Vào lúc Ngô Hỏa Toàn thắng chắc Triệu Đại Vĩ, đột nhiên, một tiếng gào của sư tử Hà Đông, khiến Ngô Hỏa Toàn vênh váo đắc ý lập tức thay đổi sắc mặt.
Vợ của Ngô Hỏa Toàn xông lên tầng hét: “Ngô Hỏa Toàn, cái lão già chết tiệt này, ông giữ chỗ cỏ cho cá này để làm gì? Có phải ông muốn quay lại con đường cũ đúng không, giả vờ là nuôi cá, sau đó lén lút mèo mả gà đồng?”
Ngô Hỏa Toàn vốn đang ngồi dựa trên ghế sô pha, vừa bị vợ ông ta quát, lập tức ngồi bệt xuống đất.
“Không có chuyện đấy đâu, bà đừng có nói linh tinh.”
“Vậy sao ông không chịu chuyển nhượng miếng đất kia đi?” Vợ của Ngô Hỏa Toàn nghĩ đến Triệu Đại Vĩ giúp bà ta bắt quả tang Ngô Hỏa Toàn, nên chủ động giúp đỡ Triệu Đại Vĩ nói: “Ngô Hỏa Toàn, hôm nay ông phải cho thuê miếng đất kia đi, nếu không, bà đây đánh gãy chân chó của ông!”
Vẻ mặt Ngô Hỏa Toàn tràn ngập sự thất vọng.
Trong cái nhà này, chỉ cần ngày nào vẫn còn vợ của ông ta, thì ông ta sẽ không có bất kỳ quyền lên tiếng nào.
“Thôi được thôi được rồi, miếng đất trồng cỏ cho cá kia, tuy đã bị tôi cắt đi kha khá, nhưng vẫn có thể mọc tiếp được, tôi cũng không đòi cậu nhiều, mỗi mẫu là một nghìn, sau đó mỗi năm sau cứ theo giá bình thường, ba trăm mỗi mẫu một năm, thế nào?”.
Truyện Đô Thị
Ngô Hỏa Toàn không dám đòi giá thêm nữa, đã nói ra cái giá mà hai bên đều có thể chấp nhận.
“Cái này thì được.”
Triệu Đại Vĩ đồng ý.
Ngô Tiểu Mãn đứng một bên lộ ra nụ cười vui mừng, còn vợ của Ngô Hỏa Toàn cũng gật đầu hài lòng.
Sau đó, hai bên ký hợp đồng, Triệu Đại Vĩ đã nộp tiền của năm nay trước, sau này thì mỗi năm nộp một lần, đến khi không thuê nữa thì thôi.
Hoàn thành xong những việc này.
Vợ của Ngô Hỏa Toàn liền hớn hở kéo Triệu Đại Vĩ lại.
Vì vợ của Ngô Hỏa Toàn khá là béo, lại trông rất ghê gớm, chuyện này người của cả thôn Đại Long đều biết, nên Triệu Đại Vĩ bị vợ của Ngô Hỏa Toàn kéo lại, trong lòng cũng hơi chột dạ.
Có thể thấy, uy danh của vợ Ngô Hỏa Toàn quả thực vang dội, đi vào lòng người.
“Thím, có chuyện gì à?” Triệu Đại Vĩ hỏi.
“Đại Vĩ, tôi thấy dạo này chị dâu của cậu da dẻ càng ngày càng đẹp, trông cũng ngày càng xinh đẹp, nên tôi muốn hỏi xem, cậu thấy thím có thể trở nên giống chị dâu của cậu không?
“Chuyện này...”
Triệu Đại Vĩ xấu hổ.
Tiền Mỹ Lâm ngày càng trở nên xinh đẹp, đó là bởi vì có thảo dược Tiên Tử Tiếu, làm thành kem trắng da, nhưng thứ quý giá như Tiên Tử Tiếu đưa cho vợ của Ngô Hỏa Toàn, thì chẳng phải là bán lỗ vốn hay sao.
Nhưng vừa nãy vợ của Ngô Hỏa Toàn đã nói giúp cho anh, Triệu Đại Vĩ cũng không thể quá vô tình.
