Đưa mắt nhìn trưởng thôn rời đi, Phạm Văn Phong mỉm cười, biết cô đang tức giận, hai ngày sau chứng hàn phát tác, tự nhiên cô sẽ quay trở lại thôi.
Anh tiện tay đóng cửa phòng lại, thấy đã gần bảy giờ tối rồi, Vương Diễm vẫn chưa tới, đồng nghĩa với việc tối nay ả sẽ không đến.
Người dân trong thôn đã quen đi ngủ sớm, một lúc sau đèn trong thôn sẽ tắt.
Mặc dù Phạm Văn Phong hơi thất vọng nhưng không gấp gáp, lần trước đã khơi thông hết cả rồi, nếu muốn cưa đổ Vương Diễm thì anh chỉ thiếu một cơ hội thích hợp mà thôi.
Sau khi thu dọn và chuẩn bị đi ngủ, anh đi ra phòng sau, thấy trên đất có một chiếc ví da tinh xảo, anh nhanh chóng cầm lên.
Không cần nhìn cũng biết đó là của Lý Thi Vân, nhưng Phạm Văn Phong vẫn có chút tò mò nên mở ra xem thử.
Chiếc ví rất nhỏ, bên trong có vài thẻ ngân hàng và chứng minh thư, còn lại chỉ có vài trăm tệ tiền mặt mà thôi.
"Hóa ra trưởng thôn không có nhiều tiền.
May mà mình không tìm cô ấy vay tiền.
" Phạm Văn Phong tự nhủ.
Sau khi đóng ví lại, anh quyết định trả lại cho Lý Thi Vân.
Vì ngày mai anh phải dậy sớm để đem gà rừng đi lên thị trấn, không biết bao giờ mới về, nếu cô có việc gấp thì phải làm sao bây giờ?
Sau khi ra ngoài, Phạm Văn Phong đi về phía ủy ban thôn trong đêm.
Ủy ban thôn là một dãy nhà trệt, một trong số đó vẫn còn sáng đèn, hiển nhiên Lý Thi Vân vẫn còn chưa ngủ.
Phạm Văn Phong đi tới cổng chính ngoài sân thì thấy cổng sắt đã bị khóa, lúc này rõ ràng không thích hợp mở miệng hô to trưởng thôn, nếu hàng xóm xung quanh nghe thấy thì nói không chừng họ sẽ suy nghĩ lung tung!
Vì vậy, sau khi do dự, anh trực tiếp trèo tường vào bên trong, rồi bước đến trước căn phòng đang bật đèn.
Ánh sáng hắt ra từ rèm cửa, Lý Thi Vân sống một mình ở đây, rất coi trọng sự riêng tư.
Phạm Văn Phong đi tới cửa, vừa định gõ cửa, nhưng sợ anh đến quá đột ngột sẽ làm người bên trong sợ hãi, nên đã lặng lẽ đến bên cửa sổ.
Kết quả là thực sự có một khe hở trên rèm cửa, anh cúi xuống xem xét, trong lòng nói rằng nếu trưởng thôn còn chưa lên giường, anh sẽ gọi cô ra ngoài.
Nếu cô đã ngủ, vậy thì đặt ví ở cửa, ngày mai cô thức dậy sẽ thấy được.
Tuy nhiên, điều anh không ngờ là khi nhìn vào phòng qua khe hở của tấm rèm, mắt anh bỗng trở nên tròn xoe!
Trong phòng, Lý Thi Vân đã c ởi sạch quần áo, đang tắm trong chậu nước lớn trên sàn!
Mặc dù bồn tắm hơi cao, hiện tại chỉ có thể nhìn thấy phần trên vai của cô, nhưng Phạm Văn Phong vẫn cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, tim đập nhanh hơn một chút!
"Không ngờ lại thu hoạch ngoài ý muốn!"
Anh khẽ li3m môi, cảm thấy hôm nay mình đến đây thật đáng giá!
Lúc này không nhìn thấy nhưng không có nghĩa là sau khi cô gái tắm xong cũng không nhìn thấy, chẳng phải sẽ bị mình nhìn thấy lúc từ trong bồn tắm đi ra hết sao?
Phạm Văn Phong nghĩ vậy thì cảm thấy hưng phấn, cảm giác như cơ thể mình sắp nổ tung!
Anh ở bên ngoài kích động, nhưng Lý Thi Vân ở bên trong lại không hề hay biết gì, cứ chậm rãi dội nước lên người, ánh mắt có chút mờ mịt.
Tóc của cô được búi cao, sườn mặt hướng ra cửa sổ bên này, trông mỹ lệ như một bức tranh sơn dầu!
Phạm Văn Phong không hiểu vì sao bị ánh sáng thánh khiết trên khuôn mặt của cô mê hoặc mất hồn, mặc dù anh biết rằng việc nhìn trộm người khác như thế này là rất bất lịch sự nhưng anh không thể thể rời mắt được!
Thời gian dần trôi qua, không biết đã qua bao lâu, động tác của Lý Thi Vân đột nhiên dừng lại.
Khi cô dừng lại, Phạm Văn Phong ở bên ngoài gần như nín thở!
Hình ảnh chờ đợi từ lâu sắp tới, anh thậm chí còn không dám chớp mắt.
Nhưng đáng tiếc là, lúc này ánh sáng trong phòng đột nhiên tắt!
"Móa!"
Phạm Văn Phong tức giận, sao lúc này lại cúp điện chứ!
