Vọng Giang Lâu.
Đây là một trong ba khách sạn lớn ở Phong Lâm, vỗn dĩ đứng sau khách sạn Thiên Duyệt, bây giờ đứng sau khách sạn Trường Ca Thái Vi, đứng vững ở vị trí thứ hai trong ngành khách sạn Phong Lâm.
Ngô Thanh Sơn chọn địa điểm ở đây, một phần là khách sạn này không liên quan đến sản nghiệp trong tay anh ta và Triệu Đại Vĩ, một mặt khác là ông chủ Vọng Giang Lâu cũng là bạn anh ta mới kết giao.
“Ngô tổng, bên ngoài có người muốn gặp anh.” Đới Quảng Phúc, ông chủ Vọng Giang Lâu nói.
Ngô Thanh Sơn mừng rỡ: “Để anh ta vào.”
Không bao lâu sau, một người đàn ông có làn da hơi ngăm đen, cả người tản ra khí thế khiến người ta khó có thể tiếp cận, đi tới trước mặt Ngô Thanh Sơn, nói: “Ngô tổng!”
“Tô Trường Phong, tôi đã chờ anh lâu lắm rồi, không ngờ bây giờ anh mới đến.
Chẳng qua, thời gian vừa vặn, cũng không tới trễ.”
Tô Trường Phong nói: “Ngô tổng, sau khi nhận được thông báo của anh, tôi đã lập tức chạy tới đây ngay, nhưng giữa đường xảy ra chút chuyện, dẫn đến làm lỡ mất chút thời gian.”
“Không sao, ngồi đi.” Ngô Thanh Sơn cười cười: “Chúng ta còn có khách.”
Sau đó, có mấy vị khách xuất hiện liên tiếp tại phòng bao của Vọng Giang lâu.
Những vị khách này đều do Ngô Thanh Sơn mời tới.
Trong số những người này, có Lý Ngưng Tuyết, chủ tập đoàn Thanh Hương, Chu Dao Thiên con trai độc nhất của ông chủ Happy City Phong Lâm, Đàm Lâm Quân, con trai độc nhất của ông chủ Khoa học kỹ thuật Đỉnh Thịnh.
Mấy người này, không ai không phải nhân vật có thể một mình đảm đương một phía ở thành phố Phong Lâm.
Tuy rằng buổi đàm phán hôm nay của anh ta và Triệu Đại Vĩ không liên quan đến bọn họ nhưng Ngô Thanh Sơn vẫn có ý muốn của riêng mình.
Anh ta muốn biểu lộ rõ, mặc dù bản thân thua, nhưng trên phương diện khác, dù thế nào đi nữa, Triệu Đại Vĩ cũng không thể hơn anh ta được!
Lý Ngưng Tuyết phát hiện ở đây có một người không quen biết, hơn nữa mặt mũi rất hung hăng, trông giống như người vừa từ chiến trường trở về, không hiểu sao trong lòng có chút kiêng kị.
Ngô Thanh Sơn nói: “Vị này tên là Tô Trường Phong, từng giữ chức trưởng quan ở bộ đội gìn giữ hòa bình, từng tham gia rất nhiều chiến trường.
Anh ta có hơi lạnh lùng với những người khác, mọi người có thể không cần để ý đến.”
Xoạt!
Lời này vừa dứt, ba người Lý Ngưng Tuyết, Chu Dao Thiên, Đàm Lâm Quân, cũng không nhịn được cảm thấy tôn kính Ngô Thanh Sơn!
Bọn họ cảm thấy, đây là một món lớn!
Với quan hệ giao thiệp của bọn họ, hiện tại hoàn toàn không thể tiếp xúc với nhân vật như thế này.
Có thể nói, không còn nghi ngờ gì nữa, bọn họ cảm thấy Tô Trường Phong này là do Ngô Thanh Sơn mời đến để trấn trận.
Tô Trường Phong cũng không nói lời nào.
Thật ra anh ta thấy chướng mắt đám người Lý Ngưng Tuyết.
Lúc này, dưới Vọng Giang Lâu.
