Tiểu Thôn Y Ranh Mãnh

Chương 231: 231: Đại Vĩ Thật Tuyệt Vời




Vương Đại Trụ vội vàng nói: “Tôi không giàu có, người giàu có chính là anh Vĩ.

Bây giờ anh ấy rất tài giỏi, đã trở thành ông chủ lớn một nay doanh thu hơn một nghìn vạn, chiếc xe này cũng là của anh Vĩ.”
Anh ta không chắc chắn mà hỏi: “Chắc cô đây là Vương Thiến Thiến phải không?”
Trên người Vương Thiến Thiến mặc một bộ đồng phục làm việc, bên trên là chiếc sơ mi trắng, phía dưới là một chiếc chân váy bó, trên đùi mặc một chiếc quần tất sợi màu đen.

Cô ta trông rất xinh đẹp, cách ăn mặc này thoạt nhìn trông rất quyến rũ.

Vương Thiến Thiến cười nói: “Đúng vậy, tôi là Vương Thiến Thiến, xem ra anh vẫn chưa quên tôi.”
Ánh mắt của cô ta quay ra nhìn Đại Vĩ: “Anh Vĩ, anh làm nghề gì mà có thể kiếm được ngàn vạn một năm vậy, thật tài giỏi!”
“Tôi kinh doanh khách sạn.” Đại Vĩ nói nhỏ.

“Đại Trụ, anh thì sao?” Vương Thiến Thiến cũng không coi thường Vương Đại Trụ.

Vương Đại Trụ nói: “Tôi theo chân anh Vĩ làm vận chuyển.”
“Vậy cũng tốt, có anh Vĩ che chở cho anh, chắc là anh cũng sớm phát tài thôi!” Vương Thiến Thiến thể hiện sở trường công việc bán hàng của mình, miệng lưỡi không thể ngọt ngào.

Vương Đại Trụ nở nụ cười đôn hậu.

Vương Thiến Thiến nói: “Các anh đến đây, chắc chắn không phải vì biết tôi đang ở đây, thiết nghĩ, chắc là các anh muốn mua xe? Các anh muốn mua loại xe gì, để tôi giới thiệu cho.”
Triệu Đại Vĩ nhìn Vương Đại Trụ: “Đại trụ, anh chọn đi.”
“Nhưng mà, không thể chọn các loại xe cỡ lớn được, bằng lái xe của chúng ta không đi được.” Triệu Đại Vĩ nhắc nhở.

“Vâng.” Vương Đại Trụ gật đầu.

Triệu Đại Vĩ kêu Vương Thiến Thiến tự mình nói chuyện với Vương Đại Trụ, còn anh lại ngồi nghỉ ngơi trên ghế sô pha.


Nữ giám đốc xinh đẹp trong cửa hàng, chậm rãi đi tới, rót trà cho Triệu Đại Vĩ, nói: “Ông chủ, việc kinh doanh của ông rất tốt, chiếc xe ở cửa chạy rất tốt, đó là chiếc Maybach chạy rất nhanh?”
“Ở Phong Lâm rất ít người đi loại xe xịn này, tôi ở Phong Lâm, cũng chưa từng nhìn thấy bao giờ.” Nữ giám đốc mỉm cười đưa ly trà cho Triệu Đại Vĩ.

Triệu Đại Vĩ nói: “Xe công vụ của công ty cần phải ra ngoài làm ăn, vì thế cần nhanh hơn.”
“Vốn dĩ là như vậy.

Bây giờ đi ra ngoài làm ăn, không có một chiếc xe tốt, rất khó thuyết phục khách hàng.” Nữ giám đốc cười nói: “Nhưng mà, chiếc xe này của anh vừa ra đường, sợ không cần đến vài phút, đã có thể giao dịch thành công.”
“Nam G88888, ở Phong Lâm có những nhân vật tai to mặt lớn, nhưng đều không có biển xe này!” Nữ giám đốc tán thưởng không ngớt.

