Triệu Đại Vĩ trở lại thôn Đại Long.
Tiền Mỹ Lâm đang ngồi trước cửa nhà, chờ thôn dân đưa dựa liệu tới.
Đại khái là bởi vì hiệu quả của dư luận, càng ngày càng nhiều thôn dân gia nhập vào hàng ngũ hái thuốc trên núi.
Không còn cách nào khác, giá tiền mà Triệu Đại Vĩ đưa ra quả thực quá cao.
Các thôn dân làm việc vô cùng mệt mỏi, thu nhập từ việc làm vườn và cái loại bông vải, có thể đi lên núi đào mấy chục cân thảo dược là có thể kiếm tiền.
Tiền như thế có ai lại không muốn kiếm?
Triệu Đại Vĩ dừng xe, thấy Tiền Mỹ Lâm đang phân biệt, sửa sang lại dược liệu, hơn nữa còn khiến người mình toàn là bùn đất, bẩn thỉu, trong lúc bất chợt có chút buồn cười mà đau lòng.
"Đại Vĩ, hôm nay nhận được thật nhiều dược liệu, tôi cũng không biết có nên tiếp tục nhận nữa hay không." Tiền Mỹ Lâm cảm thấy Triệu Đại Vĩ có thể chưa cần dùng tới nhiều dược liệu như thế, cho nên cả ngày hôm nay cô ấy cứ phập phồng lo sợ, sợ là thu nhiều sẽ lãng phí tiền.
"Không sao đâu chị dâu, chị có thể thoải mái thu lại món đồ chơi này, không cần sợ bị hư."
Anh phải dùng những dược liệu này làm túi hương trợ giúp cho giấc ngủ, hiệu quả của thứ này tốt, không cần phải lo lắng về nguồn tiêu thụ.
Ngoài ra thảo dược trong núi cũng có hạn, sớm muộn gì cũng có một ngày, thôn dân khó có thể tìm được thảo dược ở những vùng núi gần đó.
Cho nên, đây cũng là nguyên nhân Triệu Đại Vĩ hạn chế thu mua thảo dược.
"Đại Vĩ, chú thấy chất lượng của những dược liệu này thế nào?"
Bởi vì nhận được dược liệu có chất lượng rất tốt, cho nên Tiền Mỹ Lâm cảm thấy rất vui vẻ, len lén khoe một chút.
"Chú nhìn cái phục linh này đi, vừa lớn vừa mập, không biết đã sống trong đất bao nhiêu năm."
Cô ấy cầm một củ phục linh ngay ngắn, cười cười chờ Triệu Đại Vĩ khen ngợi.
Thế nhưng khi Triệu Đại Vĩ nhìn thấy củ phục linh này, sắc mặt nhanh chóng thay đổi.
"Tam Hải đó, anh ta lấy được hơn hai mươi cân thảo dược, kiếm được hơn một ngàn đấy."
Tiền Mỹ Lâm hâm mộ, không ngờ Ngô Tam Hải lại đào được nhiều dược liệu như thế.
Sắc mặt Triệu Đại Vĩ lạnh lùng.
Ngô Tam Hải, người này rất thân với trưởng thôn Ngô Lương Đông, cùng một phe với con trai của Ngô Lương Đông, Ngô Tùng Quế.
"Sao thế, Đại Vĩ, dường như chú không thích thú lắm?"
Tiền Mỹ Lâm có thể cảm nhận rõ ràng kể từ sau khi cô ấy cầm củ phục linh này ra, vẻ mặt của Triệu Đại Vĩ liền trở nên có chút khó coi, thậm chí có vẻ không vui.
"Chị dâu, chị bị lừa rồi." Triệu Đại Vĩ cầm lấy củ phục linh trong tay Tiền Mỹ Lâm, lắc đầu nói:
"Phục linh mọc hoang như thế không thể nào có dáng dấp lớn và mập như thế.
Hơn nữa, củ phục linh này quá non, mùi thuốc quá nhạt, có thể hoàn toàn chắc chắn là được người trồng."
"Gì cơ?"
Tiền Mỹ Lâm còn nghĩ có thể nhận được lời khen của Triệu Đại Vĩ thế nhưng không ngờ thứ nghênh đón cô ấy lại là sấm sét giữa trời quang.
Cô ấy nhớ rõ ràng, Triệu Đại Vĩ đã từng nói phục linh cho người trồng có giá rất thấp, không đáng tiền.
Mà Ngô Tam Hải bán củ phục linh này kiếm hơn tám trăm.
Nếu như những củ phục linh này đều do người trồng thì đồng nghĩa với việc cô ấy đã khiến Triệu Đại Vĩ tổn thất hơn tám trăm.
"Đại Vĩ, chị dâu...!chị dâu..." Mặt Tiền Mỹ Lâm đỏ bừng lên, gấp tới mức không biết nên làm gì.
"Bây giờ chị dâu sẽ đến tìm Ngô Tam Hải ngay, bảo tên đó trả tiền lại!"
Cô ấy giận tới mức xoay người lao ra cửa.
Triệu Đại Vĩ vội vàng kéo Tiền Mỹ Lâm, gương mặt lộ ra nụ cười an ủi: "Chị dâu, chị đi tên Ngô Tam Hải kia sẽ không chịu thừa nhận đâu.
Chị nhìn những củ phục linh này đi, có ghi tên của Ngô Tam Hải sao? Coi như rút kinh nghiệm, lần sau chú ý một chút là được."
"Không được, Ngô Tam Hải thật xấu xa, người xấu thì nên bị trừng phạt!"
Tiền Mỹ Lâm vẫn cực kỳ tức giận.
