Sáng hôm sau, Triệu Đại Vĩ chuẩn bị xong chuyện của mình, lập tức khởi động xe mô tô ba bánh, đưa Tiền Mỹ Lâm đến địa điểm tổ chức cuộc so tài thức ăn ngon.
Hơn nữa ở xe đấu trong phía sau mô tô ba bánh, Triệu Đại Vĩ đặt nguyên liệu dùng để chế biến đậu hủ thối.
Có thể nói, hôm nay có thể thắng hay không, có thể khiến đậu hủ thối của thôn Đại Long phát tra tia sáng kỳ dị ở cuộc so tài món ăn ngon hay không vậy thì phải xem thùng nguyên liệu này có thể chế biến được thứ tốt hay không.
Tiền Mỹ Lâm ngồi bên cạnh Triệu Đai Vĩ.
Đã lâu rồi cô ấy không tiếp xúc gần với Triệu Đại Vĩ như thế.
Những ngày qua, Triệu Đại Vĩ hoặc là quá bận hoặc là ở bên cạnh Lương Thu Tĩnh, hai người cũng không dám càn rỡ quá mức, chỉ là tuân theo quy tắc.
Hôm nay Lương Thu Tĩnh không có ở đây, trong lòng Tiền Mỹ Lâm lại có hơi khẩn trương và hoảng hốt.
Triệu Đại Vĩ khởi động xe ba bánh, cũng không ngừng xoa xoa cơ thể Tiền Mỹ Lâm đang ngồi bên cạnh.
Từng đợt ma sát như thế, cũng khiến Tiền Mỹ Lâm sắp bừng lên tia lửa.
Tiền Mỹ Lâm quở trách: “Đại Vĩ, cậu thành thật một chút có được không?”
“Cũng không trách em được, là do đường quá lắc lư.”
Triệu Đại Vĩ lại cảm thấy vô cùng ấm ức, nói: ‘Chị dâu, bởi vì trong thôn của chúng ta có không ít công trình, mỗi ngày đều có xe chở đất chạy tới đây, bây giờ đường vào thôn, không tốt như trước kia.”
Tiền Mỹ Lâm thầm nói trong lòng, đoạn đường vừa nãy vô cùng bằng phẳng, rõ ràng là cậu nói bậy.
Mới vừa nghĩ như thế, đột nhiên trước mắt xuất hiện một cí hố, dẫn đến Tiền Mỹ Lâm bị tròng trành một chút, trực tiếp ngã vào lòng Triệu Đại Vĩ.
Triệu Đại Vĩ nói: “Xem kia, thật sự không thể trách tôi được.”
Tiền Mỹ Lâm nói: “Đại Vĩ, thật sự xin lỗi, mới vừa rồi chị dâu trách lầm cậu.”.
ngôn tình ngược
“Không sao.”
Mặc dù Triệu Đại Vĩ không chủ động sờ Tiền Mỹ Lâm., nhưng với thực lực của anh, sự lắc lư này còn chưa đủ để anh lúc ẩn lúc hiện, đơn giản do chính anh tự nguyện mà thôi.
Giờ phút này, trong lòng Triệu Đại Vĩ vô cùng hạnh phúc.
Hôm nay vì để chuẩn bị ra ngoài một mình với anh, Tiền Mỹ Lâm đã mặc một bộ quần áo dài màu xanh nhạt mà anh vô cùng thích, tóc được chải chuốt rất tinh xảo, trông vô cùng đẹp, vóc người cũng vô cùng tốt.
Có một mỹ nhân như thế ở bên cạnh, trong lòng anh lại thấy tự hào, lại có chút hưng phấn.
Đến quảng trường nơi tổ chức cuộc tranh tài món ăn ngon, đã là hơm chín giờ.
Nơi này tấp nập người, cũng do có rất nhiều hàng rong chuẩn bị cho cuộc so tài món ắn ngon lần này.
Cũng có rất nhiều xe đẩy thức ăn ngon có mặt ở hiện trường, cùn trưng bày rất nhiều nồi và bếp.
“Triệu tổng, anh bảo chúng tôi chuẩn bị xe thức ăn, chúng tôi đã chuẩn bị xong cho cậu rồi!” Thấy bóng dáng Triệu Đại Vĩ, nhân viên của khách sạn Trưởng Ca Thải Vi cũng lập tức chạy tới.
