Tiểu Thôn Y Ranh Mãnh

Chương 314: 314: Hứa Thục Quân Bị Ép Bắt Chuyện




Hứa Thục Quân đưa Triệu Đại Vĩ đến chỗ xe của mình.

Bởi vì không xa lắm nên bình thường cô ta toàn đi bộ thẳng tới Long Hồ, phần lớn thời gian đều để xe bám bụi trong nhà để xe của tiểu khu.
Triệu Đại Vĩ theo sau Hứa Thục Quân lên xe BMW 3-Series của cô ta.
Hứa Thục Quân ngồi vào ghế lái nói: “Hôm nay chúng ta đến hồ Triều Lâm của Khâu Dã, đây là một hồ rất nổi tiếng ở Khâu Dã chúng tôi.

Nhưng chúng ta không đến nơi náo nhiệt nhất mà đi đến vùng nông thôn ở gần hồ.

Nghe nói ở đó có nhiều quán ăn của các hộ nông dân rất đặc sắc, hương bị không tồi, với cả cũng lâu rồi tôi không trở lại đó, nhắc đến đây cũng thấy nhớ khung cảnh thôn quê.”
Triệu Đại Vĩ thầm nghĩ, nhiều người sống ở nội thành lâu đều có suy nghĩ như vậy.
Thích sự yên bình của miền quê, thích một miền quê xa những thứ xô bồ, náo nhiệt.

Nhưng thực tế, sống ở nông thôn lâu ngày trái lại có nhiều bất tiện.
Điểm này Triệu Đại Vĩ cảm nhận một cách sâu sắc.


Nhưng anh khá thích thôn Đại Long, không nói đến cảnh non xanh nước biếc, ở đây còn có rừng rậm tươi tốt, trong đó núi Đảng Khấu là khu vực nguy hiểm nhất, hiện tại chỉ có một mình anh vào được.

Loại hưởng thụ độc quyền này cũng có thể xem như một thú vui.
“Được, tôi không quen với Khâu Dã nên chị làm chủ, chỉ cần không bán tôi đi là được.”
Hì hì.
Hứa Thục Quân khiển trách: “Ai dám bán cậu, sức mạnh của cậu có thể đánh vỡ đầu người bán.”
Nói đùa xong, cô ta khởi động xe và lái một mạch đến thôn gần hồ Triều Lâm.
Đi xe hơn một tiếng cuối cùng cũng đến phụ cận hồ Triều Lâm.

Đây là một ngôi làng tương đối hẻo lánh, xa trung tâm thành phố, ven đường có rất nhiều người đang trồng hoa màu và nhiều bãi đất trống có cỏ dại bao phủ.
“Cậu xem, đây chính là hồ Triều Lâm.”
Nhìn về nơi tay Hứa Thục Quân đang chỉ, Triệu Đại Vĩ lập tức nhìn thấy một hồ nước cực lớn, tuy rằng không phải là vô tận, nhưng mép hồ quả thực rất xa, rất xa.
Gần đó là nhiều ngọn núi xanh vây quanh, bên đường thì có rất nhiều người đang câu cá.

Chắc do quy hoạch làm đường ở đây, cạnh hồ còn có một dòng sông dài, cũng coi như là sông hoang nên có thể câu cá ở đó mà không mất tiền.
Khi xe chạy tới một nơi, Hứa Thục Quân đột nhiên nói: “Là cửa hàng bán đồ câu.”
“Để làm gì?” Triệu Đại Vĩ hỏi cô ta.
“Chúng ta mua hai cái cần câu đi, lâu lắm rồi tôi không câu cá.” Hứa Thục Quân nũng nịu: “Chỉ câu hai tiếng thôi, tôi rất thích cảm giác câu cá hoang dã như này.”
Dừng xe trước cửa hàng bán đồ câu, Hứa Thục Quân nhẹ nhàng đẩy tay Triệu Đại Vĩ: “Đi mà đi mà, hiếm lắm mới có dịp về thôn chơi.”
Là chủ khách sạn Long Hồ nên Hứa Thục Quân ngày nào cũng ở trong khách sạn, niềm vui thôn dã này chỉ còn tồn tại trong trí nhớ của cô ta.

Bây giờ trở về thôn, một số trò vui hiện lên tới tấp trong tâm trí nên cô ta muốn chơi một chút để lấy lại cảm giác như xưa.
“Được.”
Bây giờ thời gian của Triệu Đại Vĩ dư dả, không vội việc khách sạn Long Hồ ngay nên khi Hứa Thục Quân đề xuất, anh đương nhiên đồng ý.
Hứa Thục Quân vui vẻ đi vào tiệm bán đồ câu mua hai cái cần, dây câu, móc câu, giỏ cá và mồi câu.
“Tất cả tổng cộng một nghìn sáu trăm tệ.”
“Đắt thế.” Nghe chủ cửa hàng nói giá tiền, Hứa Thục Quân choáng váng.
Không phải cô ta không có tiền, chỉ là cảm thấy nhiều đồ như vậy mua trong nội thành nhiều nhất cũng chỉ một nghìn thôi.