Kết quả không cẩn thận, thế mà anh trực tiếp hét lên một tiếng, giọng nói hoảng hốt của Lý Thi Vân lập tức từ trong phòng vang lên: "Ai?"
Phạm Văn Phong biết không ổn, liền xoay người bỏ chạy, lấy tốc độ bắt gà rừng ở trên núi, sau hai giây đã trèo qua tường rời khỏi ủy ban thôn!
Có lẽ bởi vì có tật giật mình, anh chạy thẳng một đường không hề dừng lại, vội vã trở về nhà, chạy vào phòng, vỗ ngực thở hổn hển.
"May thật đấy, may là mình không bị phát hiện, bằng không Lý Thi Vân biết là mình thì sẽ gi3t chết mình mất!"
Nghĩ đến đôi mắt hung tợn của Lý Thi Vân vào sáng nay, anh sợ hãi lẩm bẩm một mình.
Một lúc sau, nhịp tim đập loạn xạ dữ dội dần dần bình ổn lại, Phạm Văn Phong nhấn công tắc của nhà mình, phát hiện ra rằng quả nhiên bị mất điện.
Các cơ sở cung cấp điện trong thôn đã cũ, hiện nay các nhà trong thôn đều có nhiều thiết bị điện, tình trạng mất điện thường xuyên diễn ra.
Hôm nay đã muộn như vậy, ước chừng thợ điện sẽ không đến sửa chữa, chỉ có thể đợi đến ngày mai.
Phạm Văn Phong thầm thở phào rằng mình đã gặp may, dùng điện thoại di động làm nguồn sáng để tìm ngọn nến thắp sáng, sau đó chuẩn bị đi ngủ ở phòng sau.
Kết quả, lúc này bên ngoài đột nhiên có tiếng gõ cửa, anh sửng sốt!
“Ai?” Phạm Văn Phong hỏi.
"Anh còn chưa ngủ à? Là tôi!" Lý Thi Vân ở bên ngoài nói.
Phạm Văn Phong vừa nghe là cô, nhất thời há hốc mồm!
"Không phải chứ? Tìm tới tận cửa? Mình mới chỉ nói một chữ, vậy mà cô ấy đã biết là mình sao?"
Nghĩ đến đây, giọng điệu Phạm Văn Phong có chút lắp bắp: "Cô, cô làm sao vậy? Đã muộn như vậy rồi!"
Bên ngoài Lý Thi Vân im lặng một hồi, đột nhiên nói: "Cúp điện nên tôi sợ, hình như vừa rồi có người xông vào chỗ tôi ở.
"
"Hả?"
Nghe cô nói như vậy, trong đầu Phạm Văn Phong chợt lóe lên!
Cô không tới tìm mình để tính sổ, mà là do không dám ở một mình trong ủy ban thôn nên chạy đến đây cầu cứu sao?
Bây giờ anh không còn căng thẳng nữa, nhanh chóng bước ra và mở cửa phòng.
Cả người Lý Thi Vân bước vào mang theo một làn hơi ẩm, vẫn còn hơi run rẩy, Phạm Văn Phong vội vàng tìm một tấm chăn và đắp cho cô.
“Có chuyện gì vậy?” Anh giả vờ như không biết gì, rồi hỏi.
Lý Thi Vân ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc: "Không phải anh ở ngoài cửa sổ của tôi chứ?"
“Nói giỡn gì vậy, muộn như vậy tôi đến đó làm gì?” Phạm Văn Phong nhanh chóng biện hộ.
"Thật sao? Vậy tại sao giờ này mà anh vẫn còn thức chứ?" Lý Thi Vân nheo mắt hỏi.
Phạm Văn Phong sửng sốt, nhanh chóng bịa ra một câu nói dối: "Không phải rất bình thường sao? Tôi là người chăm chỉ học tập, đêm dài như vậy thì làm sao có thể lãng phí thời gian cho việc ngủ được?"
Lời nói hiên ngang lẫm liệt như vậy, nhưng Lý Thi Vân vẫn không tin, nhìn anh nói: "Trong thôn không có bao nhiêu đàn ông, cũng có rất ít người dám chạy tới rình trộm tôi.
Rốt cuộc có phải là anh không vậy?"
"Thực sự không phải là tôi mà, tôi rình trộm cô làm gì chứ? Cả ngày nay tôi chữa bệnh cho cô, nhìn còn chưa đủ sao?" Phạm Văn Phong hành động không tồi, vẻ mặt tội nghiệp giải thích.
Kết quả, cái cớ này của anh lại tự ném mình xuống hố, Lý Thi Vân nhìn sang một bên, hừ lạnh: "Quả nhiên, tôi biết ngay là lúc ban ngày anh có ý định không tốt lành mà!"
"Tôi…"
Phạm Văn Phong cảm thấy dù mình có trăm cái miệng cũng không giải thích rõ ràng được, đành phải ngồi ở trên ghế sa lông, nói: "Cô muốn nghĩ như thế nào cũng được, cùng lắm thì cô có thể gọi cảnh sát tới bắt tôi đi!"
Khi anh nói lời này, Lý Thi Vân không quá hoài nghi anh như trước nữa, cúi đầu tự nói: "Không phải anh thì còn có thể là ai chứ?"
“Trưởng thôn, đêm nay cô không định ngủ sao? Không lẽ là tìm cho ra cái tên kia mới được?” Phạm Văn Phong hỏi.
“Có ý gì?” Lý Thi Vân ngẩng đầu, nhìn anh hỏi.
.