Bởi vì ở trong thôn không có cách chuyển xe thức ăn ngon tới, vì thế Triệu Đại Vĩ đã sớm để Lâm Tuyết Nhã chuẩn bị.
Thấy có nhân viên tới, Triệu Đại Vĩ gật đầu: “Cực khổ rồi, đây là xe đẩy nhỏ của chúng ta sao?”
“Ừ.” Nhân viên giới thiệu: “Dựa theo sự sắp xếp của ngài, chúng tôi đã làm lại bảng đậy hủ thối thôn Đại Long, treo trên xe đẩy nhỏ.”
“Nhưng, có vài chuyện tôi không hiểu quá rõ.” Nữ nhân viên này nói: “Triệu tổng, đậu hủ thối này, tại sao khách sạn chúng ta không cung cấp?”
Nữ nhân viên cũng có nghe thấy đến đậu hủ thối của Thôn Đại Long, nghe nói ăn rất ngon.
Cân nhắc đến việc Triệu Đại Vĩ là ông chủ của khách sạn Trường Ca Thải Vi, cho nên cô ta nghĩ đưa món đậu hủ thối vào khách sạn hẳn có thể nâng việc làm ăn của khách sạn lên!
Nghe thấy vấn đề này, Triệu Đại Vĩ cười nói: “Cô tự suy nghĩ nguyên nhân đi, nếu cô nghĩ ra được câu trả lời, vậy thì chứng minh cô nhất định có suy nghĩ kinh doanh.”
Nhân viên nữ: “…”
Triệu Đại Vĩ nói: “Bên này cô có thể trở về phục tùng mệnh lệnh của tổng Triệu tổng, cũng cảm ơn cô giúp tôi thu xếp, cực khổ rồi.”
“Không cực, Triệu Tổng.” Nữ nhân viên khoát tay một cái, nói hẹn gặp lại với Triệu Đại Vĩ.
Thuận tiện cô ta còn nhìn Tiền Mỹ Lâm bên cạnh Triệu Đại Vĩ một cái, trong lòng không nhịn được thâm than Tiền Mỹ Lâm xinh đẹp.
Chờ nhân viên khách sạn Trường Ca Thải Vi rời đi, Triệu Đại Vĩ nói: “Chị dâu, tôi đi mua một ít đậu hủ để dự phòng.”
Anh nghi ngờ đậu hủ mình chuẩn bị chắc hẳn sẽ không đủ dùng/
“Được, chị sẽ trông nom cửa hàng.” Tiền Mỹ Lâm cười cười.
Ngay sau đó, Triệu Đại Vĩ đến tiệm mua đậu hủ.
Đi tới một tiệm bán đậu hủ.
Triệu Đại Vĩ nói: “Ông chủ, tôi muốn mua toàn bộ đậu hủ này, có thể đóng thùng toàn bộ cho tôi được không? Tôi có thể trả tiền thùng.”
“Cậu muốn mua toàn bộ?” Ông chủ nói: “Không phải cậu muốn tham gia cuộc so tài món ăn ngon đó chứ?”
“Đúng thế.”
“Nếu như thế tôi không lấy tiền thùng của cậu đâu.” Ông chủ đóng toàn bộ đậu hủ của Triệu Đại Vĩ vào thùng.”
Trên chiếc thùng đó có viết tên cửa tiệm bán đậu hủ này.
“Thú vị đấy…”
Triệu Đại Vĩ cảm thấy ông chủ tiệm này rất biết cách làm ăn, ngay cả cách thức này cũng nghĩ ra được, đúng là người có tài.
Anh suy nghĩ, có nên lấy chút phí quảng cáo từ chỗ chủ tiệm này không.
Nhưng suy nghĩ một chút vẫn quên đi.
Xách thùng đậu hủ, trở lại bên phía xe đẩy thức ăn nhỏ.
Nhưng trong lòng Triệu Đại Vĩ lại có chút tức giận.
Cạnh xe đẩy nhỏ.
Một người đàn ông trung niên đang hung hăng nói với Tiền Mỹ Lâm: “Đây lại vị trí của chúng tôi, cô mau đẩy xe sang bên cạnh đi.”
Tiền Mỹ Lâm kinh ngạc: “Nơi này đã được chọn sẵn rồi sao?”
“Đương nhiên, tôi đã đặt chỗ này với ban tổ chức cả rồi, tôi quyết định, ai ngờ các người lại vô liêm sỉ như thế, chiếm mất của tôi!”
