Tiểu Thôn Y Ranh Mãnh

Chương 318: 318: Hoàn Toàn Không Có Lối Đi




“Thật xin lỗi, làm náo loạn cả cửa hàng của ông rồi.” Giải quyết anh Trần xong, Triệu Đại Vĩ quay lại nói với chủ quán.
Chủ quán vội nói: “Không sao, chuyện nhỏ thôi, ngược lại cậu giải quyết anh Trần đã xem như để tôi tránh khỏi tổn thất rồi.”
“Trước đây, mỗi này anh ta đều đến chỗ tôi mua chịu, không bao giờ trả tiền, cứ thế này tôi e sẽ bị lỗ.

Nên cậu dạy dỗ anh ta là giải quyết phiền phức giúp tôi rồi.”
“Thì ra anh ta còn nợ tiền ông, hay là để tôi bảo anh ta trả tiền lại?” Triệu Đại Vĩ cười hỏi.
“Không cần đâu, chỉ có chút tiền thôi, để anh ta đi đi, tránh sau này anh ta ra ngoài lại tìm tôi gây phiền phức.”
Thấy chủ quán nói vậy, Triệu Đại Vĩ cũng không lo chuyện bao đồng nữa.
Chủ quán nói: “Cậu Triệu, cậu có muốn học tiếp không?”
“Tiếp tục thôi.”
Triệu Đại Vĩ và chủ quán học một lúc, cuối cùng cũng nắm được tinh hoa của bún thịt này.
Sau đó, Triệu Đại Vĩ và Hứa Thục Quân rời khỏi quán ăn.
Hà Văn Quyên nhìn Triệu Đại Vĩ rời đi, trong lòng bỗng thấy hơi lạ.
Chủ quán nhìn con gái mình không giấu được vẻ mất mát trong mắt, nói: “Con đó, đừng nghĩ nữa, người ta là ông chủ lớn, với lại con nhìn người đẹp bên cạnh người ta xem, xinh hơn con nhiều không?”
Hà Văn Quyên nói: “Con chỉ nhìn thôi mà cha, cha đừng nghĩ nhiều.”
“Đừng nói dối, cha có thể nhìn ra, ông chủ Triệu này có tiền, đẹp trai, lại giỏi giang, cô gái bình thường đều sẽ thích.”
Xì xì!
Hà Văn Quyên đỏ mặt.


Về đến khách sạn lớn Long Hồ, Hứa Thục Quân lập tức lấy cá trong xô ra.
May mà cá vẫn còn sống, điều này khiến trong lòng Hứa Thục Quân rất vui.
Đây là cá cô ta câu cùng Triệu Đại Vĩ.
“Triệu tổng, có người tìm anh.”
Chưa đợi Hứa Thục Quân cầm cá đến phòng bếp, phục vụ đã đến nói với Triệu Đại Vĩ.
“Có nói tên gì không?” Anh hỏi.
“Anh ta nói anh ta tên Dương Kiếm Vân.”
“Dương Kiếm Vân…” Triệu Đại Vĩ thấy tên đối phương có chữ Vân, trong lòng cũng có suy đoán.
“Dẫn tôi đi.”
Dương Kiếm Vân đang ở phòng khách của khách sạn lớn Long Hồ.

Thấy Triệu Đại Vĩ vào cửa, anh ta và mấy người dưới trướng vội hì hì nhận tội với anh.
Triệu Đại Vĩ nói: “Anh chính là anh Vân?”
Dương Kiếm Vân vội nói: "Không dám, do mọi người khách sáo nên gọi tôi anh Vân, tên thật của tôi là Dương Kiếm Vân.

Lần này đến đây là vì trước đây đắc tội nhiều, vẫn mong Triệu tổng lượng thứ!”
Triệu Đại Vĩ nhìn về phía Dương Kiếm Vân: “Vì sao đột nhiên lại đến nhận tội, không phải anh đồn rằng muốn chơi chết tôi sao?”
Toàn thân Dương Kiếm Vân run lên!
Trước đây anh ta nghĩ vậy, nhưng bây giờ Tưởng Tử Phi liên tục thu hoạch lãnh địa của mấy ông lớn, kể cả phần lớn thế lực của Hà Long Cường cũng bị Tưởng Tử Phi thu nạp.

