Tiểu Thôn Y Ranh Mãnh

Chương 94: 94: Tiền Mỹ Lâm Đưa Ra Ý Kiến




“Được rồi, Đại Vĩ, chị sẽ nghe lời cậu!” Lâm Tuyết Nhã cảm thấy lời Triệu Đại Vĩ nói rất có lý.

Nếu đoạn video này được tung ra ngay bây giờ thì chắc chắn sẽ sớm đảo ngược được hình ảnh của khách sạn Trường Ca Thái Vi nhưng mà ảnh hưởng sẽ không rộng.

Nhưng khi mọi thứ lên đến đỉnh điểm và mọi người đều tràn ngập sự tức giận thì khách sạn Trường Ca Thái Vi sẽ phải đăng các video thực tế, như vậy chắc chắn sẽ gây ra vụ náo động lớn hơn và khách sạn Trường Ca Thái Vi sẽ trực tiếp trở nên nổi tiếng.

“Không, không chỉ trở nên nổi tiếng thôi đâu, nhất định sẽ có thêm rất nhiều lời khen.”
Lâm Tuyết Nhã nghĩ ngợi hồi lâu: “Khách sạn Trường Ca Thái Vi chỉ là nạn nhân thôi.

Theo sự cảm thông của mọi người dành cho nạn nhân thì vị thế của khách sạn Trường Ca Thái Vi trong tương lai sẽ không dễ bị lay chuyển!”
Không có gì hơn cái gọi là cái chết và sự hồi sinh cả.

Nếu có điều tương tự xảy ra với khách sạn Trường Ca Thái Vi trong tương lai thì khách sạn có thể sử dụng các biện pháp quyết liệt hơn một chút để không tạo ra phản ứng quá dữ dội của mọi người, bởi vì khi đó hình ảnh tốt đẹp của khách sạn Trường Ca Thái Vi đã ăn sâu vào trong lòng mọi người.

...!
Sau khi Triệu Đại Vĩ đưa thuốc kéo dài tuổi thọ cho Khương Trừng Hải xong thì anh đến trường dạy lái xe.

Dưới sự giúp đỡ của Khương Tử Nhiếp, thời gian chấm công của anh ở trường, thậm chí giờ lên lớp đã gần đầy rồi, còn khoảng hai ba ngày gì đấy tiết học sẽ được lấp đầy, khi đó Triệu Đại Vĩ sẽ không phải đến trường dạy lái xe mỗi ngày nữa, anh hoàn toàn có thể làm việc của mình.

Khương Tử Nhiếp hỏi anh: “Đại Vĩ, hôm nay anh có qua nhà ông nội tôi không?”
“Tôi mới từ nhà ông nội cô về.”

“Vậy sao?” Khương Tử Nhiếp cúi đầu tiếc nuối: “Thế thôi vậy.”
Triệu Đại Vĩ ở lại trường đến sáu giờ mới rời đi.

Khi về đến nhà thì trời cũng đã tối.

Tiền Mỹ Lâm nhanh chóng kéo Triệu Đại Vĩ vào phòng.

Nhìn dáng vẻ thần bí của cô ấy, Triệu Đại Vĩ không đoán được cô ấy muốn làm gì.

Tiền Mỹ Lâm nói: “Đại Vĩ, gần đây chú rất bận, chị cũng không giúp nổi chú.

Nhưng chị đã suy nghĩ rất lâu về con đường phát triển trong tương lai của chúng ta.”
“Hả?”
Triệu Đại Vĩ ngạc nhiên trước hành động của Tiền Mỹ Lâm.

“Sao lại nhìn chị như thế?” Cô ấy hơi ngượng ngùng vì ánh mắt trực tiếp của Triệu Đại Vĩ.

Cô ấy hơi chỉnh lại quần áo của mình.

Thực ra quần áo cô ấy đã rất gọn gàng rồi nhưng vì Triệu Đại Vĩ nhìn chằm chằm nên cô ấy cảm giác toàn thân không được thoải mái.