“Mau chóng đẩy xe ra!” Người đàn ông trung niên nói.
“Cái này…” Tiền Mỹ Lâm nói: “Có thể chờ một chút không?”
“Không được, cô đi ngay lập tức cho tôi! Tôi thấy cô đang muốn ở lỳ tại chỗ này đúng không!” Người đàn ông trung niên không thuận theo không buông tha.
“Vậy…”
Lúc Tiền Mỹ Lâm đang rối bời, Triệu Đại Vĩ đột nhiên đứng ra nói: “Ông nói nơi này là vị trí của các người, thế thì lấy chứng cớ ra đây.
Mặc dù chúng tôi mới tới nhưng cũng sẽ không nghe theo lời nói suông không có căn cứ của ông đâu!”
“Cậu là ai, bảo cậu xen vào chuyện người khác sao!” Người đàn ông trung niên bất mãn.
“Tôi là chủ quầy, thế nào, không phải muốn tôi dời xe sao?” Triệu Đại Vĩ thả ra khí thế của mình, bầu không khí chung quanh lập tức trở nên lạnh lẽo.
“Cậu chờ đó, tôi đi nói với anh Vương!” Nhìn Triệu Đại Vĩ không dễ ức hiếp, người đàn ông trung niên vội vàng nói: “Anh Vương là người quản lý cuộc tranh tài món ăn ngon lần này, nếu cậu không tin tôi thế tôi gọi anh ấy tới.”
“Được, tôi chờ.” Triệu Đại Vĩ bình tĩnh đứng tại chỗ.
Anh cũng không tin, người Lâm Tuyết Nhã phái tới có thể hồ đồ như thế, còn có thể tuỳ tiện đặt xe đẩy chiếm vị trí của người khác.
Lúc này.
Chủ quầy bên cạnh nói: “Đúng thật là vị trí trung tâm đã được định sẵn từ trước, chỉ có vị trí bên bờ, không cần đặt trước, có thể tuỳ tiện bày gian hàng.”
“Hay là các người đi đi, nếu không lát nữa lại mất mặt.” Chủ sạp nói.
Triệu Đại Vĩ nhíu mày một cái.
Không bao lâu sau, anh Vương trong miệng người đàn ông trung niên đi tới.
Anh Vương tên thật là Vương Bảo Hoa, là một chủ tiệm nhở ở thành phố Phong Lâm, lần này ông ta cũng là người phụ trách và tiến hành sắp xếp cho cuộc so tài món ăn ngon lần này.
Vương Bảo Hoa nhìn gian hàng đậu hủ thối của Triệu Đại Vĩ, nói thẳng: “Giang hàng này không phải cùa cậu, mau dọn đi đi.”
Thấy Triệu Đại Vĩ nghi ngờ, ông ta bổ sung một câu: “Cậu là Triệu Đại Vĩ đúng không, gian hàng này vốn thuộc về cậu, nhưng sau khi cân nhắc, cậu bán đậu hủ thối sẽ ảnh hưởng tới thức ăn ngon của người khác, cho nên tôi tạm thời cho rút lui.”
“Nhân viên làm việc không thông báo cho các người sao?”
Vương Bảo Hoa nói: “Nếu không thông báo thế là sơ sót của tôi.
Xin lỗi, hay là bây giờ các người dời xe đẩy ra ngoài nhé?”
Những người bên cạnh cũng cảm thấy Vương Bảo Hoa nói có lý, vội vàncg nói: “Hay là cậu đi sang bên cạnh đi, đừng ảnh hưởng đến thức ăn ngon của chúng tôi…”
Tiền Mỹ Lâm thấy mọi người nói như thế lập tức kéo Triệu Đại Vĩ: “Hay là chúng ta cũng đi sang bên cạnh đi…”
Triệu Đại Vĩ hít sâu một hơi: “Có thể dời sang bên cạnh, nhưng bời vì sự chớp nhoáng của cách người, dẫn đến việc chị dâu tôi bị ức hiếp, tôi yêu cầu người ức hiếp chị dâu tôi phải nói xin lỗi, chuyện này không thành vấn đề chứ?”
“Nói xin lỗi?” Người đàn ông trung niên: “Cút nhanh lên, ai bảo các người không nhận được thông báo?”
“Ông nói thêm câu nữa?” Sắc mặt Triệu Đại Vĩ lạnh như băng..