Bây giờ Tưởng Tử Phi đã là nhân vật đỉnh cao của Khâu Dã rồi, ngồi ngang hàng với Tô Chấn Nghiệp, hơn Dương Kiếm Vân anh ta một bậc.
Quan trọng hơn nữa là anh ta đã nghe tin Triệu Đại Vĩ và Tưởng Tử Phi vào quốc tế Khải Duyệt một mình, sau đó tóm được Hà Long Cường.
Dương Kiếm Vân thử nghĩ, hai người Triệu Đại Vĩ và Tưởng Tử Phi có thể tóm được Hà Long Cường, vậy anh ta còn chẳng bằng Hà Long Cường thì cần bao nhiêu thời gian để bị tóm?
Nghĩ đến đây, Dương Kiếm Vân đã biết, mình đối đầu với Triệu Đại Vĩ tiếp thì chỉ có một con đường chết.
Với lại hôm nay Triệu Đại Vĩ đột nhiên chỉ tên muốn đối phó anh ta, anh ta thật sự hoảng loạn.
Anh ta nói: “Triệu tổng, trước kia tôi có mắt không thấy Thái Sơn, không biết sự lợi hại của Triệu tổng cậu.

Bây giờ một mình Triệu tổng kéo được cả Hà Long Cường xuống, mà bây giờ Tưởng Tử Phi lại thay địa vị của Hà Long Cường ở Khâu Dã.”
“Nên tôi nghĩ, bây giờ ngoài đầu hàng thì không còn đường khác để đi…”
Dương Kiếm Vân cúi đầu.
Triệu Đại Vĩ thấy anh ta thành khẩn như vậy, bèn nói: “Anh đã đến Long Hồ nhận tội, vậy tôi cho các người một cơ hội.

Giải tán thế lực của mình, sau đó thẳng thắn nhận tội.

Nắm quy tắc không gây họa cho người khác, anh vẫn có đường sống.”
“Thật sự muốn bảo Tưởng Tử Phi đi xử lý anh, tôi không dám bảo đảm sẽ có kết quả thế nào.”
Tưởng Tử Phi của bây giờ thế lực vô cùng mạnh, với lại sau lưng có Triệu Đại Vĩ chống lưng, khí thế sắp đàn áp cả Tô Chấn Nghiệp.
Dương Kiếm Vân rất xoắn xuýt.
Có mấy người dưới trướng Dương Kiếm Vân không phục, nhưng trước đó Hắc Vũ bị Triệu Đại Vĩ dạy dỗ thì cũng không nói gì.

“Cho các người thời gian suy nghĩ một ngày, hoặc là đánh, hoặc là làm theo lời tôi nói.”
“Về đi.”
Triệu Đại Vĩ phất tay bảo Dương Kiếm Vân về.
Dương Kiếm Vân hỏi: “Không còn con đường khác sao?”
“Không có, anh biết đấy, anh muốn giết tôi, tôi không giết anh đã là nương tay với anh rồi.” Triệu Đại Vĩ nói.
Dương Kiếm Vân không nói được gì.
Muốn giết Triệu Đại Vĩ, cùng lắm chỉ nói hai câu, thực tế anh ta vẫn chưa thật sự hành động mà!
Nói cách khác là vốn dĩ chưa kịp hành động đã bị Triệu Đại Vĩ chặn giữa đường.
Nhưng Dương Kiếm Vân cảm thấy lời Triệu Đại Vĩ cũng đúng, lúc thực lực Triệu Đại Vĩ đạt đến đỉnh điểm, không có lẽ nào người ta lại tha cho anh ta.
Kết cục như thế này đã xem như không tệ rồi.
“Tôi hiểu rồi, tôi sẽ về giải tán thế lực của mình.”
Sau một hồi suy nghĩ sâu xa, cuối cùng Dương Kiếm Vân cũng hoàn toàn hạ quyết tâm.
Lúc trở về, thuộc hạ của Dương Kiếm Vân rất không phục, nói: “Anh Vân, chẳng lẽ chúng ta thật sự bị một câu của Triệu Đại Vĩ dọa đến mức giải tán cả đám sao?”
Dương Kiếm Vân nói: “Nếu không thì sao? Triệu Đại Vĩ quá khủng khiếp, có thể một mình đối phó với Hà Long Cường, thêm Tưởng Tử Phi nữa thì có thể nói là hổ mọc thêm cánh, gió thổi cỏ rạp! Chúng ta vốn không phải đối thủ của họ!”
“Hừ, nếu bọn họ đối phó với chúng ta thì chúng ta liều chết cũng phải bắt Triệu Đại Vĩ trả giá!” Thuộc hạ của Dương Kiếm Vân không cam lòng nói.
Hắc Vũ bên cạnh bật cười.
“Đừng ngu ngốc nữa, tôi từng thấy thực lực của Triệu Đại Vĩ rồi, một trăm người vây quanh mình cậu ta, cũng chưa chắc có thể là người ta bị thương.