“Không có gì, chị nói đi, chị nghĩ con đường phát triển của chúng ta sau này như thế nào?”
Trong lòng Triệu Đại Vĩ cũng đoán ra được nó có thể liên quan đến ngôi nhà mới, ví dụ như sau khi dọn về nhà mới hai người sẽ có một cuộc sống tốt hơn.

Nhưng hoá ra là do anh nghĩ nhiều rồi, phương hướng đó hoàn toàn không đúng với suy nghĩ của chị dâu.

Tiền Mỹ Lâm hắng giọng, không tự tin lắm nhưng vẫn cố gắng biểu đạt suy nghĩ của mình: “Đại Vĩ, chị nghĩ như thế này, tuy nhà chúng ta giàu rồi nhưng thôn chúng ta chưa giàu.

Chú nhìn chị Huệ Lan sống gần nhà mình xem, chị ấy đang sốt cao mà vẫn nghĩ đến việc đi làm ruộng; chị dâu Lý Trân còn mang cả con theo đi phun thuốc trừ sâu ở ruộng bông.

Người dân thôn ta khổ quá.

Chúng ta giàu rồi nên phải nghĩ cách để làm giàu cho thôn.”
Tiền Mỹ Lâm nói tiếp: “Nhưng mà tiền dự trữ hiện tại của chúng ta cũng không nhiều nên chị nghĩ là chúng ta có thể tự kiếm tiền rồi sau đó giúp đỡ thôn mình.”
“Chị dâu, chị nghĩ ra biện pháp gì rồi?” Triệu Đại Vĩ cảm thấy thú vị.

Vậy mà suy nghĩ của Tiền Mỹ Lâm lại trùng với suy nghĩ của anh.

Triệu Đại Vĩ cũng đã nghĩ làm sao để giúp thôn mình rồi nhưng lại chưa có kế hoạch hoàn chỉnh.

Tiền Mỹ Lâm thấy Triệu Đại Vĩ có hứng thú, thái độ cũng tích cực liền vui vẻ nói: “Chị nghĩ là một cách nhưng không biết có khả thi không, đó là chúng ta sẽ quảng bá để thu hút mọi người đến thôn của chúng ta du lịch, nghỉ mát.


Còn thứ để hấp dẫn mọi người đến sẽ là câu cá, cái hồ mà chú nhận thầu rất rộng mà, nếu chú kiếm thêm được mấy cái thuyền thì chị nghĩ chắc chắn sẽ thu hút được mọi người đến tham quan.

Ngoài ra kỹ thuật nấu ăn của chú rất tốt, người ta đến câu cá thì chắc chắn phải ăn cơm nên chú có thể dạy thôn dân nấu một vài món ăn đơn giản, như vậy khách du lịch có thể trực tiếp ăn ở trong thôn.

Chú rất có tài nấu nướng, nếu như thôn dân có thể học được một chút từ chú thì chị tin sẽ có rất nhiều khách đến đây.”
Tiền Mỹ Lâm gãi đầu: “Tạm thời chị chỉ nghĩ được vậy thôi, không thể nghĩ ra nhiều hơn nữa.”
Triệu Đại Vĩ khẽ cười cộng thêm vài phần khích lệ: “Chị dâu, ý tưởng của chị rất hay, có thể thực hiện được.

Nhưng mà môi trường trong nhà của thôn dân không tốt lắm nên kể cả có khách đến câu cá thì họ cũng sẽ không muốn ở lại để ăn, trừ khi môi trường được cải thiện… nhưng điều đó sẽ tốn rất nhiều tiền.

Vì vậy chi bằng chúng ta trực tiếp xây luôn một khách sạn trang trại nhỏ.” Triệu Đại Vĩ nói: “Không phải chị cảm thấy thương chị Huệ Lan và chị dâu Lý Trân sao? Tôi có cách này.”
“Chú nói đi.”
Tiền Mỹ Lâm biết chắc chắn Triệu Đại Vĩ sẽ nghĩ ra được nhiều biện pháp hơn mình, lại còn tốt hơn nữa nên cô nhìn chằm chằm Triệu Đại Vĩ.

