Tiểu Thôn Y Ranh Mãnh

Chương 80: 80: Chỉ Một Chữ Cút




Triệu Đại Vĩ bỗng nhiên đứng lên, thu hút sự chú ý của mọi người.

Anh thản nhiên nói: “Tôi đi về sinh một chút.”
Nói xong, anh xoay người đi ra ngoài cửa.

Chu Bình Bình nhìn thấy Triệu Đại Vĩ rời đi thì vội vàng nói: “Hồng Hồng, có phải vừa nãy cậu ngại bạn cậu ở đây cho nên không tiện từ chối không? Cậu thật là, quá lương thiện rồi.”
“Đúng vậy đó Hồng Hồng, mình thấy bạn của cậu có vẻ như chả có tiền đồ gì cả, cậu lăn lộn cùng anh ta sợ là không có tương lai.”
“Hồng Hồng, cậu xinh đẹp như vậy, tương lai nhất định phải gả cho một người có tiền, đừng ở cùng một chỗ với cái người mà ngay cả xe cũng không có.”
Tôn Hồng Hồng lắc đầu liên tục: “Anh Đại Vĩ không phải như các cậu nói đâu.”
Hà Ngọc Minh thấy bầu không khí ở hiện trường có hơi xấu hổ, vì vậy nói: “Hồng Hồng có suy nghĩ của riêng mình, mọi người không nên nói nữa.

Hồng Hồng, cô là bạn của Bình Bình, chừng nào cô suy nghĩ thông suốt, tôi bên này bất cứ khi nào cũng hoan nghênh cô đến.”
Hà Ngọc Minh mở miệng khiến mọi người không tiếp tục nói nữa.

Cả đám im lặng một hồi.

Triệu Đại Vĩ đẩy cửa tiến vào, khẽ cười cười ngồi ở bên cạnh Tôn Hồng Hồng.

Lúc này, nhân viên phục vụ của khách sạn mang theo mấy bình rượu vang tiến đến.

Hà Ngọc Minh vô cùng kinh ngạc: “Thật ngại quá, hình như tôi không gọi rượu vang.”
Lén liếc nhìn rượu vang, anh ta liền thấy nhãn hiệu là Lafite.

Tuy rằng Lafite 82 năm cũng không phải nổi tiếng cho lắm, tuy nhiên trên thị trường rượu vang Lafite này bán khoảng ba vạn một chai.

Mặc dù Hà Ngọc Minh có chút tiền, nhưng nhân viên bán hàng đưa tới ít nhất là năm chai, hiển nhiên anh ta không chịu nổi.


Nhân viên bán hàng nở một nụ cười điềm đạm nói: “Đây là Triệu tổng của chúng tôi chọn cho mọi người, miễn phí không lấy tiền!”
“Triệu tổng?”
Tất cả mọi người đều lộ ra một vẻ mặt ngơ ngác, không rõ Triệu tổng đột nhiên nhảy ra này rốt cuộc là ai.

Nhân viên bán hàng đặt rượu xuống, sau đó xoay người rời đi.

Hà Ngọc Minh đầu tiên là hơi nhíu mày, sau đó mi tâm dãn ra cười nói: “Tôi nhớ ra rồi, tôi có một người bạn họ Triệu, là một ông chủ lớn, có mấy người quen ở khách sạn Trường Ca Thái Vi, có lẽ rượu là do anh ấy đưa đến.”
“Oa, anh Hà, anh lại có người bạn ghê gớm như vậy.”
“Đúng rồi, anh Hà, rượu này là thế nào vậy? Nó là rượu bình thường sao?” Lại có người hỏi.

“Rượu bình thường gì chứ? Rượu này không hề bình thường! Anh xem tên phía trên thì biết, đây là Lafite chính hiệu! Rượu vang cao cấp nhất thế giới, phải mấy vạn tệ một chai!”
Lúc nói lời này, Hà Ngọc Minh phải nói là mặt mày hớn hở, dương dương đắc ý.

“Trời ơi anh Hà, người bạn họ Triệu của anh thực sự là quá hào phóng rồi!”
“Anh Hà, anh quen biết với thần tiên sao?”
Ngay cả Phùng Nhã Khiết trong lòng vẫn không thoải mái lắm giờ đây cũng không khỏi để lộ một ánh mắt nóng rực, vô cùng hâm mộ đối với Chu Bình Bình!
Lại nhìn Triệu Vĩ bên cạnh mình, Phùng Nhã Khiết có một loại cảm giác mất mát nhàn nhạt.

“Hay là mở chai Lafite này đi, để mọi người cùng nếm thử cái gì là rượu vang cao cấp nhất thế giới!” Hà Ngọc Minh chủ động nói, sau đó gọi nhân viên phục vụ tiến đến mở rượu vang.

Rượu vang được mở ra.

Thức ăn cũng lần lượt được mang lên.