Sao cậu có thể khiến người ta trả giá?”
“Về Tưởng Tử Phi, người này rất lợi hại, cậu thật sự muốn Tưởng Tử Phi trả giá thì cũng ta sẽ chết thảm hơn.

Bây giờ chúng ta cũng không phải đối thủ của Tưởng Tử Phi.”

Lời của Hắc Vũ khiến mọi người đều im lặng.
Một mình Triệu Đại Vĩ đã khó đối phó, còn đối phó thêm nhân vật lớn là Tưởng Tử Phi, thật sự không thực tế lắm.
“Thế này, không muốn giải tán thì có thể không giải tán, nhưng tự chịu hậu quả.” Dương Kiếm Vân đưa ra quyết định.
Sau đó.
Khâu Dã có tin mới, Dương Kiếm Vân là một trong những thế lực ác của Khâu Dã đã tự thú, môi trường xã hội Khâu Dã lại được lọc sạch lần nữa.
Lúc này, bàn tay ngầm khiến Dương Kiếm Vân tự thú, Triệu Đại Vĩ lại đang trong phòng bếp dạy các đầu bếp làm thế nào để có bún thịt hương vị tuyệt vời mà tràn đầy hơi thở vùng quê!
“Món bún thịt này thật ngon!” Đầu bếp của khách sạn Long Hồ khen không ngớt lời.
Triệu Đại Vĩ nói: “Ngày mai sẽ thử chạy món này, xem kết quả ra sao.”
Hứa Thục Quân rất vui vẻ, nói: “Triệu tổng cũng mệt rồi nhỉ, tôi có nấu cho cậu bát canh cá đây!”
Trong khách sạn thì cô ta vẫn gọi Triệu Đại Vĩ là Triệu tổng.
Mà canh cá này cũng làm từ cá trước đó cô ta câu được.
“Được, tôi thử tay nghề của chị Thục Quân xem sao.” Triệu Đại Vĩ dùng muỗng ăn thử một miếng, cẩn thận nếm thử, phát hiện mùi vị thật sự rất tuyệt.
Tuy không bằng đích thân anh làm nhưng cũng rất ngon, khiến người khác thích thú.
“Cảm ơn chị Thục Quân, mùi vị này rất ngon.” Triệu Đại Vĩ nói.
Những đầu bếp trong phòng bếp cười nói: “Hứa tổng, cô bất công quá, cô không làm canh cá cho chúng tôi sao?”
Hứa Thục Quân nói: “Hai hôm nay Triệu tổng đã vất vả nên tôi mới khao canh cá, nếu các người có cống hiến cho Long Hồ như Triệu tổng đây thì tôi cũng sẽ nấu canh cá cho các người!”
Mọi người nhao nhao phất tay.
Cái này thì không là được.
Triệu Đại Vĩ đã cố gắng xoay chuyển tình thế, bảo vệ cả khách sạn Long Hồ trong lúc nguy hiểm, sau đó còn đưa ra cách làm tám món chính, đưa ra cách làm bún thịt, còn cống hiến thực tài, và túi thơm để nâng cao việc kinh doanh của khách sạn.
Nhiều như vậy, chỉ e bọn họ chẳng làm được chuyện nào như trong số đó.
Nên bát canh cá này của Hứa Thục Quân nên để Triệu Đại Vĩ dùng vậy!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.