Nói được một lúc.

Thời gian trôi qua, Vương Đại Trụ và Vương Thiến Thiến cùng đi vào cửa hàng.

“Chọn được chưa?”
“Chọn được rồi.” Vương Đại Trụ gật đầu.

Triệu Đại Vĩ cười nói: “Chọn được rồi thì mua đi.”
Vương Đại Trụ chọn một chiếc xe tải đông lạnh nhỏ, tất cả trang bị đều tốt, bao gồm thiết bị điều hòa làm lạnh bên trong, giá tăng lên gần bảy vạn tệ.

Bởi mỗi lần anh ta vận chuyển nấm, đến được khách sạn, thì nấm đã không còn mới, cho nên anh ta chọn riêng một cái xe ướp lạnh.

Vương Thiến Thiến nói: “Giám đốc, đây là bạn học của tôi, về phần giá cả…”
“Yên tâm đi, tôi bàn bạc với Triệu Tổng cũng rất tốt.

Này chiếc ướp lạnh xe, bán với giá sáu vạn năm đi, đây là giá thấp nhất để bán rồi.

Muốn hạ giá, e là tôi không thể đồng ý.” Nữ giám đốc nói.


“Được!”
Chọn xe xong, tiếp theo là hoàn thành các loại thủ tục.

Làm đến lúc năm sáu giờ, ngoài biển số xe chưa kịp lấy ra, mọi thứ còn lại đều đã hoàn thành xong.

Cũng may, bởi vì làm giấy phép kịp thời, chiếc xe này vẫn có thể trực tiếp sử dụng.

Vương Đại Trụ có hơi lúng túng nói: “Anh Vĩ, tôi không dám lái…”
“Để tôi dạy anh trước.”
Triệu Đại Vĩ dạy Vương Đại Trụ học lái xe.

Khoảng nửa tiếng đồng hồ sau, lá gan của Vương Đại Trụ, cuối cùng cũng đã lớn một ít.

“Khi trở về, đi sau tôi.” Triệu Đại Vĩ nhắc nhở.

“Vâng!”
Vương Đại Trụ háo hức mở chiếc xe đông lạnh vừa mua ra, rời đi theo Triệu Đại Vĩ.

Sau khi họ rời đi, nữ giám đốc nói: “Thiến Thiến, đây chính là cơ hội tốt, hai người bạn học kia của cô, tôi hỏi qua, đều rất thân!”
Khuôn mặt Vương Thiến Thiến đỏ ửng lên: “Giám đốc, cô nói với tôi những thứ này để làm gì.”
“Đương nhiên là để theo đuổi rồi!” Nữ giám đốc nói: “Cho dù là Triệu Tổng hay cậu nhóc họ Lưu kia, chỉ cần cô có thể đi theo một trong hai, sau này cuộc sống sẽ rất tốt!”
Vương Thiến Thiến không còn lời nào để nói: “Giám đốc, cô đừng hiểu lung tung, bọn họ chắc chắn không nhìn trúng tôi.”

Triệu Đại Vĩ cùng Vương Đại Trụ lái xe về nhà.

Bởi vì giúp đỡ cánh tay mới Vương Đại Trụ này, Triệu Đại Vĩ đã rất chậm rãi.


Mà Vương Đại Trụ loay hoay mãi, cuối cùng mới tìm thấy một ít cảm giác.

Cuối cùng, hai người lái xe về nhà
Triệu Đại Vĩ dừng xe trước cửa nhà.

Lúc này, du khách của thôn Đại Long đã không còn nhiều, sắc trời cũng đã muộn.

Bíp bíp!
Triệu Đại Vĩ ấn còi.

Lương Thu Tĩnh và Tiền Mỹ Lâm, đều vội vàng chạy từ trong nhà ra.

Tiền Mỹ Lâm và Lương Thu Tĩnh vừa mở cửa ra thì thấy, không khỏi bất ngờ.