Trong lúc mọi người đang đứng dậy cùng nhau nâng ly, bỗng nhiên ngoài cửa lại có một người tiến đến.

Người này nhìn còn đẹp hơn so với Tôn Hồng Hồng, hơn nữa cả người đều lộ ra một khí chất cao quý ưu nhã.


Lâm Tuyết Nhã cầm ly vang đỏ cười tươi đi tới nói: “Làm phiền rồi, tôi là Tổng giám đốc ở đây Lâm Tuyết Nhã, nghe nói mọi người là bạn của Triệu tổng cho nên tôi đặc biệt đến uống với mọi người một ly.”
Xôn xao!
Chuyện này rất khoa trương!
Tổng giám đốc của khách sạn năm sao cao cấp vậy mà lại đích thân đến phòng bao, muốn uống một ly cùng với đám người!
Rốt cuộc Triệu tổng này là ai? Thật sự có thân phận tôn quý như vậy sao?
Ngay cả Hà Ngọc Minh cũng cảm thấy có chút không đúng.

“Lâm tổng, chị có thể tới phòng bao của chúng tôi là vinh hạnh của chúng tôi.” Hà Ngọc Minh kinh hãi, vội vã tuỳ cơ ứng biến, nâng ly rượu tiến lên nói: “Chúng ta cùng cạn một ly với Lâm tổng.”
“Cạn ly!” Lâm Tuyết Nhã giơ cao ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch rượu vang đang cầm trong tay.

Uống xong.

Cuối cùng Hà Ngọc Minh cũng không nhịn được sự hiếu kỳ, mở miệng hỏi Lâm Tuyết Nhã: “Lâm tổng, chị nói Triệu tổng là bạn bè của chúng tôi, nhưng không biết Triệu tổng mà chị nói là…”
Mọi người đồng loạt vểnh tai nghe.

Lâm Tuyết Nhã kinh ngạc hỏi: “Mọi người và Triệu tổng ở cùng nhau lâu như vậy mà không biết Triệu tổng chính là ông chủ của khách sạn chúng tôi sao?”
Lâm Tuyết Nhã nhìn về phía Triệu Đại Vĩ: “Triệu tổng, cậu không nói với mọi người sao?”
Triệu Đại Vĩ nói: “Chỉ để chị đưa rượu vang tới, chị còn tự mình tới đây.”
Lâm Tuyết Nhã phản bác: “Ông chủ cũng ở đây, nếu tôi không tới mới thật sự là không nể mặt, vậy thì thật thất lễ đúng chứ?”
“Được rồi, rượu cũng đã mời xong, chị quay lại quản lý khách sạn cho tốt đi.

Chuyện bên này tôi tự mình xử lý cũng được.” Triệu Đại Vĩ dặn dò.

Mọi người ở hiện trường nghe cuộc đối thoại của hai người, trong lòng vô cùng khiếp sợ.


Vừa rồi bọn họ còn nói Triệu Đại Vĩ không có tiền đồ, vô dụng, ngay cả xe cũng không lái nổi!
Đảo mắt một cái, Triệu Đại Vĩ đã biến thành ông chủ của khách sạn Trường Ca Thái Vi, thân phận chuyển biến như vậy khiến cho đám người vốn không chịu nổi trong thời gian ngắn.

Phùng Nhã Khiết run rẩy hỏi: “Anh Triệu, anh thật sự là ông chủ của khách sạn này sao?”
Một người khác nhỏ giọng nói: “Không thể nào? Nếu như là ông chủ của khách sạn năm sao thì vì sao lại lái xe ba bánh?”
Trong nháy mắt, những lời này đã nhắc nhở Hà Ngọc Minh.

Nếu như Triệu Đại Vĩ thật sự là ông chủ của khách sạn, vậy không nói siêu xe cao cấp nhất như Ferrari, Lamborghini, những chiếc như BMWs, Mercedes-Benz cũng có thể có một chiếc.

Cho nên Hà Ngọc Minh cười nói: “Anh Triệu, anh làm như vậy có chút quá đáng.

Tôi biết anh muốn nở mày nở mặt trước mặt mọi người, không muốn để Hồng Hồng quá mức khó xử, thế nhưng anh quá giả tạo.”
Ngay cả Tôn Hồng Hồng cũng vô cùng kinh ngạc: “Anh Đại Vĩ, khi nào thì anh trở thành ông chủ của khách sạn rồi?”
Quả thực những lời này đã lập tức nhấc lên hàng ngàn đợt sóng.

Sau đó lại có người nói: “Tôi đã nói rồi, nếu như anh ta là ông chủ thì lúc vừa mới tiến vào, nhân viên phục vụ phải nhận ra anh ta ngay chứ.

