“Triệu tổng, đừng nhìn nữa, video quảng cáo chắc chắn phải sử dụng kỹ thuật làm đẹp và mượt da, kỹ năng trang điểm của tôi có tốt cũng không thể so với công nghệ làm đẹp dưới ống kính.”
Phan Diễm Hồng bị nhìn đến đỏ mặt.
Ngược lại Triệu Đại Vĩ thì nghiêm túc ngắm nhìn Phan Diễm Hồng, chỉ thấy hôm nay Phan Diễm Hồng mặc áo sơ mi trắng, bên dưới là váy ôm, thân hình mảnh khảnh thẳng tắp, đôi chân thon dài trắng nõn như ngọc.
Cô đạp trên đôi giày cao gót màu đen, dáng người cao ráo cùng khí chất xuất chúng, nhất thời nổi bật.
Triệu Đại Vĩ đáp: “Chị Diễm Hồng, thực tế chị cũng rất xinh đẹp, không cần khiêm tốn.”
Đương nhiên, video quả thực quốc sắc thiên hương, đẹp xuất thần.
Phan Diễm Hồng nhắc nhở: “Xem quảng cáo đi Triệu tổng, kêu cậu đến không phải để thưởng thức tôi đâu.”
“Được.”
Triệu Đại Vĩ xem quảng cáo của Phan Diễm Hồng khoảng ba mươi giây, chủ yếu là Phan Diễm Hồng giới thiệu về các hoạt động, tình hình của khách sạn.
Bên trong, phòng ốc cũng như đồ trang trí của khách sạn Thiên Duyệt quả thực rất sang trọng và xa hoa, khiến cho người ta xúc động muốn vào ở thử.
Và bắt mắt nhất không phải thứ khác mà chính là cách ăn mặc của Phan Diễm Hồng, một bộ vest nhỏ đúng chuẩn, trang trọng tao nhã, xinh đẹp tuyệt trần!
“Không có vấn đề gì lớn.”
Triệu Đại Vĩ cảm thấy nội dung đoạn phim này không đủ bắt mắt, nhưng cũng không cócó gì to tát nên duyệt quảng cáo này.
Chẳng qua, anh cảm thấy nếu tự mình lên nội dung quảng cáo thì chắc không cứng nhắc như thế.
“Cứ đưa quảng cáo đó lên đi, không đề cập đến những cái khác, tôi đánh giá cao hiệu ứng làm đẹp da này.” Triệu Đại Vĩ đáp.
Phan Diễm Hồng cảm thấy Triệu Đại Vĩ đang chê, liền đẩy Triệu Đại Vĩ thẹn thùng giận giữ nói: “Tôi biết nội dung có chút thẳng thắn, nhưng tôi nghĩ hiện tại khách sạn nên đi theo một lộ trình có quy củ hơn.
Nếu là quảng cáo cấp tiến sẽ khiến người ta hiểu lầm khách sạn của chúng ta đang đến bước đường cùng, thật sự rất gấp”
Triệu Đại Vĩ suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng có lý.
Khán giả truyền hình không giống với khán giả của quảng cáo video ngắn, mà đây là quảng cáo của đài truyền hình địa phương thành phố, vì vậy không cần phải quá cầu kỳ.
“Được rồi, cứ thế đi!”
Vừa nói, Triệu Đại Vĩ vừa nhớ lại cách trang điểm của Phan Diễm Hồng trong video vừa rồi.
Phì!
Thực đáng nhớ!
Tuy nhiên, biểu hiện nhỏ này của Triệu Đại Vĩ không hề để Phan Diễm Hồng nhìn thấy.
“Vậy thì tôi sẽ để đài truyền hình Phong Lâm chính thức phát quảng cáo.” Phan Diễm Hồng vui vẻ gọi cho người bên bộ phận quảng cáo của đài truyền hình và hướng dẫn một chút.
...!
