ thối này trả lương cao như thế này không sợ lỗ vốn sao?
Vừa nghĩ đến đây, trong lòng Giang Mị lại nảy sinh tính toán và chủ ý riêng..