Không chỉ do dược liệu giả mà hơn nữa còn bởi vì trong mấy ngày qua đây là lần đầu tiên cô ấy có thể giúp được Triệu Đại Vĩ.
Mà Ngô Tam Hải lại khiến những thành quả mà cô ta cố gắng đều hư hỏng.
"Chị dâu à, bắt gian bắt đôi, bắt người cầm bẩn.
Chị nói mà không có bằng chứng thì cho dù mọi người có muốn ủng hộ chị thì cũng không có cách." Triệu Đại Vỹ nói: "Cho nên chúng ta cần phải có được tang vật mới được."
"Đại Vĩ, vậy phải làm sao..." Tiền Mỹ Lâm cúi đầu, giống như cô bé vừa làm chuyện sai trái.
Triệu Đại Vĩ nói: "Chị dâu, chị hãy nghĩ thật kỹ, hôm nay Ngô Tam Hải chiếm được một món hời lớn như thế, vậy mà chị cũng không tìm anh ta tính sổ, vậy ngày mai anh ta có lại tới nữa không?"
Ong!
Trong đầu Tiền Mỹ Lâm nhanh chóng mở mang trí tuệ!
"Ý kiến hay!" Ngay sau đó trong lòng cô ấy liền nghĩ phải làm thế nào để bắt được Ngô Tam Hải, để anh ta phải trả giá thật lớn cho hành động của mình.
Thế nhưng cô ấy nhanh chóng nghĩ tới một vấn đề.
"Đại Vĩ, Ngô Tam Hải cao lớn thô kệch, lỡ như tôi vạch trần anh ta, anh ta đánh tôi...!anh ta tới bán dược liệu, chắc chắn sẽ tìm những lúc không có chú."
Triệu Đại Vĩ cũng cân nhắc tới việc này, nói: "Không sao, ngày mai tôi sẽ không đi bán nấm, ở nhà."
"Cái này không được, một ngày kiếm ít nhất cũng được mấy chục ngàn đấy!" Tiền Mỹ Lâm cảm thấy không ổn lắm.
"Ngốc quá, tôi không đi chứ cũng không nói tôi sẽ không bán nấm.
Tôi có thể cho người đưa nấm tới khách sạn, sau đó sẽ bảo ngân hàng chuyển tiền trực tiếp vào thẻ ngân hàng của chúng ta."
Bị Triệu Đại Vĩ mắng là ngốc, mặt Tiền Mỹ Lâm càng đỏ hơn, vô cùng áy náy.
Thế nhưng thân là chị dâu, cô ấy bị em trai của chồng mắng là đồ ngốc khiến cô ta cảm thấy vô cùng mất mặt, nói: "Đại Vĩ, sao chú có thể mắng chị là đồ ngốc?"
"Thế mắng chị là gì đây, ngu ngốc?"
"Khốn kiếp, chú còn mắng cả chị dâu." Tiền Mỹ Lệ quở trách Triệu Đại Vĩ, xoay người tỏ ra không để ý tới anh.
"Không mắng, không mắng."
Triệu Đại Vĩ cười, ngay sau đó bắt đầu suy nghĩ, ngày mai phải tìm ai đến khách sạn của Lâm Tuyết Nhã.
"Người này phải đáng tin."
"Người trong thôn hơn phân nửa đều có quan hệ với tôi."
Trước kia nhà của Triệu Đại Vĩ nghèo có tiếng, thế nên người thường hay lui tới với nhà anh ít lại càng ít hơn.
Trong số đó người còn ở lại trong thôn còn ít hơn.
Nghĩ tới nghĩ lui anh đột nhiên nghĩ tới một người.
"Chắc hẳn Đại Trụ có thể hỗ trợ!"
Bởi vì ngày mai phải tìm người đến khách sạn Trường Ca Thái Vi cho nên Triệu Đại Vĩ cũng không chậm trễ, vừa nghĩ tới liền nhảy lên chiếc moto ba bánh chạy thẳng tới nhà Đại Trụ.
Đại Trụ và Triệu Đại Vĩ là bạn học tiểu học của nhau, nhà cũng nghèo giống như nhà của Triệu Đại Vĩ, hơn nữa sau khi học hết tiểu học thì cũng không học tiếp.
Đại Trụ ra ngoài làm việc ba bốn năm, đáng tiếc vẫn chưa đi tới đâu, cộng thêm việc hiệu quả trong xưởng không tốt nên bị cắt giảm biên chế, gần đây anh ta chỉ có thể ở nhà làm ruộng.
Ngay sau đó.
Triệu Đại Vĩ đã chạy đến nhà Vương Đại Trụ.
Vương Đại Thụ đang cúi đầu nhặt thịt ốc trước cửa nhà.
"Đại Trụ!" Triệu Đại Vĩ kêu lên.
Vương Đại Trụ ngẩng đầu lên, phát hiện là Triệu Đại Vĩ thì có hơi ngạc nhiên, nói: "Đại Vĩ, sau cậu lại ở đây?"
"Tôi đặc biệt tới đây để tìm cậu."
"Tìm tôi sao?"
Vương Đại Trụ có chút nghi ngờ, anh ta không cho rằng bản thân mình bây giờ có giá trị gì để được tìm.
Ra ngoài đi làm ba bốn năm, anh ta sớm đã nhìn thấy tình cảm con người.
Mặc dù anh ta và Triệu Đại Vĩ là bạn học thế nhưng đã xa cách mấy năm, có thể nói giữa bạn bè có thể hại nhau cũng là chuyện bình thường.
"Tìm tôi có chuyện gì?" Anh ta bỏ công việc trên tay xuống, bàn tay tùy ý lau lau vào quần áo, đứng dậy..