Đại khái chủ cửa hàng có ý muốn hét giá.
Thấy đối phương rất kiên quyết, bọn họ mà muốn câu cá thì không thể không mua đồ câu trong cửa hàng của ông ta, Triệu Đại Vĩ chắn trước mặt Hứa Thục Quân nói: “Ông chủ, ông ở cạnh hồ trong thời gian dài, có phải thỉnh thoảng sẽ bị phong thấp đau nhức xương không?”
“Sao cậu biết?” Chủ cửa hàng nhìn Triệu Đại Vĩ với ánh mắt kinh ngạc.
Ban đầu chủ cửa hàng rất ngạc nhiên trước vẻ đẹp của Hứa Thục Quân mà không để ý đến Triệu Đại Vĩ, nhưng Triệu Đại Vĩ vừa lên tiếng đã hoàn toàn thu hút sự chú ý của ông ta khỏi Hứa Thục Quân.
Triệu Đại Vĩ đáp: “Tuổi đã cao lại sinh hoạt cạnh hồ, khó tránh khỏi tình trạng như vậy nên tôi đoán.”
“Đoán đúng vậy.” Chủ cửa hàng thở dài: “Nói như vậy chẳng lẽ cậu có phương thuốc dân gian gì sao? Nếu cậu có bài thuốc có thể chữa khỏi bệnh phong thấp đau nhức xương của tôi, tôi sẽ tặng hai người hai bộ đồ câu này.”
Triệu Đại Vĩ cười nói: “Không cần tặng, tính theo giá bình thường là được, với cả hét giá sẽ làm giảm đức hạnh, thường không tốt cho tuổi già.”
Chủ cửa hàng sững sờ, mặt già đỏ bừng.
Triệu Đại Vĩ bảo chủ cửa hàng giơ tay ra để anh bắt mạch.
Sau đó anh nhận thấy bệnh phong thấp của chủ cửa hàng bình thường, không quá nghiêm trọng bèn nói: “Để tôi châm cứu cho ông, vài châm đảm bảo khỏi.”
“Chỉ châm vài châm là khỏi?” Chủ cửa hàng không tin.
“Hiệu nghiệm ngay tại chỗ, ông không cần phải lo.” Triệu Đại Vĩ nói xong liền châm cứu cho chủ cửa hàng.

Quả nhiên ông ta cảm thấy khỏe hơn nhiều, cơn đau mà đôi khi gây ra bởi sự ẩm ướt gần hồ nước đã biến mất hoàn toàn vào lúc này!
“Thằng nhóc này giỏi.”
Chủ cửa hàng nói: “Bảo sao cưới được một người vợ xinh đẹp như vậy.”
Triệu Đại Vĩ: “…”
Mặt Hứa Thục Quân đỏ bừng.
Vợ gì cơ, đừng có nói bừa.
Nhưng Hứa Thục Quân không định giải thích, đâm lao thì phải theo lao thôi.

Sau đó Triệu Đại Vĩ trả tám trăm tệ cho hai bộ đồ câu, xem như là Đại Vĩ được lời hơn chút, giá cả thị trường thông thường là một nghìn tệ, ông ta chỉ lấy tám trăm tệ.
Hứa Thục Quân và Triệu Đại Vĩ cầm đồ câu cùng nhau câu cá ở con sông hoang.
Kết quả ngồi nửa tiếng mà chỉ câu được con cá nhỏ làm Hứa Thục Quân bĩu môi, cảm thấy mất đi niềm vui câu cá rồi.
Người đàn ông trung niên bên cạnh đã nhìn Hứa Thục Quân với vẻ thèm muốn từ lâu.
Ông ta chạy đến gần, nhìn cổ áo Hứa Thục Quân rồi ánh mắt dừng lại ở ngũ quan trên khuôn mặt thanh tú của Hứa Thục Quân, ông ta đắc ý nói: “Người đẹp, cách câu cá của hai người không đúng, hay là tôi dạy hai người câu, đảm bảo sẽ câu được cá nhanh thôi.”
Thấy đối phương cứ nhìn mình chằm chằm, Hứa Thục Quân cảm thấy người đàn ông trung niên này muốn nhân cơ hội ăn đậu hũ nên cô ta nói: “Không cần đâu, chúng tôi chỉ câu chơi thôi.”
“Câu chơi thì cũng phải câu được chứ.

Tôi thấy là cô vẫn không tin tôi, hay là tôi thị phạm cho cô xem trước nhé.” Thế là ông ta di chuyển cần câu sang gần Hứa Thục Quân rồi bắt đầu câu cá.
Hứa Thục Quân nói: “Đại Vĩ cố lên, không thể bị người ta vượt mặt.”
“Tôi không sở trường môn này đâu…” Triệu Đại Vĩ đáp.
“Cậu cũng có thứ không giỏi á?” Hứa Thục Quân ngạc nhiên hỏi: “Nếu ông ta mà câu được cá thì tôi lại bị làm phiền mất, ôi.”
Triệu Đại Vĩ thấy Hứa Thục Quân không phải người có thể kiên quyết từ chối khi bị bắt chuyện sau đó hét lên "cút đi”.
Cộng thêm việc Hứa Thục Quân quả thực rất xinh đẹp, Triệu Đại Vĩ cũng không muốn để cô ta bị người đàn ông khác quấy rối nên cười đáp: “Tôi thử xem sao.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.