Triệu Đại Vĩ không hề xấu hổ, nói thẳng: “Tôi nhớ mấy năm trước có đến chỗ chị Huệ Lan dùng bữa, chị ấy nấu ăn rất ngon nên có thể để chị ấy làm đầu bếp cho khách sạn.

Còn chị dâu Lý Trân phải chăm con nữa, nếu phải làm việc đồng áng thì mệt quá nhưng cô ấy vẫn phải sinh sống chứ…”
Triệu Đại Vĩ nói: “Vậy thì mở một cửa hàng nhỏ, trong thôn vẫn chưa có một cửa hàng nào mà phải không? Mặc dù trong thôn không có nhiều người và phần lớn mọi người đều lên trấn để mua đồ, nhưng nếu phát triển du lịch thì trong thôn không thể thiếu cửa hàng được.”
Tiền Mỹ Lâm nhìn Triệu Đại Vĩ với ánh mắt đầy ngưỡng mộ: “Đại Vĩ, ý tưởng của chú thật tuyệt vời.

Vậy thì chị sẽ nói chuyện với chị Huệ Lan và chị dâu Lý Trân.” Tiền Mỹ Lâm không chờ nổi nữa, cực kỳ nóng lòng làm việc này.

“Vâng.

Chuyện cửa hàng có thể chuẩn bị từ bây giờ, còn chuyện mở khách sạn trang trại thì tôi cũng phải đào tạo chị Huệ Lan trước đã.”

“Ừ!” Tiền Mỹ Lâm đứng dậy: “Chị phải đi nói với họ ngay.

A, đúng rồi, chị Huệ Lan bị sốt cao, y thuật của chú lại rất tốt, chú xem xem có thể chữa được cho chị ấy không?”
“Chuyện nhỏ!” Triệu Đại Vĩ đồng ý.

“Vậy thì chúng ta tách ra, chị sẽ đi tìm chị dâu Lý Trân, chú đến chỗ chị Huệ Lan nói rõ chuyện này với chị ấy.”
“Vâng.”
Triệu Đại Vĩ nhanh chóng đồng ý rồi đứng dậy đi về phía nhà chị Huệ Lan cách đó không xa.

Khi đến một ngôi nhà gạch một tầng, Triệu Đại Vĩ thấy cửa mở nên đi thẳng vào hỏi: “Chị Huệ Lan có nhà không?”
Triệu Huệ Lan nghe thấy tiếng gọi, ho dữ dội hai tiếng rồi bước ra khỏi phòng.

Nhìn thấy Triệu Đại Vĩ, chị ấy hơi ngạc nhiên mang theo cả vài phần hy vọng: “Đại Vĩ, chú đến có việc gì không?”
“Tôi nghe chị dâu nói chị bị ốm, chị để tôi xem qua cho, ngoài ra tôi có việc này có thể kiếm được ra tiền nên muốn giao cho chị làm.”
Kiếm được tiền?
Triệu Huệ Lan cảm thấy choáng váng!
Cô ta bỗng nhiên nhớ ra bởi vì nhà nghèo nên bị bố mẹ chồng coi thường, thậm chí chồng cô ta còn cây ngay không sợ chết đứng mà ngoại tình, cô ta tức đến nỗi trực tiếp ly hôn bỏ về nhà.

Chính vì quyết định này mà cô ta bị người trong thôn chỉ trỏ, soi mói, trở thành chủ đề bàn tán của thôn làng.

Vì vậy khi nghe đến chuyện có thể kiếm ra tiền, lại còn là do Triệu Đại Vĩ nói ra, Triệu Huệ Lâm lập tức nói lời cảm ơn: “Đại Vĩ, cảm ơn chú đã nghĩ đến chị.

Chú yên tâm, dù là công việc mệt nhọc đến mức nào, chị đều có thể làm được!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.