Sau một hồi suy nghĩ, Triệu Đại Vĩ cười nói: “Thím, cá nhân tôi thấy thím không nên bắt đầu từ dưỡng trắng, mà nên bắt đầu giảm cân.”
“Thím, nếu như thím muốn trở nên xinh đẹp, đầu tiên phải giảm cân trước, mà ở đây tôi có một bài thuốc trà giảm cân, thím có thể thử xem sao.”
“Chỉ cần thím đừng rượu chè ăn uống quá độ, sau đó cộng thêm tập thể dục, tôi bảo đảm thím có thể gầy được rất nhanh, trở nên thon thả giống như chị dâu của tôi vậy!”
Vợ của Ngô Hỏa Toàn vừa nghe thấy, lập tức cảm thấy có lý!
Chỉ cần trở nên thon gọn, bà ta còn lo bản thân không xinh đẹp hay sao?
Bà ta liền chìa tay ra, muốn hỏi xin Triệu Đại Vĩ bài thuốc trà giảm cân.
Triệu Đại Vĩ đưa bài thuốc cho vợ của Ngô Hỏa Toàn, sau đó cầm hợp đồng rời đi.
Mà Ngô Hỏa toàn ở bên cạnh, nhìn vợ và con của mình, đều đối xử tốt với Triệu Đại Vĩ, trong lòng ông ta cảm thấy khó chịu như thể bị phản bội bán đứng vậy.
Sau đó, Triệu Đại Vĩ theo thói quen đến trường dạy lái xe điểm danh, sau đó cùng Khương Tử Nhiếp đến nhà Khương Trừng Hải.
Cứ thế đi theo Khương Trừng Hải, học hỏi được hai ngày, cuối cùng, Triệu Đại Vĩ cũng được coi là đã học xong các món chính và nấu được nấm dại.
“Thưa thầy, tối con không ăn cơm ở đây.
Con phải nhanh chóng dạy những thứ này cho đầu bếp khách sạn, như vậy cũng có thể giúp cho việc kinh doanh của khách sạn phát triển hơn.”
“Được, con trai là phải biết coi trọng sự nghiệp!” Khương Trừng Hải rất tôn trọng quyết định của Triệu Đại Vĩ.
Đương nhiên, sự tôn trọng này cũng bởi vì Triệu Đại Vĩ rất xuất sắc, rất ưu tú, đến mức mà bản năng của ông cụ sẵn sàng ủng hộ mọi quyết định của Triệu Đại Vĩ.
Có thể nói, Khương Trừng Hải coi Triệu Đại vĩ không khác gì con trai ruột.
Bàn xong với Khương Trừng Hải, Triệu Đại Vĩ liền lái chiếc xe moto ba bánh đến khách sạn Trường Ca Thái Vi!
“Hả? Triệu tổng muốn dạy tôi nấu ăn?”
Trong khách sạn Trường Ca Thái Vi, Tôn đầu bếp cảm thấy bản thân đã nghe thấy một trò cười.
Tôn đầu bếp ông ấy là ai cơ chứ?
Làm đầu bếp của khách sạn đã mười mấy năm, và đạt được chứng chỉ kỹ thuật nấu ăn bậc hai chuyên nghiệp quốc gia, nói một cách đơn giản, chính là đầu bếp bậc hai đặc biệt quốc gia!
Còn Triệu Đại Vĩ là ai?
Tuổi đời non trẻ, một thằng nhóc tóc tơ chưa đầy hai mươi tuổi.
Để Triệu Đại Vĩ tới dạy Tôn đầu bếp nấu ăn, đó chẳng phải trò đùa hay sao?
Nhưng bây giờ dù gì Triệu Đại Vĩ cũng là chủ của khách sạn, Tôn đầu bếp cũng khó xử, nói lời cố tình đánh giá thấp, chỉ nói: “Triệu tổng, tôi thấy về khía cạnh này, cậu không dạy được tôi đâu.”
Bộc trực, thẳng thắn! Tôn đầu bếp trực tiếp buông ra những lời này.
Lâm Tuyết Nhã ở bên cạnh, cũng biết Triệu Đại Vĩ đã học hỏi được từ cựu đầu bếp hàng đầu, bây giờ đã học được cách làm những món chính.