Triệu Đại Vĩ không ở lại khách sạn Thiên Duyệt thêm nhiều.
Ngồi ở ghế phụ trên chiếc xe tải đông lạnh của Vương Đại Trụ, Triệu Đại Vĩ nói: “Về thôi.”
“Anh Triệu, trước khi về, sợ là mình phải đến nơi khác một chuyến.” Vương Đại Trụ xấu hổ: “Anh Triệu, tôi có chuyện muốn nhờ anh giúp.”
“Hả?”
Triệu Đại Vĩ gật đầu: “Anh nói đi, nếu được tôi sẽ cố gắng hết sức giúp anh.”
Vương Đại Trụ nói: “Anh Triệu, tôi…”
Trên khuôn mặt đen nhánh của anh ta lại hiện lên một tia ửng hồng: “Gần đây tôi đã có bạn gái, nhưng mẹ của bạn gái tôi có chút vấn đề về sức khỏe.”
“Anh có bạn gái rồi?” Triệu Đại Vĩ sửng sốt.
“Anh Triệu, thực ra anh cũng quen biết đó.” Vương Đại Trụ đáp: “Là bạn cùng lớp Vương Thiến Thiến, người lần trước đã bán xe cho chúng ta.” Vì sợ Triệu Đại Vĩ không nhớ, Vương Đại Trụ nói thêm.
Triệu Đại Vĩ kinh ngạc: “Hóa ra là cô ấy.”
“Được rồi, đến nhà bạn gái anh đi.”
“Cảm ơn anh Triệu!” Vương Đại Trụ vui vẻ.
Đến nhà Vương Thiến Thiến.
Khi Vương Thiến Thiến nhìn thấy Triệu Đại Vĩ và Vương Đại Trụ, cô ta nói ngay: “Đại Trụ, Triệu tổng.”
Triệu Đại Vĩ không thèm trả lời, hỏi luôn mẹ cô ta đang ở đâu.
Anh muốn xem tình hình của đối phương trước.
“Ở trong phòng.”
Sắc mặt cha của Vương Thiến Thiến có vẻ không tốt khi nhìn thấy Vương Đại Trụ, nhưng khi thấy Triệu Đại Vĩ thì vẻ nịnh hót hiện ra.
Triệu Đại Vĩ nhìn ra, không hề phá lệ mà trực tiếp đi đến gặp mẹ của Vương Thiến Thiến xem rốt cuộc là thế nào.
Bắt mạch xong anh đáp: “Là bệnh hen suyễn mãn tính đúng không? Chắc là bệnh lâu năm, tình hình hiện tại đã trở nặng.
Tôi kê thuốc cho, có lẽ sẽ ổn.”
Triệu Đại Vĩ kê đơn.
Vương Thiến Thiến vô cùng biết ơn.
“Không sao đâu, nếu không còn việc gì nữa, tôi và Đại Trụ về trước.”
“Ừm, tôi tiễn hai người.” Vương Thiến Thiên đưa Triệu Đại Vĩ và Vương Đại Trụ ra ngoài.
Khi lên xe, Triệu Đại Vĩ cười: “Đại Trụ, nhìn dáng vẻ của anh trông như không được người nhà của Vương Thiến Thiến chấp nhận lắm.”
Trên xe chỉ có anh và Vương Đại Trụ, Triệu Đại Vĩ có lời gì đều nói thẳng.
Vương Đại Trụ xấu hổ: “Cha của Thiến Thiến chê tôi nghèo, cảm thấy Thiến Thiến nên kết hôn với người giàu hơn.
Cha của Thiến Thiến còn muốn tôi đưa hai trăm nghìn tệ tiền lễ vật, nếu không tôi không thể bước vào nhà họ Vương.”
Ngay sau đó anh ta lập tức giải thích: “Anh Triệu, tôi không có ý định vay tiền.