Nhưng vì sao trong thời gian dài như vậy mà nhân viên phục vụ cũng không hé răng?”
“Triệu Đại Vĩ đúng không? Anh lừa gạt như vậy vốn không phải nâng cao mặt mũi của Tôn Hồng Hồng, mà là khiến Hồng Hồng càng thêm khó xử!”
Đủ các loại lời nói châm chọc ném thẳng vào mặt của Triệu Đại Vĩ, đám người đã nhận định một màn vừa rồi chỉ là một vở kịch!
Đối mặt với nghi vấn của mọi người, Triệu Đại Vĩ cười nói: “Uống rượu thôi uống rượu thôi, rượu không bao giờ có thể là giả.

Quả thực tôi không định gọi Lâm tổng đến đây, tôi chỉ bảo người mang rượu vang lên thôi, không nghĩ tới chuyện này sẽ khiến mọi người bất mãn.”
“Uống rượu?” Hà Ngọc Minh là kẻ khó chịu nhất, anh ta ngẩng đầu lên nói: “Chỉ sợ rượu này cũng là đồ giả!”
“Không thể nào?”
“Ngọc Minh nói khẳng định không sai, nhà anh ấy có tiền, chắc chắn đây là loại rượu vang bình thường.”
Hà Ngọc Minh bị nói đến mức mặt già đỏ lên, bởi vì anh ta thật sự chưa từng uống qua nhiều Lafite, thậm chí chai Lafite chính hiệu có giá mấy vạn anh ta cũng chưa từng uống!
Triệu Đại Vĩ tức giận nhướng mày: “Gây chuyện sao?”
“Phục vụ.” Triệu Đại Vĩ gọi.

“Triệu tổng, anh cần gì sao?” Nhân viên phục vụ tiến đến, vội vàng cung kính nói.


“Xuống dưới gọi bảo vệ lên đây,” Triệu Đại Vĩ lười chơi đùa với mấy người này!
Khách khí với bọn họ ngược lại sẽ khiến bọn họ càng thêm phổng mũi!
“Được, Triệu tổng!” Nhân viên bán hàng vội vã xuống lầu để gọi bảo vệ.

Hà Ngọc Minh luống cuống!
Anh ta không nghĩ tới, Triệu Đại Vĩ lại có thể gọi nhân viên phục vụ.

Hơn nữa đúng là nhân viên phục vụ còn gọi chính xác Triệu Đại Vĩ là Triệu tổng!
Trong nháy mắt, anh ta nhanh chóng nói với nhân viên phục vụ: “Chờ chút đã, anh chờ chút đã!”
Ngay sau đó anh ta nói với Triệu Đại Vĩ: “Triệu tổng… thật ngại quá, vừa rồi tôi chỉ là nghi ngờ chút thôi, thật sự không có ý nhắm vào anh.

Tôi… tự phạt ba ly nhé?”
“Cút!”
Triệu Đại Vĩ kéo tay Tôn Hồng Hồng: “Hồng Hồng, chúng ta đi.

Đây là bạn học kiểu gì thế? Xem người khác là món ăn sao?”
Đám người Hà Ngọc Minh trực tiếp bị bỏ lại ở trong phòng bao.

“Hồng Hồng, Hồng Hồng!” Chu Bình Bình cảm giác mình thật sự sai rồi, vội vã đi ra ngoài kéo Tôn Hồng Hồng nói: “Hồng Hồng, mình sai rồi, hay là cậu khuyên nhủ Triệu tổng đi, chúng mình thật sự không có ý đó.”
Tuy rằng Tôn Hồng Hồng mềm lòng, nhưng mắt thấy Triệu Đại Vĩ bị nhục nhã ở sau lưng như thế, cũng cảm thấy đám người kia quá đáng, cô ấy lắc đầu nói: “Các cậu ăn đi, mình và anh Đại Vĩ đi trước.”
Lâm Tuyết Nhã cũng xuống lầu, thấy Triệu Đại Vĩ và Tôn Hồng Hồng muốn rời đi cho nên nói: “Triệu tổng, để tôi lái xe đưa cậu về.”
“Đưa tôi đến chỗ bán hàng điện tử trong thành phố bên kia là được, xe ba bánh của tôi đậu ở chỗ đó.”
“Được!” Lâm Tuyết Nhã vội vã dẫn Triệu Đại Vĩ và Tôn Hồng Hồng đi xuống gara.

Sắc mặt Chu Bình Bình trắng bệch, nội tâm xấu hổ đến cực điểm.

Mà Phùng Nhã Khiết ở trong phòng bao ngay từ đầu vốn không trào phúng Triệu Đại Vĩ, cho nên thực ra trong lòng vô cùng thoải mái khi nhìn thấy một màn này.

Cô ta còn có cảm giác Hà Ngọc Minh cùng lắm cũng chỉ như vậy, ngay cả một chút mắt nhìn cũng không có, còn không bằng bạn trai Triệu Vĩ của cô ta..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.