Một chiếc Mercedes-Benz Maybach Nam G88888, dừng vị trí đỗ xe ở dưới Vọng Giang Lâu.
“Triệu tổng!”
Bảo vệ đã được thông báo, phải chú ý một chiếc xe sang trọng có biển số là năm số tám, vì vậy anh ta vừa nhìn biển số xe, lập tức biết được Triệu Đại Vĩ tới.
Bảo vệ tự đến mở cửa xe cho Triệu Đại Vĩ.
Triệu Đại Vĩ hỏi: “Ở phòng bao nào?”
“Tại phòng bao Đế Vương Các.” Bảo vệ cung kính nói: “Lát nữa sẽ có người chuyên trách dẫn ngài lên lầu.”
Triệu Đại Vĩ gật đầu.
Quả nhiên, khi bước vào cửa lớn của Vọng Giang Lâu, một người phụ nữ có tướng mạo xinh đẹp cung kính đi tới nói: “Triệu tổng, mời đi theo tôi.”
Triệu Đại Vĩ chú ý tới trang phục của người phụ nữ này, trong lòng tự nhủ đây có thể là tổng giám đốc của Vọng Giang Lâu.
Nhưng điều này không quan trọng.
Triệu Đại Vĩ đi lên theo cô ta.
Triệu Đại Vĩ vừa đi, nhân viên phía dưới đã báo cáo chuyện này cho Đới Quảng Phúc.
Đới Quảng Phúc tiến vào phòng bao nói: “Triệu tổng đến!”
“Ồ?”
Một câu nói khiến cho tất cả mọi người có mặt ở đó đều chú ý.
.
||||| Truyện đề cử: Trói Buộc Trái Tim Nữ Minh Tinh |||||
Lý Ngưng Tuyết nói: “Tôi nghe nói Triệu Đại Vĩ là một nông dân, trong thời gian ngắn đã trở thành ông chủ của khách sạn Trường Ca Thái Vi, thủ đoạn có hơi lợi hại!”
Chu Dao Thiên nói: “Cũng chỉ là tên nông dân mà thôi, đâu phải con cháu nhà giàu có như chúng ta, tổ tiên đều là người có thân phận.”
Đàm Lâm Quân cũng cười nói: “Tôi cảm thấy Triệu Đại Vĩ cũng chỉ là một tên nhà giàu mới nổi, mặc dù có chút thủ đoạn, thế nhưng nội tình chưa đủ, so với cậu Ngô lại càng là kém xa tít tắp!”
Đây thật sự không phải nịnh hót!
Trong lòng bọn họ, tuy rằng Triệu Đại Vĩ lợi hại, nhưng mà cũng hoàn toàn không thể đánh đồng với người như Ngô Thanh Sơn.
Ngô Thanh Sơn nghe đến mấy câu này, có chút hưởng thụ.
Triệu Đại Vĩ đi vào phòng bao dưới sự dẫn dắt của giám đốc khách sạn.
Nhưng nhìn thấy người trong khách sạn, anh cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Triệu Đại Vĩ nói: “Ngô Thanh Sơn, hôm nay không phải ngày anh và tôi bàn chuyện thu mua khách sạn Thiên Duyệt sao? Những người này là...”
Ngô Thanh Sơn nói: “Không vội, chuyện này tôi chắc chắn sẽ bàn với cậu.
Chẳng qua, trước đây tôi có một vài người bạn, bọn họ rất muốn làm quen với cậu, vì vậy tôi đã dẫn bọn họ đến đây.”
Ngô Thanh Sơn lên giọng nói: “Đây là Lý Ngưng Tuyết của tập đoàn Thanh Hương!”
“Đây là Chu Dao Thiên ông chủ nhỏ của Happy City!”
“Đây là Đàm Lâm Quân ông chủ nhỏ của Khoa học kỹ thuật Đỉnh Thịnh!”
“Cuối cùng vị này là Tô Trường Phong, không phải là người trong giới làm ăn.” Lúc Ngô Thanh Sơn giới thiệu Tô Trường Phong, trên khóe miệng hiện lên vẻ đắc ý và sung sướng.