Tôi và Thiến Thiến đã bàn kỹ rồi, chúng tôi cùng nhau làm việc chăm chỉ, chỉ trong hai hoặc ba năm, chúng tôi nhất định sẽ kiếm được hai trăm nghìn tệ.”
Triệu Đại Vĩ lắc đầu cười: “Thời buổi nào rồi.
Đúng lúc, tôi cũng định thay đổi công việc cho anh, anh chuẩn bị đi, giao lại việc lái xe cho người khác, sau đó tôi sẽ tìm một lối thoát tốt cho anh.”
“Lối thoát gì?” Vương Đại Trụ xúc động.
Triệu Đại Vĩ đáp: “Mở một gian hàng ẩm thực nhỏ trong làng.
Còn nhớ gà thôn Đại Long không? Cái này tôi nghỉ từ lâu rồi, nhưng thật tiếc nếu không trực tiếp làm nữa, sau này anh làm đi.
Trước đây chỗ này đã có tôi đánh tiếng, anh muốn dựa vào cái này kiếm tiền thì rất dễ.”
“Nếu anh thấy việc mua gà thôn Đại Long đắt quá, không ai muốn, thì anh có thể sử dụng gà thịt thông thường.
Thực tế, hương vị sẽ kém hơn chút, nhưng chênh lệch không quá lớn, chỉ cần giá thấp nhất định sẽ bán được.”
“Cái này…” Trong lòng Vương Đại Trụ nói rằng mình không biết làm gà thôn Đại Long đâu.
Triệu Đại Vĩ đáp: “Về tôi sẽ dạy cho anh.”
“Cảm ơn anh Triệu.” Mặc dù anh ta không biết mình có thể kiếm được bao nhiêu tiền bằng cách này, nhưng anh ta tin rằng Triệu Đại Vĩ đã để anh ta làm việc này thì chắc chắn sẽ tốt cho anh ta.
Sau khi trở về, Triệu Đại Vĩ dạy cho Vương Đại Trụ quy trình làm món gà thôn Đại Long.
“Anh làm được món gà này, mùi vị đạt chuẩn thì không nói đến việc kiếm mấy chục nghìn một ngày, nhưng kiếm một hai nghìn một ngày cũng không phải là vấn đề lớn.”
Một hai nghìn một ngày?
Vương Đại Trụ cảm thấy không thể tin được.
Nếu đúng như vậy, thu nhập hàng tháng sẽ là bốn mươi năm mươi nghìn tệ, và chỉ trong bốn hoặc năm tháng, sẽ kiếm đủ tiền quà cưới.
“Cảm ơn anh Triệu.” Vương Đại Trụ bày tỏ lòng biết ơn.
“Chuyện tài xế…” Vương Đại Trụ định hỏi Triệu Đại Vĩ muốn tìm ai tiếp quản.
“Chuyện này anh không cần lo, tôi xử lý được.”
Chẳng qua tìm tài xế không phải vấn đề lớn, Triệu Đại Vĩ cũng không để tâm.
Mọi thứ đã xong.
Triệu Đại Vĩ quay về.
Tối hôm đó, Lâm Tuyết Nhã, Diệp Thanh Thu và Phan Diễm Hồng đều gọi cho anh để báo cáo phản ứng của khách hàng đối với nấm nhân tạo.
Không nghi ngờ gì nữa, phản ứng của mọi người đối với loại nấm này đặc biệt nhiệt tình!
Mà còn một điều nữa khiến nhiều người ở thôn Đại Long phải sửng sốt.
Đó là khách sạn Thiên Duyệt của Triệu Đại Vĩ được quảng bá trên TV.
“Khách sạn Thiên Duyệt cũng đã trở thành chi nhánh của khách sạn Trường Ca Thái Vi.”
“Chỗ đó không phải là khách sạn của Đại Thụ sao?”
“Đại Thụ rất có triển vọng, còn được quảng cáo trên TV!”
“Đại Thụ thực sự là niềm tự hào của thôn Đại Long chúng ta.”.