Chỉ nói đến mấy món chính mà Triệu Đại Vĩ quen thuộc, thì Tôn đầu bếp quả đúng không phải là đối thủ của Triệu Đại Vĩ.
Cho nên, Lâm Tuyết Nhã mỉm cười dịu dàng nói: “Tôn đầu bếp, ông đừng tức giận.
Tôi biết ông tự tin bản thân theo nghề đầu bếp hơn chục năm, cảm thấy Triệu tổng không dạy được ông.”
“Nhưng, tài nghệ nấu nướng cao hay thấp, không hề quyết định bởi thời gian.
Nên, hay là thi đấu một trận đi, nếu như Tôn đầu bếp thua, thì ông phải sẵn sàng tiếp thu chỉ dạy, nếu ông thắng, Triệu tổng sẽ không nhắc đến chuyện này nữa, thế nào?
“Được, vậy tôi sẽ khiến Triệu tổng tâm phục khẩu phục!”
Mấy ngày trước Tôn đầu bếp đã nghe được Triệu tổng phê bình tài nghệ nấu nướng của mình.
Cho nên, ông ấy muốn chứng minh với Triệu Đại Vĩ, tài nghệ nấu nướng của ông ấy cao hơn những gì Triệu Đại Vĩ tưởng tượng!
“Triệu tổng, thi nấu món gì?” Tôn đầu bếp hỏi.
“Món ăn đơn giản nhất, thịt kho tàu!” Triệu Đại Vĩ mỉm cười trả lời.
“Đúng là đơn giản thật, nào!” Tôn đầu bếp và Triệu Đại Vĩ, lần lượt chiếm hai vị trí phòng bếp, và bắt đầu xử lý các nguyên liệu đồ ăn.
Lâm Tuyết Nhã nhìn dáng vẻ bận rộn của Triệu Đại Vĩ, trong lòng cũng mong Triệu Đại Vĩ có thể mang đến bất ngờ thực sự cho cô ấy.
Hai người chuẩn bị xong nguyên liệu đồ ăn, bắt đầu cắt thịt ba chỉ.
Chỉ thấy, tốc độ dùng dao của Triệu Đại Vĩ cực nhanh, mỗi miếng thịt ba chỉ đều được cắt nhỏ đều nhau, giống như dùng thước để đo vậy.
Ngược lại, kỹ thuật dùng dao của Tôn đầu bếp không tốt như Triệu Đại Vĩ, cũng không nhanh như Triệu Đại Vĩ!
Dường như Tôn đầu bếp để ý đến điểm này, trong lòng có hơi lo lắng.
Nhưng, ông ấy không chịu thua, vì kĩ thuật dùng dao không nói lên tất cả.
Dựa theo cách quen thuộc của mình, Tôn đầu bếp đã làm xong món thịt kho tàu của mình trong thời gian ngắn.
Xoạt!
Triệu Đại Vĩ không để ý nhiều, cũng không mất nhiều thời gian, đã bày thịt kho tàu ra đĩa.
Hai đĩa thịt kho tàu, khói bốc lên nghi ngút, được bày ra trước mặt mọi người.
Các đầu bếp trong phòng bếp đều vây xung quanh.
Bọn họ nhìn thấy hai đĩa thịt kho tàu này, một đĩa màu sắc đỏ tươi bắt mắt, xung quanh có nước sốt thịt, lại trang trí thêm ít hoa tươi, nhìn trông rất đẹp mắt.
Đĩa thịt kho tàu còn lại có màu sắc đậm, khá ít nước sốt, cũng không trang trí gì đặc biệt, nhưng thịt mỡ trông có vẻ rất dai, có lẽ phải nhai kỹ.
Tôn đầu bếp nheo mắt, vì món thịt kho tàu của ông ấy bề ngoài kém hơn!
Nhưng ông ấy tin rằng, mùi vị thịt kho tàu của mình chắc chắn sẽ thắng.
“Ăn thử đi.” Lâm Tuyết Nhã nói: “Mọi người không cần quan tâm đến thân phận của Triệu tổng và Tôn đầu bếp, cứ thành thật với mọi thứ.”
Lâm Tuyết Nhã tự đi đầu, đầu tiên nếm thử món ăn mà hai người làm..