Đám người Lý Ngưng Tuyết nói: “Triệu tổng!”
Triệu Đại Vĩ nhìn về phía Lý Ngưng Tuyết, hơi kinh ngạc.
Anh không quen Lý Ngưng Tuyết, thế nhưng anh vẫn biết Lý Ngưng Tuyết của tập đoàn Thanh Hương.
Triệu Đại Vĩ từng dùng kem đánh răng của tập đoàn Thanh Hương.
Chẳng qua, tập đoàn Thanh Hương chủ yếu kinh doanh đồ trang điểm.
Nghe nói, bây giờ tập đoàn Thanh Hương đều đang rất nổi trên toàn bộ tỉnh Giang Nam.
Lý Ngưng Tuyết có vóc người xinh đẹp, da trắng như tuyết, tuy rằng dung mạo có thể thua kém Di Vân và Ngụy Tử Phù, nhưng cô ta có khí chất cao quý khác.
Về phần Chu Dao Thiên và Đàm Lâm Quân cũng đều là người có thân phận tại Phong Lâm.
Triệu Đại Vĩ cũng nghe qua tài sản trong nhà của hai người này.
Sau khi đánh giá qua những người này, Triệu Đại Vĩ nói: “Chào mọi người.”
Nói xong câu đó, ánh mắt của anh nhìn lướt qua người Tô Trường Phong đang đứng bên cạnh.
Chỉ thấy lông mày của Tô Trường Phong nhíu lại, đột nhiên loại sát khí đến từ trên chiến trường kia bạo phát ra.
Triệu Đại Vĩ hừ lạnh, ngẩng đầu từ cao nhìn xuống, lạnh nhạt nhìn Tô Trường Phong.
Tô Trường Phong khẽ giật mình!
Sau đó, anh ta híp híp mắt, thu hồi ánh mắt lại rồi dời mắt đến chỗ thức ăn.
Ngô Thanh Sơn cười cười: “Ông chủ Đới, nếu như người chúng ta đã đến đông đủ, vậy thì dọn hết đồ ăn lên đi.”
“Triệu Đại Vĩ, chúng ta vừa ăn, vừa nói.” Trong giọng nói của Ngô Thanh Sơn, còn mang theo vẻ kiêu ngạo nhìn từ trên xuống.
Đới Quảng Phúc nói: “Được!”
Đới Quảng Phúc và những người khác đều rời khỏi phòng bao, sau đó sai người nhanh chóng đem đồ ăn lên cho mấy người Ngô Thanh Sơn.
Trong phòng bao.
Ngô Thanh Sơn nói: “Triệu Đại Vĩ, chuyện của khách sạn Thiên Duyệt đã được xử lý xong, tôi phải trở về thủ đô, nếu có cơ hội, tôi hy vọng chúng ta còn gặp lại ở thủ đô.”
“Ngô thiếu, anh phải trở về sao?”
“Ngô thiếu, anh vừa mới đến Phong Lâm không bao lâu, chúng ta còn muốn tận nghĩa làm chủ đây!”
“Ngô thiếu, anh không định ở lại Phong Lâm thêm ít ngày sao? Những ngày gần đây anh đều đang bận rộn chuyện của khách sạn, bây giờ có thể thư giãn rồi, chúng tôi có thể dẫn anh đi dạo khắp Phong Lâm, cảm nhận phong cảnh ở Phong Lâm!”
Một đám người rối rít nói, ngược lại thì lạnh nhạt Triệu Đại Vĩ ở một bên.
Triệu Đại Vĩ biết ý của Ngô Thanh Sơn.
Đây là muốn ra oai phủ đầu với anh, khoe khoang địa vị và quan hệ của bản thân trước mặt anh.
Triệu Đại Vĩ nhịn không được cười khẽ, âm thầm nhếch miệng, nói: “Ngô Thanh Sơn, nếu như anh phải rời khỏi Phong Lâm, thế thì trước khi đi tôi cũng có quà muốn tặng cho anh.”.