“Thật đúng là đã mua xe về rồi!” Tiền Mỹ Lâm nhẹ nhàng hỏi: “Chiếc xe này… bao nhiêu tiền?”
“Xe của công ty điều động, không phải tôi mua, nhưng giá quả thực rất đắt.” Triệu Đại Vĩ nói: “Phải đến ba bốn trăm vạn.”
“Ba bốn trăm vạn…” Tiền Mỹ Lâm nói: “Xe gì mà lại đắt như vậy…”
Chiếc xe một trăm vạn, Tiền Mỹ Lâm đã cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, cái xe ba bốn trăm vạn này, càng khiến người ta bàng hoàng.

Lúc này.

“Ôi!” Lương Thu Tĩnh kêu lên.

“Sao vậy?” Triệu Đại Vĩ và Tiền Mỹ Lâm đều nhìn về phía Lương Thu Tĩnh.

Lương Thu Tĩnh nói: “Nam G88888, đây là biển số xe thần! Thật khủng khiếp! Anh Vĩ, biển số xe này còn tuyệt hơn xe của anh!”
Triệu Đại Vĩ bất lực.

Tại sao mọi người luôn chú ý đến bên trên biển số xe?
Nhưng mà, biển số xe này, cũng thật hơi quá rồi.


Triệu Đại Vĩ nói: “Nếu cảm thấy khí thế, có muốn lái thử không? Tôi lái xe đưa mọi người đi dạo.”
“Được thôi!” Lương Thu Tĩnh trả lời nhanh như gió.

Tiền Mỹ Lâm nói: “Còn chưa ăn cơm nữa mà…”
“Ăn cơm để tí nữa, mau lên xe đi!” Triệu Đại Vĩ cười kéo Tiền Mỹ Lâm lên xe.

Tiền Mỹ Lâm ngồi trong xe, cảm giác giống như đang ở trong mơ!
Cảm xúc của cô ấy rất hưng phấn, vừa kích động, đồng thời cũng có vẻ bùi ngùi!

Vương Đại Trụ lái xe về nhà.

“Đại Trụ, đây là xe nhà ai vậy” Mẹ của Vương Đại Trụ, nhìn thấy Vương Đại Trụ lái xe về nhà, không khỏi kích động trong lòng.

Vương Đại Trụ nói: “Con lấy bằng lái về rồi, đây là chiếc xe mà anh Vĩ phân cho con!”
“Cậu Vĩ phân cho con thật sao!” mẹ Vương Đại Trụ, có phần ngạc nhiên đi về phía chiếc xe.

Tuy rằng chiếc xe này không phải là xa hoa, nhưng là này dù sao cũng là chiếc ô tô đầu tiên trong đời của Vương Đại Trụ, cũng là chiếc ô tô duy nhất của nhà họ Vương, mẹ của Vương Đại Trụ không nhịn được mà rất kích động!
Không lâu sau.

Trong thôn cũng truyền tin!
“Nghe nói gì chưa? Đại Vĩ mới mua một chiếc xe có giá ba bốn trăm tệ đấy! Đại Trụ đi theo Đại Vĩ, cũng mua chiếc xe mang về nhà!”
“Trời! Đại Vĩ thật sự quá tài giỏi!”
“Ta hối hận muốn chết, nếu là trước kia có thể có quan hệ tốt với Đại Vĩ, bây giờ đã có thể cùng Đại Vĩ trở nên giàu có rồi!”
Rất nhiều người trong thôn đều vô cùng tiếc nuối.

Còn có không ít người hâm mộ Vương Đại Trụ, cảm thấy lúc trước Vương Đại Trụ đi cùng Đại Vĩ là một lựa chọn sáng suốt!

Đến buổi đêm.

Triệu Đại Vĩ đã lên giường ngủ, sau đó thấy Giang Mị gọi đến, nói rằng cửa hàng đậu phụ thối thôn Đại Long, ngày mai chính thức khai trương, hỏi xem ngày mai Trương Đại Vĩ có muốn đi xem một lúc không..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.